Ánh Sáng Thuần Khiết - Dubhe Lin - Chương 57: Trời đánh tránh miếng ăn
– Chính xác!
Câu hỏi thứ hai vang lên. Lại là phía hai cô gái đội Lanca giành được quyền trả lời. Nhưng có gì đó không ổn ở đây.
Sherry hơi sững lại khi nghe thấy tiếng chuông phát ra từ phía đội mình. Cô lắc đầu với Lucasta, câu này cô chưa tìm hiểu đến. Lucasta mỉm cười với Sherry. Ken nhìn cái lắc đầu của Sherry thì mừng rỡ, chỉ cần cậu bấm chuông trước đội của đội thứ ba kia là cậu sẽ là cơ hội để thể hiện khả năng và ghi điểm với Lucasta.
– Câu trả lời của hai em là gì nào?
– Là thần thoại cổ Ranrubidua ạ! Nhân vật chính là ngài Stone.
Lucasta liền quay ra nói câu trả lời với người dẫn chương trình.
– ( ° △ °) Lucasta biết câu trả lời á? – Ken đứng hình.
– _- Thỏ Đế khá giỏi về giai thoại và thời trung cổ! – Tiểu Phong lạnh lùng đáp. – Đặt cái tên Lanca đủ thấy cậu ta đang hiếu chiến cỡ nào. Thỏ đế muốn thắng tớ.
– Cái con người kia mà cũng hiếu chiến á? – Ken chỉ Lucasta thảng thốt.
– Cậu từng được trải nghiệm rồi đấy.
– Hm! Lúc nãy còn tỏ ra không biết về hai vị vua huyền thoại, cậu được lắm! Lần này sẽ không để cậu như ý đâu!
Freya, Kim và Miêu Miêu ngạc nhiên về phần trả lời của Lucasta, và tỏ ra khinh khỉnh:
– Con nhỏ đó đòi thắng Ken và Tiểu Phong sao? Thật nực cười.
Người dẫn chương trình đọc câu thứ ba. Ặc, lại là Lucasta giành được quyền trả lời. Cả khán trường rộ lên. Ken quay ra với Tiểu Phong:
– Lucasta hack chuông hả? Chuông bên đó phát sáng hoài. Không được, chí ít cũng phải lấy lại chút thể diện chứ!
– Lần này tớ sẽ nhấn chuông.
Câu thứ tư vừa dứt, tiếng chuông reo lên. Từ đội Sovi Soviet. Khán giả vỗ ray hoan hô vang dội. Lucasta thờ ơ nhìn sang hai người bạn cùng lớp, giờ đang là đối thủ. Hai chàng trai cùng hô lên câu trả lời. Tâm ý tương thông thật.
– Các bạn khán giả nghĩ sao về câu trả lời? Hoàn toàn chính xác!
Khán giả vỗ tay nồng nhiệt. Đội Sovi Soviet lấy được chút phong độ. Lượt tiếp theo, hai chàng trai hào hoa giành tiếp tục giành điểm. Lucasta phồng miệng nhìn sang đội Sovi Soviet. Hai bên căng thẳng nhìn nhau.
Hai đội vua và hoàng hậu liên tiếp tranh nhau quyền trả lời. Cả khán trường nín thở xem trận đấu diễn ra từng hồi quyết liệt.
– Thế này chẳng phải là hai đội đó chơi với nhau thôi, cần gì đội thứ ba nữa?
– Đúng vậy Hải Mạn đứng đó thừa thãi quá!
Người dẫn chương trình khỏi nói cũng phải ngạc nhiên trước kết quả hiện tại cô chưa từng thấy trong đời này. Đội Hải Mạn 0 điểm, hai đội kia bằng điểm số nhau 7 điểm.
Trận đấu bước vào câu hỏi cuối cùng. Lucasta đặt bàn tay gần xuống chiếc chuông, bên kia hai chàng trai cùng đặt tay gần xuống chuông. Hai bên ganh đua nhau tới giây phút cuối cùng. Cả sảnh cùng nghẹt thở.
Người dẫn chương trình đọc dứt đáp án, tiếng chuông reng reng. Từ Lanca. Hai chàng trai thẫn thờ, có chút thất vọng.
– Thật không may, câu trả lời của đội Lanca chưa đúng rồi. Quyền trả lời thuộc về đội Sovi Soviet.
– Cậu biết câu trả lời chứ? Giáo sư sử.
– Câu này tiếc là tớ không nhớ rõ. Cậu nói trình độ hơn tớ mà, phải biết chứ?
– Đáng tiếc không dám chắc. Thế chiến nổ ra năm 1911 phải không?
– Thế nên nó phải xảy ra trước đấy. Lanca đã trả lời ít hơn một năm, vậy chọn đáp án ít hơn hai năm.
Ken đưa ra câu trả lời.
– Chúc mừng đội hoàng hậu Sovi Soviet!
Ken và Tiểu Phong: -…-
Hai chàng trai được trao hai quyển sách bìa dày đóng gáy rất đẹp.
Lucasta nhìn sang Sherry.
– Xin lỗi, tớ đã khiến đội thua. Chỉ cần một chút xíu nữa là đến với chiến thắng rồi!
– Không phải lỗi cậu! Câu đó tớ cũng không chắc chắn mà.
– Tớ thấy tớ vẫn là không hợp với các cuộc cạnh tranh. Haha. Thi cái gì là thua cái đó.
Ken và Tiểu Phong đi tới chỗ hai cô gái.
– Cho cậu này! – Ken nói với Lucasta. – Tớ đã nói với cậu rồi đấy, ở nhà tớ có một quyển này.
– Cảm ơn. – Lucasta mừng rỡ nhưng ái ngại nhìn sang Sherry.
– Của cậu này! – Tiểu Phong giơ quyển sách hướng vào Sherry.
Lucasta vui mừng, Sherry thì bất ngờ. Sherry ấp úng:
– Cậu đã thắng nên nó là của cậu. Sao lại là của tớ được?
– Môn ưa thích của tớ không phải sử. Cậu chuyên sử nên hợp với nó hơn. Hơn nữa, hôm nay cậu đã làm rất tốt.
Lucasta hớn hở hích vai Sherry. Sherry đỏ mặt như người say men nồng, hạnh phúc khôn xiết nhận quyển sách từ tay Tiểu Phong, ấp úng đáp:
– Cảm ơn cậu.
Cô tay bắt mặt mừng khen ngợi cậu bạn cho mình sách:
– Tính ra cậu rất ga lăng với phụ nữ đấy, Ken. Những quý ông ga lăng không nhiều đâu.
– Giờ Lucasta mới nhận ra sao? Nhưng tớ càng ga lăng hơn với người con gái mình thích.
Ánh mắt đe dọa rợn người xẹt qua Ken, bắt nguồn từ cậu bạn cùng lớp. Ken tỏ ý phớt lờ sự hiện diện của người kia.
– Chà, người nào mà là vợ cậu thì đúng sướng nhất quả đất.
– Tại sao cậu không nghĩ người đó sẽ là cậu?
Lucasta nghe vậy liền bật lên một tràng cười:
– Vì tớ biết cậu không bị điên.
Khuôn mặt xẹp xuống, Ken không còn vui được. Ở cách đó, cơn giận lắng xuống và kèm theo một nụ cười chế giễu từ Tiểu Phong dành cho Ken.
Không thể miêu tả nổi cơn giận lôi đình trong lúc này từ đám người Freya. Kim đã định đến giật quyển sách ra nếu như không có Hải Mã ngăn lại. Freya cố nén cơn tức, dù sao cũng cần giữ thể diện chút đỉnh ở nơi công cộng như bảo tàng.
Bữa trưa, xe đưa đón học sinh tới một nhà hàng gần bảo tàng quốc gia để ăn trưa. Ken mỉm cười nhìn Lucasta đang ngồi cằn nhằn ở bên:
– Món này tận…. hơn triệu lận! Giá một món này cũng đủ để mua mấy món khác lận… Làm ăn mà cắt cổ thế!
– Khách sạn nhà tớ bán đồ ăn đắt gấp đôi món này. – Ken giữ điệu bộ tươi cười nói với Lucasta.
– ???
– Với cậu, sẽ không bao giờ đủ tiền ăn nổi ở khách sạn nhà tớ nhỉ?
Giọng này là có ý gì, hm, giờ lộ đuôi rồi phải không Ken, Lucasta nghĩ.
– Nhưng mà không lo, có tớ ở bên, cậu muốn ăn ở đâu cũng được.
– ???
– Dù không có cậu ở bên, Thỏ đế vẫn dư sức ăn được ở bất cứ đâu.
Tiểu Phong đi tới, đặt đĩa thức ăn lên bàn. Cậu ngồi xuống ghế bên cạnh Lucasta. Hai chàng trai ánh mắt chạm nhau, như có tia lửa điện đang chạy xoẹt qua. Lucasta vẫn đang cúi mặt xuống mải mê với thức ăn đắt tiền trong đĩa. Không khí gượng gạo bao trùm các nhân vật. Sherry cũng đã lấy xong đồ ăn. Cô dịch ghế ra định ngồi xuống bên cạnh Tiểu Phong.
– Cảm ơn.
Freya nói từ tốn với Sherry, cô ta đã tranh ngồi xuống ghế trước khi Sherry kịp ngồi. Rồi cô phớt lờ Sherry, quay sang nói chuyện với Tiểu Phong như không:
– Tiểu Phong, cậu thích ăn mực à? Trong đĩa của tớ cũng có mực này. Chúng ta có nhiều sở thích giống nhau ghê ấy!
Sherry định ngồi xuống ghế tiếp theo thì Kim chạy tới xô cô sang một bên.
– Thật ngại quá! Tớ ngồi chỗ này mất rồi.
Sherry không nói gì, kéo ghế ngồi xuống cùng bàn với bọn họ, đối diện với Tiểu Phong. Sherry nhìn sang bên trái, thấy Kim đang gườm ghè người bạn của cô, rồi cô nhìn sang bên phải, Ken không động đến thức ăn, cậu chống một tay lên cằm ngắm người bạn của cô. Người ngồi trước mặt cô vẫn đang chậm rãi thưởng thức bữa ăn, và cô đang được ngắm nhìn trực diện khuôn mặt người ấy.
Miêu Miêu từ đâu chạy lại, kéo Lucasta ra khỏi chỗ, rồi ngồi sụp xuống bên cạnh Ken.
– Sao cậu dám ngồi đây? – Ken mặt lạnh tanh lườm Miêu Miêu.
– Tất nhiên là ăn cơm trưa cùng với cậu.
– Tớ không thích. Tránh ra coi!
– Nhưng tớ thích! Hơn nữa, mọi người cũng thấy mà, nhìn vào bàn là không thấy hợp lý rồi! Bàn ăn này toàn là những tiểu thư công tử cao quý, tự dưng lại có một người ngồi không đúng chỗ. Đáng ra còn liêm sỉ thì phải tự biết bản thân mình đang ở đâu chứ?
Lucasta thở dài, cô định quay lưng bỏ đi. Tiểu Phong đứng dậy, liền cũng định bỏ đi. Thì hai người phải giật mình.
Loảng xoảng! Mảnh vỡ lăn lóc trên đất cùng với thức ăn. Miêu Miêu hốt hoảng nhìn Ken vừa hất tung đĩa thức ăn của cô xuống đất. Cậu quát lên:
– Đã nói không thích cậu ở đây rồi cơ mà!
Miêu Miêu sợ run.
– Còn chưa chịu biến sao?
Hải Mã từ bàn kế bên chạy tới chỗ Miêu Miêu khuyên cô rời khỏi. Ken ngước nhìn, chạm phải ánh mắt của Lucasta. Cô lùi lại, tỏ ra sợ hãi. Ken lặng thinh, không nói gì, rồi cậu bỏ đi. Freya và Kim khinh khỉnh nhìn Lucasta miệt thị. Cô thở dài, quay ra nhặt đám mảnh vỡ để dọn dẹp.
– Để tớ hỏi cây chổi. – Sherry đến bên cô, Lucasta gật đầu.
Mọi người sửng sốt khi nhìn thấy Tiểu Phong ngồi xuống nhặt những mảnh vỡ dưới đất.
Xe đưa học sinh đi. Lucasta ngạc nhiên thấy Ken ngồi trên xe. Cậu đã ngồi trên xe một mình từ sau bữa trưa. Lần này Lucasta tự động ngồi xuống bên cạnh Ken. Tiểu Phong khẽ nhíu mày theo dõi hành động của Lucasta. Ken vậu vẫn im lặng, quay qua cửa sổ, không ngó tới cô. Lucasta lấy ra một gói bánh nhỏ:
– Cậu ăn đi này! Hình như cậu vẫn chưa ăn gì từ bữa trưa nhỉ?
Lúc này Ken mới quay người lại.
– Có điều bánh này chỉ là đồ rẻ tiền thôi, cậu chắc không thích ăn đâu, nên cất đi vậy.
– Ai nói không thích đâu. – Nói rồi Ken giật gói bánh trong tay Lucasta lại, bóc vỏ.
Lucasta cảm thấy đỡ áy náy phần nào. Cô không biết rằng một ánh mắt cực kỳ khó chịu đang nhìn cô từ phía sau.
– Lucasta và Ken trông đang rất vui vẻ với nhau. Cậu có nghĩ họ sẽ thành một cặp không?
Tiểu Phong nhận ra đó là giọng của Sherry đang ngồi kế bên hỏi mình. Cậu hờ hững đáp:
– Thỏ đế muốn làm gì, đâu ai quản được.
– Tớ cảm thấy hai người họ trông khá giống một cặp. – Sherry vui vẻ nhận xét. – Ken vốn có tiếng ga lăng trong trường mà.
– Cậu nghĩ Ken có thể tốt bụng với những người không cùng đẳng cấp với cậu ta à?
Sherry khẽ chau mày tựa cành liễu rủ xuống, có phần đồng tình với Tiểu Phong. Tiểu Phong yên lặng nhìn vào không trung.