Anh Rể Đến Rồi - Sở Thiên Hoài (Tác giả: Hoài Thiên) - Chương 18 "Anh Phong tới rồi!"
- Trang Chủ
- Anh Rể Đến Rồi - Sở Thiên Hoài (Tác giả: Hoài Thiên)
- Chương 18 "Anh Phong tới rồi!"
Bởi vì anh ta nhìn thấy một người đàn ông xông tới trước đã bị Sở Thiên Hoài đá bay ra ngoài.
Người đàn ông khỏe mạnh nặng gần một trăm cân bị đá bay đến ba bốn mét, toàn thân đập mạnh vào chiếc TV LCD lớn trên tường.
Chiếc TV LCD lớn ngay lập tức vỡ vụn, những tia lửa bắn ra bốn phía.
Nhiếp Vệ Bình hừ một tiếng, nói: “Khó trách mày lại dám đánh nhau với người của tao, thì ra thật sự cũng có chút bản lĩnh”.
Lúc này, người đàn ông thứ hai cũng lao tới trước mặt Sở Thiên Hoài, vung tay đấm vào mặt Sở Thiên Hoài.
Sở Thiên Hoài giơ tay lên nắm lấy nắm đấm của người đàn ông kia.
Mặt người đàn ông đỏ lên, dù có cố gắng thế nào cũng không thể thoát ra được.
Sở Thiên Hoài lạnh lùng nói: “Mày vừa mới dùng cái tay này để nắm lấy vai vợ tao sao?”
Người đàn ông tức giận văng tục: “Con mẹ nó!”
Nhìn thấy sự lạnh lẽo trong ánh mắt Sở Thiên Hoài, trong lòng Kiều Thi Thi kinh hãi, vội vàng hỏi: “Đừng làm tổn thương người khác…”
Cô còn chưa nói xong thì đã nghe “rắc” một tiếng, Sở Thiên Hoài đã vặn bẻ cánh tay của người đàn ông trước mặt, sau đó tung ra một quyền đánh hắn ta ngã xuống đất.
Người đàn ông kêu thảm một tiếng rồi bất tỉnh.
Trong mắt chị Hồng hiện lên sự hoảng sợ.
Nhìn thấy Sở Thiên Hoài đi về phía mình, Nhiếp Vệ Bình theo bản năng lùi lại một bước.
Trên môi anh ta hiện lên một nụ cười gượng gạo, anh ta nói: “Người anh em, tôi chỉ đùa một chút mà thôi”.
“Tao không đùa giỡn với người lạ, mày cũng không có tư cách gọi tao là anh em”, Sở Thiên Hoài lạnh lùng nói: “Lúc nãy bàn tay nào của mày đã nắm tóc vợ tao?”
Nhiếp Vệ Bình nói: “Chuyện gì bỏ qua được thì bỏ qua đi người anh em…”
Sở Thiên Hoài cười nhạo cắt ngang: “Nếu như tao không có bản lĩnh thì mày có từng nghĩ đến chuyện tha cho bọn tao hay không?”
Nhiếp Vệ Bình nói: “Tôi đã nói rồi, tôi chỉ đùa thôi”.
Sở Thiên Hoài chợt tiến nhanh tới tát một cái vào mặt Nhiếp Vệ Bình, lạnh lùng nói: “Tao cũng đã nói, tao không đùa giỡn với người lạ”.
Anh chợt phát hiện ra hình như mình có vẻ thích cảm giác sảng khoái khi tát kẻ nào đó.
Nhiếp Vệ Bình ôm gương mặt đã sưng lên, hét lớn: “Nếu như mày dám động vào tao thì bố của tao sẽ không tha cho mày!”
Sở Thiên Hoài giơ chân giẫm lên tay phải Nhiếp Vệ Bình: “Tao ghét nhất là bị kẻ khác uy hiếp”.
Chị Hồng lặng lẽ bước ra cửa, muốn âm thầm rời đi.
Sở Thiên Hoài thản nhiên nói: “Cô bước ra cửa bằng chân nào thì tôi liền đánh gãy chân đó, nói được làm được”.
Chị Hồng do dự một lúc rồi quay lại nói: “Cô gái này không hề bị tổn hại gì, tôi và cậu Nhiếp sẵn sàng bồi thường cho cô ấy, không cần làm lớn chuyện”.
“Tôi không cần những đồng tiền dơ bẩn của các người”, Kiều Thi Thi bước tới nắm lấy cổ tay của Sở Thiên Hoài, nói: “Chúng ta đi thôi”.
Sở Thiên Hoài nhìn Kiều Thi Thi, gằn từng chữ một nói: “Anh không cho phép bất cứ ai ức hiếp em”.
Những lời này tựa như tia nắng chiếu vào lòng cô, khiến cho trong lòng Kiều Thi Thi chấn động.
Sở Thiên Hoài dùng lực giẫm lên tay phải của Nhiếp Vệ Bình.
Một tiếng “rắc” vang lên, tay phải của Nhiếp Vệ Bình bị đạp gãy.
Anh ta hét lên một tiếng chói tai, nổi giận chửi rủa: “Con mẹ nó, tao phải giết mày”.
Mặc dù Sở Thiên Hoài không nghe lời khuyên của cô mà đã khiến Nhiếp Vệ Bình bị trọng thương, nhưng trong lòng Kiều Thi Thi lúc này tràn đầy cảm xúc, không còn chút tức giận nào, chỉ nhẹ nhàng nói: “Tôi không muốn ở lại đây nữa”.
Kết hôn đã lâu nhưng đây là lần đầu tiên cô nói chuyện với Sở Thiên Hoài bằng giọng điệu nhẹ nhàng như vậy.
“Được”.
Sở Thiên Hoài trở tay nắm chặt những ngón tay thon dài của Kiều Thi Thi rồi bước ra ngoài.
Chị Hồng đứng ở cửa nói: “Chuyện hôm nay đúng là cậu Nhiếp đã không đúng, nhưng cậu cũng đã làm cậu ấy bị thương, nên xem như hòa nhau. Tôi khuyên cậu đừng để sự việc vượt quá tầm kiểm soát thêm nữa”.
Sở Thiên Hoài cười lạnh, đưa tay túm lấy tóc của cô ta lôi ra ngoài.
Kiều Thi Thi mím môi, cũng không nói gì.
Nếu như hôm nay không có Sở Thiên Hoài ở đây thì cô cũng không thể tưởng tượng được bản thân mình sẽ phải đối mặt với chuyện gì, cho nên cô không cảm thấy đồng cảm với chị Hồng một chút nào.
Đám người Tưởng Thọ Quang vẫn chưa rời đi mà đang chờ ở bên ngoài phòng bao.
Nhìn thấy Sở Thiên Hoài túm tóc lôi chị Hồng ra ngoài, nhìn thấy Nhiếp Vệ Bình đau đớn khốn khổ trong phòng bao, Tưởng Thọ Quang kinh hãi đến tái nhợt.
Anh ta ngăn Sở Thiên Hoài lại, tức giận nói: “Mày đang làm gì vậy?”
“Không phải chuyện của anh”, Sở Thiên Hoài lạnh lùng mắng: “Cút đi!”
“Sao lại không phải là chuyện của tao? Nhiều người nhận thấy bọn tao đi cùng mày như vậy, nếu như mày làm cho chị Hồng và cậu Vệ bị thương thì chẳng phải sẽ liên lụy đến bọn tao hay sao?”
Tưởng Thọ Quang hung hăng bước tới nói: “Mau thả chị Hồng ra!”
Sở Thiên Hoài giơ chân đá Tưởng Thọ Quang bay ra, hừ một tiếng nói: “Thằng này lắm lời quá”.
Các bạn học của Kiều Thi Thi đều nhìn nhau, Sở Thiên Hoài hôm nay khiến họ cảm thấy vô cùng xa lạ.
Nếu như không phải có ngoại hình giống hệt như xưa thì có khi bọn họ sẽ tự hỏi liệu đây có phải là cùng một người hay không?
Một đám đàn ông lực lưỡng mặc đồng phục bảo vệ cầm theo dùi cui xông tới vây chặt hành lang.
Người bảo vệ dẫn đầu chĩa dùi cui vào Sở Thiên Hoài, lớn tiếng quát: “Nhóc con, buông chị Hồng ra, nếu không ông đây sẽ giết chết mày”.
“Vậy sao?”, Sở Thiên Hoài lạnh lùng cười, tay nắm tóc chị Hồng đột nhiên siết chặt, nói: “Tao thật sự muốn xem ai sẽ chết trước”.
“Cậu có biết đây là địa bàn của ai không? Đây là địa bàn của anh Phong”, chị Hồng điên cuồng hét lên: “Võ Nhuệ Phong của huyện Ninh, tôi là người phụ nữ của anh ấy”.
“Sở Thiên Hoài, cậu chỉ là một đứa ở rể vô dụng, một hộ lý nhỏ nhoi trong bệnh viện, có vợ buôn bán quán nướng, cậu dám chống đối anh Võ sao?”
Tưởng Thọ Quang từ dưới mặt đất bò lên, tức giận gầm rú: “Chờ anh Võ tới, để tao xem mày sẽ chết như thế nào!”
Kiều Thi Thi siết chặt tay Sở Thiên Hoài, quyết định rằng bất kể có tình huống nào xảy ra tiếp theo thì cô cũng sẽ cùng Sở Thiên Hoài đối mặt.
“Võ Nhuệ Phong?”
Sở Thiên Hoài cười lạnh một tiếng rồi buông tóc của chị Hồng ra.
Bằng cách này, anh ấy không vội rời đi và sẵn sàng giải quyết sự việc trước khi rời đi.
Anh không tin, tên Võ Nhuệ Phong đang vội vàng tìm anh đến cứu mạng lại có thể làm gì anh.
Nhìn thấy Sở Thiên Hoài buông chị Hồng ra, mọi người đều cho rằng anh sợ hãi trước danh tiếng của Võ Nhuệ Phong.
Chị Hồng bám vào tường đứng dậy, chuẩn bị giữ khoảng cách với Sở Thiên Hoài trước, sau đó mới để bảo vệ bắt Sở Thiên Hoài lại.
Nhưng cô ta còn chưa kịp cất bước thì Sở Thiên Hoài đã đá cô ta một cước, lạnh lùng nói: “Tôi cho cô đi chưa?”
Chị Hồng quay lại trừng mắt nhìn Sở Thiên Hoài: “Chờ anh Phong đến thì anh ấy sẽ đánh gãy từng khúc xương trên người cậu!”
“Sở Thiên Hoài, mày không biết anh Võ là ai đúng không?”, Tưởng Thọ Quang nói với vẻ mặt dữ tợn: “Thủ hạ của anh ta có hơn trăm người bảo vệ mỏ, cả Nghiêu Châu này không ai dám dây vào, chờ anh ta đến đây thì mày chết không kịp ngáp!”
“Anh Phong tới rồi!”
Một tiếng quát vang lên, các nhân viên bảo vệ chặn hành lang đều di chuyển sang một bên.
Thân hình vạm vỡ của Võ Nhuệ Phong xuất hiện ở đầu cầu thang đang sải bước đến, theo sau là một đám đàn ông cường tráng.
“Anh Phong, cứu em với”, đôi mắt chị Hồng sáng lên, uất ức nói: “Tên khốn này đang gây rối ở quán, hắn còn đánh em”.
Nhiếp Vệ Bình cũng ôm tay phải lao ra khỏi phòng bao, lớn tiếng hét lên: “Anh Phong, nó đánh gãy tay tôi, anh phải trả thù cho tôi!”
Chị Hồng điên cuồng hét lên: “Nhất định phải đánh hắn tàn phế!”
Trên mặt Tưởng Thọ Quang tràn đầy vẻ thích thú, mắng lớn: “Thứ không biết sống chết!”
Kiều Thi Thi lo lắng nói: “Chúng ta báo cảnh sát đi”.
Sở Thiên Hoài vỗ nhẹ lên mu bàn tay trơn mềm của cô, nói: “Đừng lo, không sao đâu”.
Nhìn thấy vẻ mặt chắc chắn của Sở Thiên Hoài, Kiều Thi Thi không nói gì, lần đầu tiên lựa chọn tin tưởng Sở Thiên Hoài.
Võ Nhuệ Phong nhanh chóng bước về phía Sở Thiên Hoài.
Ngay khi mọi người cho rằng gã sắp ra tay với Sở Thiên Hoài thì Võ Nhuệ Phong lại đột nhiên quỳ phịch xuống.