Anh Rể Đến Rồi - Sở Thiên Hoài (Tác giả: Hoài Thiên) - Chương 13 Cảm ơn cậu Sở khoan dung!”
- Trang Chủ
- Anh Rể Đến Rồi - Sở Thiên Hoài (Tác giả: Hoài Thiên)
- Chương 13 Cảm ơn cậu Sở khoan dung!”
“Vô dụng mà còn lớn lối gớm, ai cũng dám đắc tội à?”, Trương Hoành Bân hả hê nhìn Sở Thiên Hoài: “Biết anh Phong là ai không? Anh ấy là đội trưởng bảo vệ mỏ dưới trướng Ngô gia huyện Ninh”.
“Hoá ra là anh Phong!”, Hồ Huệ Huệ sực nức mùi nước hoa tiến lên, môi nở nụ cười nịnh nọt: “Em thường nghe chồng nhắc tới anh, không ngờ nay được gặp mặt, cảm thấy vô cùng vinh hạnh ạ!”
Ai mà không thích được nịnh bợ, Võ Nhuệ Phong không trách mắng việc Trương Hoành Bân chen mỏ vào, chỉ gật đầu một cái, ra dấu cho họ đứng sang một bên.
Trương Hoành Bân duỗi tay, chỉ vào Sở Thiên Hoài vài cái: “Anh em của anh Phong mà cũng dám đánh, chờ chết đi!”
Hồ Huệ Huệ nhếch môi: “May là ban đầu em kịp thời tỉnh ngộ chọn anh, bằng không chắc cũng gặp xui xẻo rồi!”
Võ Nhuệ Phong âm trầm nói: “Nhóc con, cậu muốn tự xử hay để tôi giúp?”
Hồ Huệ Huệ hả hê: “Nể tình anh lớn lên với chúng tôi, tôi khuyên anh tự đánh gãy tay đi, tôi sẽ gọi cấp cứu giùm cho!”
“Dám ức hiếp vợ tôi, đánh gãy một tay là nhẹ rồi!”, Sở Thiên Hoài lãnh đạm: “Bảo gã đó đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, bằng không tôi bẻ luôn tay kia đấy!”
“Đúng là không biết điều!”
Võ Nhuệ Phong hừ lạnh một tiếng, vung tay lên.
Đám đàn ông cầm ống sắt nhào tới Sở Thiên Hoài.
Trương Hoành Bân vội túm Hồ Huệ Huệ rụt vào bên tường, trong mắt là sự hưng phấn không thể che giấu, gã như đã nhìn thấy cảnh Sở Thiên Hoài bị đánh nằm ra đất thê thảm van xin.
Sở Thiên Hoài lạnh mặt nhìn đám người, toàn thân toả ra sát khí lạnh lẽo.
Nhiệt độ tại đó tức khắc giảm xuống vài độ.
Trương Hoành Bân và Hồ Huệ Huệ vô thức rùng mình một cái.
Cả hai nhìn nhau đầy khó hiểu, sao tên vô tích sự từ nhỏ này lại tạo cho người ta cảm giác đáng sợ vậy?
Ánh mắt anh lạnh như sói trên cánh đồng tuyết, làm người nhìn không rét mà run.
Họ không nhịn được mà nghĩ mấy năm nay Sở Thiên Hoài đã trải qua những việc gì.
Đám người kia có do dự vài giây nhưng đã quen hăng máu đánh nhau, khi thấy Sở Thiên Hoài có một mình, họ cũng nhanh chóng khôi phục khí thế.
Sở Thiên Hoài trầm giọng nói: “Tôi không muốn ra tay, đừng ép tôi!”
“Ép mày đó, sao hả?”
Một người xông lên, vung ống tuýp trong tay về phía đầu của Sở Thiên Hoài.
Sở Thiên Hoài giơ tay túm ống, tung cước đá bay người kia ra ngoài, sau đó lại trở tay giành lấy ống tuýp, đập cho kẻ đánh lén phía sau phải nằm co ro trên đất.
Tiếp theo anh vung ống, xông vào giữa đám người, di chuyển như tia chớp.
Nhất thời, hiện trường vang vọng tiếng rên thê lương của đám người kia và âm thanh ống sắt rơi xuống đất.
Không ai là đối thủ của Sở Thiên Hoài, chỉ mất một hồi, tại đó đã có mười mấy người nằm la liệt, rên rỉ không ngừng.
Hai người Trương Hoành Bân nhìn nhau, đây là tên vô dụng bị họ đánh mắng mà không dám phản kháng sao?
Tuy Sở Thiên Hoài tập võ từ sáu tuổi nhưng vì sư phụ cấm anh để lộ võ công trước mặt người quen nên từ nhỏ, lúc Trương Hoành Bân bắt nạt, anh luôn nhẫn nhịn.
Thấy võ nghệ cao cường của Sở Thiên Hoài, đám người còn lại sợ hãi, giãn khoảng cách với anh.
Võ Nhuệ Phong híp mắt, đứng trong đám người nói: “Thảo nào kiêu ngạo như vậy, thì ra thật sự có tài!”
Sở Thiên Hoài không muốn lảm nhảm với gã: “Chuyện này do anh của anh mà ra, tôi cũng không muốn gây chuyện thị phi, chúng ta đều nhường một bước đi, dừng tay hết nhé!”
“Ông đây còn chưa ra tay mà, dừng tay con mẹ mày!”
Võ Nhuệ Phong đạp mạnh, gạch dưới chân bể vài cái.
Hai mắt Trương Hoành Bân toả sáng, lớn tiếng nói: “Đừng nghĩ mình học vài ba chiêu mèo cào là ngon, một ngón tay của anh Phong thôi cũng có thể nghiền chết mày!”
Kẻ bị mình ức hiếp ngày xưa lại đột nhiên trở nên mạnh mẽ bá đạo như vậy, Trương Hoành Bân thật sự khó mà chấp nhận sự thay đổi này.
Chỉ có Sở Thiên Hoài bị đánh ngã, quỳ trên đất cầu xin thì mới hợp với hình tượng vô dụng của Sở Thiên Hoài trong lòng gã, gã mới cảm thấy vui vẻ.
Toàn thân Võ Nhuệ Phong tức khắc phồng lên, gã quát một tiếng, người lao nhanh về phía Sở Thiên Hoài như viên đạn.
Khí thế hừng hực!
Ánh mắt Sở Thiên Hoài nghiêm túc, dưới chân mượn lực, cũng lao về phía Võ Nhuệ Phong.
Anh muốn xem thử, sau khi bị thương, mình còn có thể phát huy bao nhiêu phần công lực.
Bùm!
Vai hai bên va chạm.
Lực mạnh tới mức Sở Thiên Hoài cũng phải lùi ra sau ba bước.
Võ Nhuệ Phong thì bị tông bay ra ngoài, nện lên vách tường sau lưng.
Thân thể gã chảy xuống từ trên tường xuống đất, miệng phun máu, xương cốt toàn thân như bị tháo ra hết cả.
Võ Nhuệ Phong ngạc nhiên nhìn Sở Thiên Hoài, trong mắt là vẻ không thể tin nổi.
Mấy năm nay gã vô địch ở Nghiêu Châu mà không ngờ khi đối diện với một Sở Thiên Hoài chẳng chút tiếng tăm, gã còn không đỡ nổi một chiêu.
Mất hồi lâu, Võ Nhuệ Phong mới đè ép được khí huyết bốc lên trong ngực, giãy giụa đứng dậy.
Trương Hoành Bân há hốc mồm, nếu không phải vừa rồi đã nói chuyện với Sở Thiên Hoài, gã còn hoài nghi người trước mặt không phải Sở Thiên Hoài mà họ quen.
Sở Thiên Hoài cúi người cầm một ống lên, chuẩn bị cho trận đại chiến.
Nhưng ngoài dự đoán của anh, Võ Nhuệ Phong lại quỳ xuống.
Anh híp mắt.
Biết co biết duỗi, đúng là biết thời thế!
Trương Hoành Bân đứng đó, mồm vẫn há to tới mức có thể nhét quả trứng vào.
Ánh mắt Hồ Huệ Huệ lấp loé, tâm trạng phức tạp.
Vì không được Sở Thiên Hoài chấp nhận, cô ta chỉ mong Sở Thiên Hoài luôn xui xẻo, bị người ta coi thường cả đời, thế thì trong lòng cô ta mới thoải mái.
Bây giờ thấy người như Võ Nhuệ Phong mà lại quỳ trước mặt Sở Thiên Hoài, cô ta chỉ thấy khó chịu tới mức không thể miêu tả bằng lời.
Sở Thiên Hoài là kẻ vô tích sự, sao có thể mạnh như vậy! Đúng là ông trời không có mắt!
Sở Thiên Hoài thản nhiên nói: “Anh làm gì vậy, tôi không nhận nổi đâu!”
Võ Nhuệ Phong cung kính nói: “Là tôi có mắt không tròng, mong cậu cho tôi cơ hội, sau này anh em chúng tôi sẽ đi đường vòng khi thấy cậu!”
Sở Thiên Hoài nói: “Vốn dĩ là các người gây sự trước, miễn là các người không tìm tới nhà tôi gây chuyện, chuyện này coi như xong!”
Loại đầu óc ngu si tứ chi phát triển như Võ Bưu thì dễ đối phó hơn.
Đối với loại người linh hoạt thay đổi như Võ Nhuệ Phong, Sở Thiên Hoài không muốn làm mích lòng quá nghiêm trọng.
Dù sao anh cũng không thể luôn luôn ở cạnh người thân để bảo vệ, cũng không thể giết Võ Nhuệ Phong để ngừa mối hoạ ngầm.
“Cảm ơn cậu Sở khoan dung!”
Võ Nhuệ Phong chắp tay, đứng lên.
Hồ Huệ Huệ cắn răng: “Võ nghệ cao thì sao? Trong xã hội hiện giờ, quan hệ và tiền tài mới là vốn liếng, đánh nhau giỏi thì được tích sự gì, chỉ mang lại phiền phức thôi!”
Trương Hoành Bân hùa theo: “Đúng đó, chỉ là thằng bạo lực!”
Sở Thiên Hoài híp mắt: “Sao một người có thể trở nên đáng ghét tới vậy nhỉ?”