Anh Rể Đến Rồi - Sở Thiên Hoài (Tác giả: Hoài Thiên) - Chương 15 “Anh nói đúng”.
Kiều Thi Thi thoáng khựng lại, cánh tay khoác trên tay của Sở Thiên Hoài siết nhẹ, vẻ mặt vô cảm nói: “Không cần chủ tịch Quảng phải lo lắng, hai vợ chồng chúng tôi vẫn tốt lắm”.
Cô nhấn mạnh ba chữ “hai vợ chồng”.
Xúc cảm mềm mại ấm áp truyền đến từ trong ngực Kiều Thi Thi làm cho trái tim Sở Thiên Hoài run lên, lồng ngực như có một con hươu con đang chạy.
Đi ra khỏi con hẻm, Kiều Thi Thi mới buông cánh tay Sở Thiên Hoài ra, gương mặt xinh đẹp sa sầm.
Sở Thiên Hoài chặn một chiếc taxi lại.
Sau khi lên xe, Kiều Thi Thi bỗng nói chuyện bằng giọng u ám: “Không ngờ anh còn có bản lĩnh này, mới nửa ngày mà đã dụ dỗ được người phụ nữ như Quảng Mi Nhi”.
Sở Thiên Hoài cười khổ nói: “Thi Thi, lòng anh với em thế nào em còn không hiểu sao?”
“Ngừng!”
Kiều Thi Thi khẽ nhíu mày: “Tôi chỉ không thích người khác cướp đồ của tôi thôi, mặc kệ tôi có cảm giác gì với anh hay không, anh bây giờ trên danh nghĩa vẫn là chồng của tôi, tôi không cho phép anh dính líu đến người phụ nữ khác”.
Cô nhìn về phía Sở Thiên Hoài, nói bằng giọng lạnh như băng: “Nếu như anh muốn ly hôn, thì cứ nói thẳng, tôi lập tức đồng ý”.
“Không ly hôn”, Sở Thiên Hoài lắc đầu nói: “Đánh chết cũng không!”
Kiều Thi Thi quay mặt về phía bên ngoài cửa kính xe, không nói thêm gì nữa.
Khóe miệng dần cong lên một nụ cười nhẹ khó mà nhìn rõ, sự bất mãn trong lòng cũng đã biến mất lúc nào không hay.
Một hồi lâu sau, Sở Thiên Hoài lại chủ động nói chuyện: “Thực sự muốn đưa anh đi tham gia họp lớp với em à?”
Lúc vừa mới kết hôn, Kiều Thi Thi mở tiệc mời bạn học, đám bạn học nam của cô đều không có ý tốt, cố ý chuốc say Sở Thiên Hoài để cho anh phải mất mặt.
Từ đó về sau, Kiều Thi Thi liền không dẫn anh đi cùng tham gia bất cứ cuộc họp lớp nào nữa.
“Không thì sao”, đôi mắt đẹp của Kiều Thi Thi trợn lên: “Tôi lại rảnh đến mức đặc biệt chạy đến đây tìm anh đi chơi sao?”
Cho dù giọng điệu của Kiều Thi Thi không tốt, nhưng Sở Thiên Hoài vẫn cảm thấy vui.
Chỉ cần có thể ở bên cạnh Kiều Thi Thi thì anh đã vui rồi.
Mười phút sau, xe taxi đã dừng ở bên ngoài cửa một quán karaoke tên là “Đêm nay không ngủ”.
Sở Thiên Hoài và Kiều Thi Thi vừa mới xuống xe, một đám nam nữ trẻ tuổi đứng ở ngoài cửa đã chạy lên đón, bọn họ đều là bạn cấp ba của Kiều Thi Thi.
Người đi đầu là một người đàn ông mặc bộ đồ tây cách điệu, tóc chải gọn gàng bóng mượt tên là Tưởng Thọ Quang, gia đình mở một cửa hàng bán nội thất rất lớn.
Lần đó là do Tưởng Thọ Quang và gã béo đứng bên cạnh anh ta là Giả Vĩnh Hoa xúi giục một đám người chuốc say Sở Thiên Hoài khiến anh phải xấu mặt.
Phía xa xa, Tưởng Thọ Quang nhíu mày nói: “Thi Thi, sao lại đưa anh ta đến đây?”
Kiều Thi Thi nhẹ nhàng né tránh cánh tay Tưởng Thọ Quang đang định ôm vai cô: “Anh ấy là chồng của tôi, tôi không đưa anh ấy đến thì đưa ai đến”.
Nghe thấy câu này, lòng Sở Thiên Hoài thoáng cảm thấy ấm áp.
Tưởng Thọ Quang nói: “Một kẻ vô dụng thế này không bỏ đi còn để lại chờ đón năm mới à?”
Một đám nam nữ cũng nhao nhao phụ họa, không hề giữ chút thể diện nào cho Sở Thiên Hoài.
Trên thực tế, cũng không có người nào coi trọng một người ở rể như Sở Thiên Hoài.
Kiều Thi Thi nói: “Tưởng Thọ Quang, đó là việc của nhà chúng tôi, liên quan gì anh”.
Cô biết Tưởng Thọ Quang có ý với cô cho nên không hề có ý định đến tham gia buổi hợp lớp hôm nay.
Nhưng mà, cô cũng không muốn thừa nhận sự thật là mình đã chủ động đi tìm Sở Thiên Hoài, cho nên chỉ đành mượn buổi họp lớp làm cái cớ.
Tưởng Thọ Quang cười ha ha nói: “Anh không phải là vì quan tâm đến em à”.
“Không cần thiết”, Kiều Thi Thi nói bằng giọng lạnh lùng: “Nếu anh còn nói năng kiểu như vậy nữa thì tôi sẽ đi về”.
“Được được được, anh không nói nữa”, Tưởng Thọ Quang mỉm cười nói: “Chúng ta đi vào trong đi”.
Hai người bạn nữ một trái một phải khoác tay Kiều Thi Thi đi vào bên trong, Tưởng Thọ Quang đi chậm lại hai bước để ngang bằng với Sở Thiên Hoài.
Sau khi cách Kiều Thi Thi một đoạn, Tưởng Thọ Quang mới đè thấp giọng nói xuống bảo: “Khuyên mày một câu, biết điều thì sớm cách xa Thi Thi ra”.
Sở Thiên Hoài nheo mắt nói: “Muốn tôi cách xa cô ấy, để cho anh có cơ hội à?”
Tưởng Thọ Quang ly hôn đã hai năm, Sở Thiên Hoài biết anh ta đã ngấp nghé Kiều Thi Thi từ lâu.
“Người thông minh”, Tưởng Thọ Quang lạnh lùng hừ một tiếng: “Cô ấy không phải là hạng vô dụng như mày có thể với đến được”.
“Nhưng cô ấy lại cứ gả cho hạng vô dụng như tôi, mà hạng người thành công như anh đây lại chỉ biết trơ mắt mà đứng nhìn thôi”.
Sở Thiên Hoài vỗ vỗ vai Tưởng Thọ Quang, bật cười nói: “Đi đâu nói lý bây giờ?”
Tưởng Thọ Quang đáy mắt thoáng lóe lên vẻ ngạc nhiên, trong ấn tượng của anh ta, Sở Thiên Hoài là một người bảo sao nghe vậy, không dám to tiếng với ai bao giờ, không ngờ được hôm nay lại dám châm biếm trả đũa anh ta.
Tất cả mọi người đi vào trong quán karaoke thì gặp được một người phụ nữ quyến rũ mặc váy bó ngắn hoa văn da báo, gương mặt trang điểm đậm , cô ta đang đi cùng với một người thanh niên tóc vàng vào trong thang máy.
Tưởng Thọ Quang bước vội lên trước, gương mặt nở nụ cười nịnh nọt: “Chị Hồng, cậu chủ Vệ”.
Người phụ nữ được gọi là chị Hồng cười nói: “Ông chủ Tưởng, lâu lắm rồi không đến nhỉ”.
Người tên là cậu chủ Vệ lại rất ngạo mạn, mí mắt còn chẳng thèm nhếch lên.
Cửa thang máy mở ra, Tưởng Thọ Quang khom người mời chị Hồng và cậu chủ Vệ đi vào, sau đó tỏ ý bảo những người ở phía sau đừng chen vào nữa.
Sau khi cửa thang máy đóng lại, Tưởng Thọ Quang quay đầu lại nói: “Chị Hồng là giám đốc ở đây, mối quan hệ ở thành phố Nghiêu Châu rất rộng, quen biết với rất nhiều ông chủ lớn”.
Giả Vĩnh Hoa hỏi: “Người bên cạnh chị Hồng là ai? Trông bộ dáng có vẻ rất lợi hại”.
“Nhiếp Vệ Bình, bố anh ta là ông chủ mỏ than của huyện Ninh, còn là bạn thân nối khố của chú Ngô, trước kia tôi từng uống rượu với ông ấy”.
Tưởng Thọ Quang biểu cảm kiêu ngạo, như thể đó là một vinh dự lớn lao lắm.
Giả Vĩnh Hoa vẻ mặt đầy hâm mộ nói: “Trong đám bạn học cũ của chúng ta có mỗi câu là lợi hại nhất, quen biết với nhiều nhân vật tai to mặt lớn”.
“Đây chính là tầm quan trọng của mối quan hệ xã hội”, một người bạn nam nữa nói: “Con người chỉ khi đến một tầng lớp nào đó mới có thể tiếp xúc được với những nhân vật ở tầng đó, ”.
Một đám nam nữ bắt đầu phụ họa.
Sở Thiên Hoài rất là cạn lời, buổi họp lớp đang yên đang lành lại bị bọn họ tổ chức thành đại hội nịnh bợ.
Tưởng Thọ Quang trong lòng thầm sung sướng, vung tay lên nói: “Mọi người ăn chơi thoải mái, hôm nay tính tiền hết cho tôi”.
Mọi người đều đồng loạt hoan hô.
“Kỳ thực đời người phụ nữ, quan trọng nhất chính là lựa chọn người đàn ông như thế nào”.
Giả Vĩnh Hoa liếc mắt nhìn Kiều Thi Thi, hàm ý sâu xa nói: “Nếu như gả cho người đàn ông như Tưởng Thọ Quang, thì cả đời cứ ở tít trên cao, phong quang vẻ vang”.
Ánh mắt gã ta lại chuyển đến phía Sở Thiên Hoài, giọng điệu quái gở nói: “Nhưng nếu như đi theo hạng vô dụng như ai đó, thì e là cả đời chẳng có cơ hội trở mình nữa”.
Sở Thiên Hoài hờ hững nói: “Anh nói đúng”.
Tất cả mọi người có mặt ở đó đều mang vẻ mặt khinh bỉ, không ngờ Sở Thiên Hoài lại còn tiếp lời như thế.
Cái đồ vô dụng này, không nghe ra Giả Vĩnh Hoa đang châm chọc mình hay sao?
Lúc này, Sở Thiên Hoài liền đổi chủ đề, bật cười nói: “Cho nên tôi cũng cảm thay bi ai thay cho vợ anh đó”.
Tròng mắt Kiều Thi Thi bỗng sáng lên, trong lòng thầm giơ ngón cái lên với Sở Thiên Hoài.
Cô không khỏi thầm nghĩ, Sở Thiên Hoài thay đổi rồi? Hay là mình trước đây không đủ hiểu về anh?
Giả Vĩnh Hoa chỉ vào mũi Sở Thiên Hoài mà tức giận nói: “Mày nói lại lần nữa xem!”
Tưởng Thọ Quang bước lên trước kéo tay Giả Vĩnh Hoa lại: “Đều là bạn học, đừng tức giận, coi như nể mặt tôi và Thi Thi đi”.
Anh ta biết, nếu như làm to chuyện lên thì Kiều Thi Thi chắc chắn sẽ bỏ về, vậy thì cơ hội khó khăn lắm anh ta mới tạo ra được này sẽ tan như bong bóng xà phòng mất.
Đi vào trong phòng bao riêng, Tưởng Thọ Quang gọi rượu và nước ngọt, sau đó lớn tiếng nói: “Vẫn như cũ, phụ nữ hát, đàn ông uống rượu”.
Anh ta đánh mắt về phía đám đàn ông, sau đó tự mình kéo cánh tay Sở Thiên Hoài đi sang bên cạnh bàn.
Sở Thiên Hoài biết anh ta muốn diễn lại trò cũ làm cho anh mất mặt, khóe miệng khẽ cong lên một nụ cười lạnh băng.