Ánh Mặt Trời Mùa Hạ - Rosannryy - Chương 2
Giọng nói của người đàn ông rất lớn, vang như tiếng sấm, khiến chị có chút hoảng hốt. Một lúc sau người dân trong nhà liền ào ạt đổ về phía chị, giúp chị xách đồ đạc, hỏi chị chuyển đến căn nhà nào…Hỏi rất nhiều thứ, chị ngượng ngùng trả lời từng người. Cảm thấy chuyển đến là một điều đúng đắn, vừa tiện đường đi lại ở công ty chị, vừa có nhiều người nhiệt tình quan tâm chăm sóc. Nếu có thể chị muốn định cư ở nơi này lâu dài.
Một vài người dân giúp Thường Hi chuyển đồ đạc vào trong nhà, chị không ngừng nói tiếng cảm ơn, còn ngỏ lời muốn mời mọi người vào trong. Bọn họ thân thiện, nhiệt tình liền đồng ý.
Vẫn còn ít đồ trong xe, Thường Hi nói một tiếng với bọn họ liền muốn đi ra ngoài, cũng không ngại người lạ ở trong nhà.
“Thường Hi, con có đi ngang nhà số 5 thì nhờ con nói với con gái cô một tiếng, bảo nó ăn cơm trước, không cần đợi cô về.”
“Vâng ạ, con biết rồi.”
Thường Hi vừa đi vừa tìm căn nhà số 5, đến nơi, cũng chỉ cách nhà chị vài căn. Thường Hi tiến đến bấm chuông cửa, có chút hồi hộp, dù sao chị cũng là người mới chuyển đến.
Chị đứng bên ngoài, nghe một tiếng “Đến ngay.”, là thanh âm trong trẻo của một cô gái, nghe giọng nói có thể biết vẫn còn là học sinh.
Nhanh chóng cánh cửa được mở ra.
“Mẹ lại quên…”
“Xin chào, chị là Thường Hi, vừa chuyển đến đây, rất vui được gặp em.” Vì quá hồi hộp, chị nhanh chóng mở miệng trước, tốc độ rất nhanh, nhưng không bị vướng chữ, nói rất rõ ràng.
Gương mặt học sinh xuất hiện sau cánh cửa, lúc này Thường Hi mới cẩn thận quan sát Tư Hạ, có vài phần giống với cô lúc nãy đã nhờ chị, rất xinh đẹp. Nhưng dường như khi nhìn thấy chị, gương mặt cô ấy lại trở nên khó coi hơn trước, trông rất gượng gạo.
Miệng Tư Hạ có chút cứng đờ, không phải là bị cướp lời, mà là vì người trước mặt. Người này vẫn luôn như vậy, mỗi lần nói chuyện nụ cười vẫn treo trên miệng, trông rất công nghiệp nhưng sẽ không khiến người ta cảm thấy chán ghét.
Thường Hi không thấy Tư Hạ có phản ứng gì mới tiếp lời: “Mẹ em nhờ chị chuyển lời đến, em cứ ăn cơm trước đi, không cần đợi bà ấy.”
Tư Hạ hoàn hồn, lắp bắp trả lời: “V-vâng, mẹ em…đang ở nhà chị?”
“Ừm, bọn họ đang tụ tập bên đấy.”
Thường Hi nhìn Tư Hạ nói chuyện, Tư Hạ nhìn Thường Hi nghe chị trả lời. Tiếp theo cả hai cũng không biết nên nói thêm cái gì.
Thường Hi không phản ứng, Tư Hạ cũng chỉ có thể đứng một chỗ. Cô nên làm cái gì? Bảo chị ấy về đi, hay là trực tiếp đóng cửa?
“Chị muốn…vào nhà ngồi một chút không?”. Suy cho cùng cô vẫn là người có ăn học, cũng đã sống qua hai đời, phép lịch sự tối thiểu đương nhiên cô phải biết, dù cho người đó có là Thường Hi đi nữa.
Lúc này Thường Hi mới hoàn hồn, khi nhìn đến gương mặt của Tư Hạ, trong đầu chị liên tục hiện lên những hình ảnh mơ hồ không chân thực. Tựa như, chị đã gặp cô ấy ở đâu đó.
“Không cần đâu, chị đi lấy đồ nên tiện đường đến đây thôi, còn phải quay trở về, mọi người đang đợi chị.”
“Được, vậy…tạm biệt.”
Thường Hi mỉm cười: “Hẹn gặp lại.”
Tư Hạ đóng cửa, gương mặt của chị dần dần bị thu hẹp lại. Cô dựa vào ván cửa, hít thở sâu một hơi.
Không gặp lại càng tốt.
Trời đã chập tối, Thường Hi bước đi trên con hẻm. Chỉ mới chuyển đến đây nhưng chị cảm thấy nơi này rất đỗi quen thuộc, tràn đây hơi thở cuộc sống hàng ngày. Thường Hi đá một cục đá nhỏ trên đường, trong đầu bỗng nhiên xẹt qua một cái tên, chị bất động đứng lại, mắt mở to.
Em ấy tên là Tư Hạ.
Tư Hạ…là Tư Hạ.
Tư Hạ!
Thường Hi hoảng hốt quay đầu nhìn về phía căn nhà đang sáng đèn kia, trước mắt mông lung, nước mắt vô thức rơi xuống.
Một dòng nước ấm nóng lướt qua gò má, rồi trượt xuống chiếc cằm tinh xảo. Chị khóc sao? Thường Hi đưa tay lên để kiểm chứng. Quả thật, đầu ngón tay chị đã trở nên ẩm ướt.
Thường Hi quay đầu, tiếp tục đi. Chị không biết vì sao bản thân lại đột nhiên xúc động như vậy, cũng không biết vì sao chị lại biết tên Tư Hạ, rõ ràng lúc nãy cô bé ấy cũng chưa giới thiệu bản thân với chị. Thường Hi lại càng không biết, tại sao trong lòng chị lại cảm thấy khó chịu đến như vậy. Một loại cảm giác đã mất đi thứ gì đó, một loại cảm giác hối hận đến tột cùng, xen lẫn một chút nhớ nhung.
Tâm tình chị phức tạp đi đến chiếc xe.
Mọi người tiếp tục tụ tập tại nhà Thường Hi thêm nửa tiếng liền giải tán. Đến khi mẹ cô về tới nhà Tư Hạ cũng đã cơm nước xong, ba cô cũng đã về từ bao giờ.
“Bà về rồi à? Tôi đợi nãy giờ.”
Tiếng đóng cửa vang lên, mẹ cô bước vào nhà, “Ông không ăn cơm trước, đợi tôi làm gì?”
“Ăn một mình buồn lắm.”
Tư Hạ trốn ở trong phòng, nghe thấy giọng nói của ba mẹ cô ở phía dưới tâm tình càng trở nên phức tạp. Cố gắng trốn tránh đến mấy cuối cùng vẫn không tránh khỏi.
Tự Hạ không ghét Thường Hi, chỉ là chị ấy không yêu cô mà thôi, có gì sai chứ? Tình yêu là thứ không thể cưỡng cầu. Cô chỉ chán ghét bản thân không thể buông bỏ, đau khổ cũng là do cô tự chuốc lấy. Hiện tại có được cơ hội cô càng phải nắm bắt, quyết định tránh xa chị ấy.
Tư Hạ đi đến giá vẽ, cầm cây cọ lên, nhưng cuối cùng lại bỏ xuống. Cô không có cảm hứng.
Cô muốn xuống lầu trò chuyện cùng ba mẹ.
“Tư Hạ, đến đây mẹ kể con nghe.”
Tư Hạ đi đến sô pha ngồi xuống.
“Lúc nãy con có gặp Thường Hi không?”
Tư Hạ biết mẹ cô đang nói đến ai, nhưng vẫn giả vờ như không biết, hỏi lại: “Thường Hi?”
“Con không biết à? Cô gái mẹ đã nhờ để chuyển lời đến cho con.”
“Là chị ấy sao.”
Ba cô từ đầu đến giờ vẫn im lặng, hiện tại mới lên tiếng: “Khu chúng ta lại có người mới chuyển đến à?”
“Đúng vậy, con bé tên Thường Hi, là một đứa trẻ ngoan ngoãn, còn rất xinh đẹp. Nếu tôi có một thằng con trai chắc chắn tôi sẽ chọn con bé trở thành con dâu nhà chúng ta.”
Tư Hạ nghe tới đây liền trầm mặc. Cô không có anh trai, chỉ có một chị gái, lớn hơn cô tám tuổi. Tư Tranh rất ít khi về nhà, chị ấy bận đi làm, làm ở một nơi rất xa.
“Được rồi, bà đó, mấy chuyện bát quái của mấy bà tám trong xóm chúng ta tốt nhất bà đừng có xen vào, chuyện gia đình nào thì cứ mặc kệ gia đình đó đi.”
“Ông này, tôi nhiều chuyện nhưng nhiều chuyện một cách có chọn lọc nhé.”
Ba mẹ cô lại đến giờ tranh cãi, Tư Hạ nhẹ nhàng lui lên phòng, cô không muốn bản thân vướng vào câu chuyện của ba mẹ.
Sáng hôm sau là chủ nhật, ba cô không đến công ty, ông ấy liền lên phòng thúc giục Tư Hạ. Nhưng chưa kịp gõ cửa đã thấy Tư Hạ chuẩn bị ra ngoài, “Hôm nay con dậy sớm vậy, bình thường cũng phải ngủ đến tận trưa.”
Tư Hạ cảm thấy bản thân đã bị nhiễm đồng hồ sinh học ở kiếp trước. Kiếp trước chỉ chưa đến sáu giờ cô đã dậy chuẩn bị làm buổi sáng, làm cho bản thân và cho cả Thường Hi. “Vâng ạ, ba tìm con có việc gì sao?”
“Có, mang giỏ hoa quả này theo ba.”
Tư Hạ khó hiểu nhưng vẫn nghe lời đi theo ông ấy ra khỏi cửa. Bước đi trên con đường được làm bằng xi măng, Tư Hạ cúi đầu xuống, nhìn thôi cũng biết mặt đường nóng đến chừng nào, dù hiện tại chỉ mới tám giờ sáng.
Tư Hạ đi theo bước chân ba cô, cho đến khi dừng lại trước cửa căn nhà. Cô ngước lên nhìn, cơ thể liền cứng lại. Nếu không phải có ba cô ở đây chắc chắn Tư Hạ sẽ chạy trối chết trở về nhà.
Không phải chứ, ba cô dẫn cô đến đây làm gì?
“Tư Hạ, bấm chuông cửa đi.”
Ba cô đột ngột lên tiếng khiến Tư Hạ không biết phải làm sao. “Ba, chúng ta đến đây để làm gì a?”
“Để chào hỏi hàng xóm mới chứ còn làm gì!” Ba cô trả lời dường như đây là một điều rất hiển nhiên. Thân xác của cô hiện tại là mười bảy tuổi, nhưng linh hồn đã hai mươi lăm rồi a. Cô đã không sống ở đây rất lâu rồi, làm sao nhớ được hết mọi chuyện diễn ra trong thời gian này. Nhưng việc mang quà đến chào hỏi người mới dường như đã trở thành một thủ tục không thể bỏ ở xóm cô.
Tư Hạ cam chịu đi đến bấm chuông, sau đó lại lùi xuống hai bước, núp sau lưng ba cô.
“Con bé này, không phải bình thường hoạt bát nói nhiều lắm sao, giống mẹ con ấy…”
Ba cô còn định nói thêm gì đó, bên trong lại nghe có tiếng người: “Đến đây.”
Ngay lập tức cô liền trở về trạng thái của một tảng đá, âm thầm mặc niệm.
Cánh cửa mở ra, “Đây là?”
“Chào con, gia đình chú sống ở căn nhà số 5, nghe nói con mới chuyển đến đây, chú có một ít hoa quả…” Ông ấy quay đầu sang lấy giỏ hoa quả trên tay cô, đưa cho Thường Hi. Lúc này chị mới để ý đến phía sau còn có Tư Hạ, mỉm cười nhìn cô.
Tư Hạ nhìn thấy nụ cười này liền hoảng sợ không thôi. Cô còn không quên thứ này đã nằm trong trí nhớ cô suốt tám năm, hiện tại nhìn thấy còn không biết phải làm sao, dường như cả thể xác lẫn tinh thần cô đều bị tra tấn.
Thường Hi ngỏ lời muốn giữ khách: “Chú với em có muốn vào trong ngồi một chút không?”
“Được, vậy chú không khách sáo.” Ba Tư Hạ dẫn cô theo cũng là vì điều này, ông thân là một người đàn ông trai tráng mà lại vào nhà của một cô gái độc thân thế này, lời ra tiếng vào sẽ không hay, huống chi cái miệng của người dân khu này có bao nhiêu ghê gớm ông cũng đã kiểm chứng qua. Để Tư Hạ đi theo còn có thể bịt miệng bọn họ.
Các cô trò chuyện được một lúc thì ba cô nhận được cuộc gọi, sau đó hấp ta hấp tấp chạy về, Tư Hạ thấy vậy liền có ý định đi theo, nhưng ba cô vừa đi đến cửa lại quay đầu sang, “Nếu không có gì làm con ở lại trò chuyện với chị một chút đi, cần gì phải đi theo ba như một cái đuôi vậy?”
“Nhưng mà con…”
“Chú cứ yên tâm bận việc đi ạ, em ấy ở lại cùng con là được rồi, huống hồ nhà chúng ta chỉ cách có vài bước.”
Nhưng mà con không muốn ở lại. Lời chưa kịp thốt ra khỏi miệng đã bị chặn lại, Tư Hạ quay sang liếc Thường Hi một cái.
Nếu lúc trước chị nhiệt tình với tôi như vậy thì có phải đã tốt hơn rồi không?
Thường Hi dường như không để tâm đến ánh mắt giết người của Tư Hạ, chị vẫn mỉm cười niềm nở nhìn ba cô, trên người chị toát ra một vòng hào quang khiến người lớn yên tâm giao con của họ cho chị.
Tư Hạ cảm thấy hiện tại cô không khác gì đứa trẻ năm tuổi đang đi học mẫu giáo.
“Vậy chú làm phiền con.” Nói xong liền mở cửa ra ngoài, cũng không luyến tiếc quay đầu lại nhìn cô một cái.
Thường Hi đi đến ghế ngồi, Tư Hạ thấy vậy liền đi theo. Nếu là cô của năm đó chắc chắc sẽ hận không thể cuốn gối sang nhà chị ấy. Nhưng tiếc một điều, cô hiện tại là cô của hai mươi lăm tuổi, gặp Thường Hi ở đâu cô liền vắt chân lên cổ mà chạy ở đó.
“Em uống nước đi.” Thường Hi đẩy ly nước về phía cô.
“Em không khát.”
“Em muốn xem tivi không?”
“Em không muốn.”
“Vậy em muốn làm gì?”
“Em muốn đi về.”
“…”
Thường Hi dường như không muốn thả Tư Hạ đi, chị lại đổi sang chủ đề khác: “Em tên gì?”
Đã gặp nhau hai lần, nói chuyện với nhau cũng gần mười câu mà chị ấy vẫn chưa biết tên cô? Tư Hạ nghĩ cũng phải, cô vẫn chưa giới thiệu bản thân cho chị ấy.
“Tư Hạ.”
Thường Hi nghe xong liền nở nụ cười, từ tối hôm qua chị đã biết tên cô ấy, nhưng là cố tình hỏi lại.
“Tư Hạ, em không thích chị sao? Cảm thấy em đối với chị rất xa lánh, là chị vô tình làm điều gì khiến em không hài lòng à?”
Tư Hạ nghe chị ấy gọi tên cô, cả người liền tê dại. Trước khi trọng sinh cô đã ước được nghe chị ấy gọi tên cô một lần. Hiện tại đã nghe được rồi, nhưng không còn cảm giác vui sướng như cô nghĩ.
“Không có, mẹ em nói chị rất tốt, rất ngoan ngoãn, còn rất xinh đẹp, nếu bà ấy có con trai chắc chắn sẽ chọn chị làm con dâu bà ấy. Chị như vậy, làm sao em ghét được chứ?” Trong lời nói của cô, không hề mang theo một chút giọng điệu của một thiếu nữ mười bảy tuổi.
“Tư Hạ.” Thường Hi than nhẹ một tiếng, tên cô thốt ra từ miệng chị dường như là đám mây nhẹ nhàng trôi lơ lửng trên bầu trời, “Em của lúc trước, không phải là như vậy.”