Ánh Sáng Của Sao Bắc Đẩu - Tiểu Ngư - Chương 10
– Khụ, cậu nhìn tôi làm gì?
Doanh nhìn thấy Vũ đỏ mặt tim liền đập nhanh, cậu không từ chối cũng không thừa nhận.
– Cậu đi đâu vậy?
Vũ không trả lời ngay, cậu đang cân nhắc nên nói với Doanh thế nào. Ngay lúc Doanh tưởng Vũ không nói liền nghe cậu lí nhí:
– Tôi nói đi làm việc tốt cậu tin không?
Doanh nhướng mày, bọn họ mới 17 tuổi, làm việc tốt gì. Vũ nhận ra sự nghi hoặc của Doanh, cậu thở dài:
– Tôi không nói cho cậu biết được, đây là bí mật.
Doanh thấy cậu khó xử thì không tiếp tục câu chuyện nữa. Cậu cúi đầu, dường như Vũ có rất nhiều bí mật, cậu cảm thấy khoảng cách của hai người thật xa.
– Chuyện chú cậu thế nào rồi?
Lần này thì Vũ trả lời rất thẳng thắng:
– Tôi nộp lên tòa án chứng cứ rồi, tuy không nộp hết nhưng cũng đủ hủy hoại ông ta. Hôm qua cô tôi có gọi cho tôi, cô nói cô đang bay về, đến nơi sẽ đến gặp tôi.
Doanh thắc mắc:
– Sao không nộp hết chứng cứ?
– Không nộp được, đó là tuyệt mật, liên quan đến nhiều tổ chức.
Doanh không nói gì, Vũ có quá nhiều bí mật khiến cho cậu muốn đến gần cũng không đến được. Lúc này Vũ đang húp sột soạt bát mì lạnh khiến Doanh chú ý. Cậu đưa tay lên lau nhẹ má cậu khiến Vũ lắp bắp:
– Làm.. làm gì vậy?
Doanh giơ ngón tay ra, thản nhiên nói:
– Má cậu dính nước mì.
Doanh nhìn mặt Vũ đỏ lên nhanh chóng thì cong môi cười. Má Vũ đỏ hây hây, thật mềm.
Vũ nằm ngừa ra ghế sopha, quả nhiên ăn ngon vẫn thích nhất. Doanh cất gọn hộp cơm vào rồi mới để ý Vũ không mặc đồng phục trường.
– Mang đồng phục đây tôi giặt cho, cậu nghỉ đi.
Vũ chột dạ:
– Mất đồng phục rồi.
Doanh nhíu mày nhìn cậu, thấy vậy Vũ liền chữa cháy:
– Nhưng tôi còn nhiều đồng phục lắm, mai sẽ không phạm quy đâu.
Thấy Doanh không trả lời khiến Vũ hơi lo lắng, cậu đâu dám nói với Doanh là đồng phục của cậu bị nát bấy rồi chứ, cậu vẫn còn vứt nó trên xe cứu thương kìa.
– Haizz, cậu đi ngủ đi, mai còn đi học, tôi về đây.
Vũ đưa Doanh ra đến cửa, cậu vui vẻ vẫy tay:
– Mai gặp lại nhé bạn cùng bàn.
Doanh đưa tay xoa đầu cậu một cái rồi lên xe đạp đạp về.
Lúc Doanh về nhà thì thấy bố mẹ đang ngồi xem phim ở phòng khách. Thấy cậu về bà liền vẫy vẫy Doanh ngồi xuống rồi thông báo.
– Trần Quế Chi về nước rồi, Trần Vinh Luân cũng bị bắt rồi.
Doanh lặng im nghe mẹ nói tiếp nhưng bà lại chỉ tập trung đến đoạn cao trào của bộ phim. Ba Kiệt liền thở dài nhìn vợ mình, ông nói:
– Không biết Vũ kiếm đâu bằng tất cả việc làm trái phép của ông ta từ 20 năm trước, xem ra ông ta rất dễ bị tù chung thân. Ngay cả ba cũng không thể tìm được nhiều như vậy, có lẽ có người giúp nó.
Doanh không ngạc nhiên, cậu biết Vũ có rất nhiều bí mật, nhưng như vậy thì sao chứ, bọn họ là bạn, sẽ không vì vài chuyện này mà nghỉ chơi với nhau.
Doanh nằm trên giường nghĩ về những chuyện đã xảy ra. Chuyện của Vũ luôn cảm giác bố mẹ giấu mình chuyện gì đó. Vũ, cậu đang che giấu điều gì?
Sáng hôm sau lúc Doanh chuẩn bị đi học liền thấy nhà bên cạnh có xe đỗ ở cổng. Cậu đi tới gõ cửa xe. Cửa kính hạ xuống, một nữ nhân ngoài 50 tuổi từ trong xe nhìn ra. Doanh cảm thấy người phụ nữ này hơi quen quen.
– Cô ơi, cô đợi ai vậy, nhà này không có người ở.
Trần Quế Chi thấy Doanh thì khuôn mặt nhăn nhó liền thả lỏng, Bà gật đầu.
– Cô biết, là đang hẹn người ở đâu thôi, con dạo này lớn nhanh nhỉ?
– Cô biết con sao a?
Doanh ngạc nhiên, trí nhớ cậu rất tốt nhưng lại không thể nhớ mình đã gặp qua người phụ nữ này. Nhận ra suy nghĩ của Doanh Trần Quế Chi cười cười:
– Không nhớ sao, trước kia con với Vũ cứ lẽo đẽo theo sau cô đó.
– Sao ạ?
Quế Chi đang định nói gì đó thì điện thoại vang lên. Nhìn số điện thoại bà liền nhăn mày.
– Cô đang có chuyện gấp, hôm nào cô đến chơi sau.
Nói rồi chiếc xe phóng vụt đi để lại Doanh ngơ ngẩn tại đấy. Lúc này bọn Thái đi đến rủ Doanh đi học liền thấy cậu đứng một mình ở cổng nhà bên. Quang đi đến vỗ vai cậu:
– Sao thế, đơ ra nhìn gì vậy, đi thôi sắp muộn rồi.
Doanh lắc đầu cậu đạp xe cùng bọn bạn đến trường.
– Nghe nói bố của Trần Diệu Nhi bị cảnh sát bắt đi rồi, nhà nó cũng bị tịch thu tài sản, bây giờ đang chốn bên nhà vợ kìa.
Doanh không nói gì, bọn Thái cũng quen với chuyện này rồi, họ vẫn tiếp tục lải nhải;
– Trần Diệu Nhi hình như không còn đến trường nữa thì phải, ngày thường hống hách bây giờ gặp nạn chẳng ai giúp.
– Nghe nói bố nó bắt cóc Vũ rồi còn liên quan đến tham nhũng nữa, còn nhiều tội danh nữa cơ, không bị tử hình là may đấy.
Bọn họ câu được câu chăng đi đến trường. Lúc Doanh vào lớp liền thấy Vũ đang gục ra bàn ngủ. Không hiểu sao Doanh lại nhớ đến câu nói của quý cô lúc sáng. Nhìn Vũ đang ngủ mà mày cũng nhíu lại bỗng Doanh hơi thấy chua xót, cậu đáng lẽ được sống trong một môi trường tốt nhất nhưng lại phải lưu lạc bao nhiêu năm, cậu chắc chịu khổ nhiều rồi.
Doanh đưa tay định chạm vào hàng lông mày kia thì đột nhiên Vũ bật mình tỉnh dậy, hai mắt cậu đã nhanh chóng tỉnh táo, thấy Doanh thì cậu thở phào:
– Là cậu à, tôi còn tưởng là ai cơ.