Anh Là Đêm Dài, Cũng Là Ngọn Đèn Dầu - Tuế Duy - Chương 3
Tôi từng gặp em gái này rồi
***
Cuộc gặp gỡ giữa hai người xảy ra lấp lửng như vậy đấy. Không thể phân biệt được có mấy phần là cố ý, mấy phần là trùng hợp, mấy phần là trời định và mấy phần là do con người tạo nên.
Đến thời điểm những người xung quanh nhận ra điều đó, Dương Khiêm Nam đã trở thành người thường xuyên hẹn Ôn Lẫm đi ăn rồi.
Thật ra Dương Khiêm Nam cũng không có ăn mặc ấn tượng gi, cũng tựa như bữa ăn của hai người họ, bình thường rất nhạt nhẽo. Anh ăn rất ít, món chính lúc nào cũng chỉ ăn mấy miếng, làm Ôn Lẫm cũng không dám ăn nhiều, thường thì sau khi trở về cô sẽ tìm Cố Li đi ăn khuya cùng. Cố Li cảm thấy kỳ quái, nói “Đấy là loại người gì thế, keo kiệt vậy à? Mời khách cũng không cho người ta ăn no”. Ôn Lẫm cười rơi cả đũa, cô giả vờ nói, “Không phải đâu. Tại cứ nói chuyện phiếm nên quên ăn luôn.”
Kỳ thật họ nói chuyện rất ít, chỉ là anh đã quen tìm người ăn cơm cùng anh. Anh thường gọi một phần lớn thịt ngựa sống thái mỏng rồi hỏi cô: “Ăn không?”. Ôn Lẫm là người không thể nào ăn sashimi, vừa thấy miếng thịt ngựa sống màu đỏ cô đã sợ nhắm mắt lại.
Lần nào Dương Khiêm Nam lúc nào cũng trêu cô một lát rồi mới chịu ngưng lại, tẻ nhạt cười một mình. Cứ như cô tới để thêm hứng thú cho bữa cơm của anh vậy.
Sau đó anh thong thả ung dung lau ngón tay, miễn cưỡng nói chuyện với cô một chút về bản thân.
Anh nói rằng trạng thái của anh mấy năm gần đây không tốt, vừa lúc dượng của anh chuyển công tác đến đại học R nên người trong nhà gửi anh đi học Thạc sĩ quản trị kinh doanh, cho nên cuối tuần nào anh cũng đến đây.
Anh đã 28 tuổi, quay lại khuôn viên nhà trường để “Thay đổi tâm trạng”. Đây là nguyên lời anh nói.
Ôn Lẫm như có chút nghiền ngẫm, suy nghĩ xem câu “Trạng thái không tốt” là có ý gì, thậm chí cô còn vô ý nuốt phải một miếng thịt sống mà không hề hay biết.
Dương Khiêm Nam gấp một góc khăn ăn, giúp cô lau vết máu trên khóe miệng, tâm tình trông có vẻ rất tốt: “Không phải ăn rất ngon sao?”
Ôn Lẫm hơi mím môi, để anh lau mà không hề nhúc nhích. Trên ngón tay anh có mùi nước hoa thoang thoảng cùng mùi của giấy bạc, sự dịu dàng quá dễ thấy.
Đây cũng xem như thời điểm thân mật nhất giữa hai người họ. Khi khác thì trò chuyện về giao thông ở thành phố, khi đang nói chuyện anh còn hỏi: “Vậy bình thường em hay ăn gì?”. Ôn Lẫm trả lời hết sức cẩn thận, nhưng anh chỉ tập trung vào việc ăn cái gì, khiến cô ngay cả một câu “Còn anh” cũng không thể nói.
Huống chi người như Dương Khiêm Nam cũng chẳng chịu an tâm đi học. Cả học kỳ, môn mà học phí tốn đến bốn chữ số anh cũng chẳng thèm tới lớp mấy lần. Chỉ vẻn vẹn đến tìm cô có vài lần, không thường xuyên lắm. Cuộc sống của Ôn Lẫm không có nhiều thay đổi ngoại trừ việc có thêm một người bạn cùng đi ăn uống.
Cô vẫn là một loại sinh viên giỏi phổ biến nhất ở đại học, thành tích hàng năm đều xếp trước hạng ba, vòng xã giao rất hạn hẹp, người không quen biết đột nhiên tìm đến cô, chắc chỉ có những người đến tham khảo bài tập.
Sự thay đổi thực sự đến vào tháng 12.
Một học kỳ kết thúc, Ôn Lẫm tranh thủ cơ hội lướt web trước tuần thi, cô định đặt vé xe về nhà. Khi chọn thời gian, cô lại hơi do dự — Có nên gặp anh khi kỳ thi kết thúc không nhỉ? Mặc dù đã mấy tuần rồi anh không đến tìm cô.
Cố Li luôn nói rằng anh đang theo đuổi cô, nhưng cô cảm thấy anh chỉ đang tìm một người người bạn vì thói quen. Tuy nhiên Cố Li đã đúng một điểm. Chí ít anh cũng có chút hứng thú với cô. Chí ít có một vài khoảnh khắc, anh đã cảm thấy có một cô gái như vậy ở bên cạnh cũng không tồi.
Chẳng qua cô gái như vậy có lẽ có rất nhiều.
Phụ nữ đều sẽ tự mình lựa chọn. Chủ động tìm anh, hoặc gửi mấy dòng qua danh bạ.
Đúng lúc là cuối năm, Ôn Lẫm nhìn điện thoại, ngồi im lặng đến khi tay chân lạnh ngắt, cuối cùng cô gửi cho anh bốn chữ, “Năm mới vui vẻ”.
Rất tầm thường, cô cũng không trông mong anh có thể để ý đến cô trong trăm nghìn người liên lạc. Nhưng cô vừa mới tắt điện thoại không bao lâu, tin nhắn của Dương Khiêm Nam bỗng nhiên gửi tới: “Biết chơi mạt chược không?”
“…” Ôn Lẫm nhất thời không nói nên lời.
Anh còn có sở thích này?
*
Có sở thích này, thật ra là một người bạn của Dương Khiêm Nam, tên là Ưng Triều Vũ.
Lần đầu tiên Ôn Lẫm gặp người này cô cũng rất sốc. Chủ yếu là vì cậu ta đẹp trai đến bất ngờ.
Đầu tiên Dương Khiêm Nam báo trước cho cô biết để phòng, anh nói rằng người bạn này của anh là nhị thiếu(1). Thông thường, vì các thế hệ sau không phải vất vả nên đều sẽ nuôi dưỡng một vài sở thích cá nhân. Có những người thích chơi bóng, tự thành lập câu lạc bộ bóng rổ và tổ chức các giải đấu nghiệp dư, một số người thì có sở thích tao nhã hơn, tự kinh doanh một hiệu sách độc lập rồi thua lỗ hàng năm. Ưng Triều Vũ là một đóa hoa hiếm thấy, cậu ta vô cùng yêu thích chơi mạt chược.
(1)Trong truyện để là Nhị thiếu (二缺): là người thiếu hai thứ, chính là thiếu khối óc và thiếu trái tim. Mà mình thấy từ này đồng âm với từ nhị thiếu (二少) – kiểu nhị thiếu gia – nên không biết là tác giả dùng chơi chữ gì đó hay là do đánh máy nhầm.
“Bố cậu ta đang làm du lịch ở Đại Lý, còn dự định xây một bể bơi vô cực trên đỉnh tầng cao nhất của tòa khách sạn bên bờ Nhĩ Hải. Nhưng cậu ta không chịu, sống chết đòi đặt bàn mạt chược trên đó.” Giọng điệu chế giễu của Dương Khiêm Nam thoảng trong gió lạnh.
Tiếng cười của Ôn Lẫm vang lên bên tai anh: “Sau đó thì sao? Thật sự đặt rồi à.”
“Ai mà biết được.”
Lời nói của anh dừng ở đây, nhưng Ôn Lẫm lại bị khơi dậy sự hiếu kỳ: “Nhà họ điều hành khách sạn à, tên là gì vậy?”
Bảy giờ tối, ánh sáng chói mắt của đèn đường hắt vào từ ngoài cửa sổ xe, Dương Khiêm Nam quay mặt sang nhìn cô, nhưng cô lại không thấy rõ biểu cảm của anh. Chỉ cảm thấy lúc đó, ánh mắt anh có chút sáng tối khó dò. Ôn Lẫm thầm mắng mình đắc ý quên hình(2), lại còn hỏi thẳng gia sản nhà bạn anh thế cũng hơi quá giới hạn rồi. Nhưng anh chỉ mỉm cười, cầm lấy bàn tay cô nói: “Hai chữ đó còn không phổ biến lắm, để anh viết cho em xem nhé.”
(2)Kiểu là trong lúc đắc ý, vui mừng quên không giữ hình tượng á.
Anh viết từng nét từng nét trong lòng bàn tay cô.
Hai chữ này quả thực không thường thấy, Ôn Lẫm tốn không ít trí não mới nhận ra được rồi vô thức đọc nó lên.
Dương Khiêm Nam dùng giọng Bắc Kinh trêu cô: “Ồ người có tri thức.”
Loại trò đùa ngớ ngẩn này cô cũng phối hợp mà đáp lại một tiếng, ngoài mặt cười khanh khách. Anh liền xoa đầu cô, nói: “Lát nữa chú ý chút. Là một cơ hội tốt để kiếm tiền đấy.”
Không biết nụ cười trên mặt Ôn Lẫm còn đó không.
Anh biết cô vẫn đang tham gia chương trình hỗ trợ học tập của nhà trường. Cho nên dù vô tình hay cố ý, cô vẫn cảm thấy câu này của anh đang ám chỉ gì đó. Trên xe không còn những câu hỏi ríu rít của cô nữa, trở nên vô cùng yên tĩnh.
May mà hôm ấy không bị tắc đường, chỉ mấy phút đã đến nơi rồi.
Nơi này nằm ngay cạnh Ngân Thái, biển số nhà màu trắng đơn giản, bên ngoài không hề phô trương chút nào. Bước vào trong, toàn bộ phong cách rất hậu hiện đại, trang trí theo phong cách vũ trụ, sảnh lớn yên tĩnh, sàn nhà màu xanh đậm lung linh, giẫm lên còn có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu âm u.
Nhân viên phục vụ nhận ra Dương Khiêm Nam, sai hai người dẫn họ đến phòng bao.
Vừa bước vào phòng, trên bàn bày một loạt ly đế cao, cả nam lẫn nữ đang ca hát uống rượu. Ưng Triều Vũ đang một mình bày bàn mạt chược trong góc, khuôn mặt tuấn tú đang nhăn lại, cậu ta hô lớn: “Gọi Chung Duy tới đi. Sao Chung Duy không tới?”
Không biết là ai đáp lại: “Cậu gọi còn không đến thì chúng tôi gọi được chắc? Bảo Dương Khiêm Nam gọi giúp cậu đi!”
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Khi Dương Khiêm Nam bước vào, Ôn Lẫm cảm thấy những người này liền im lặng trong nháy mắt.
Sự im lặng quá ngắn đến mức khó có thể nhận ra. Dường như họ đều đồng thời sửng sốt, sau đó cố tình quay trở lại trạng thái trước đó. Hai mươi con người đang làm gì thì tiếp tục làm đấy, không ai dám liếc nhìn Dương Khiêm Nam thêm nữa.
Chỉ có Ưng Triều Vũ đi ra đón, khuôn mặt cậu ta còn quá trẻ, gần như nhào lên người anh: “Anh Khiêm Nam, anh đến rồi!”
Ưng Triều Vũ sinh năm 90, nhỏ hơn cô một tuổi. Ôn Lẫm cho rằng bông hoa lập dị trong lời đồn nhất định sẽ có ngoại hình rất xấu, gặp mặt rồi mới biết, nói sao nhỉ, tóm lại là nước biển không thể đo lường được. Với khuôn mặt này của cậu ta, có nói bố cậu ta là một ông trùm lớn trong giới giải trí cô cũng tin. Vì xét cho cùng thì một đại gia muốn trung hòa được gen ưu tú như vậy, có lấy hai cô hoa hậu Hồng Kông cũng chưa đủ.
Dương Khiêm Nam tự nhiên ngồi vào chỗ của mình, nói: “Về bao giờ?”
“Hôm qua.” Sau đó bắt đầu trò chuyện, “Em sẽ không bao giờ đến cái nơi đó ở Thâm Quyến nữa đâu. Không phải gần đây anh Đông Đình đang chỉnh đốn ở vành đai 4 sao? Em định mua một ít cổ phẩn, uống chút súp từ anh ấy.”
“Bố cậu cho phép cậu ở lại Bắc Kinh?”
“Chuẩn. Tại sao không chứ?”
……
Cuộc trò chuyện của họ không đầu không đuôi, từ tình tiết đến nhân vật Ôn Lẫm đều không hiểu gì cả, tầm mắt cô lướt quanh căn phòng.
Lướt một vòng, vừa vặn đụng tầm mắt với hai cô gái ở bên bàn mạt chược.
Ôn Lẫm tình cờ đối mắt với họ, nhưng đột nhiên cảm thấy không thoải mái.
Kỳ thật các cô ấy cũng trạc tuổi cô, mỗi người đều có khí chất nổi trội hơn. Nhưng ánh mắt dò xét của các cô ấy nhìn cô vừa lạnh lùng vừa giễu cợt, bộ dạng lười biếng đánh giá cô từ đầu đến chân, ngón chân Ôn Lẫm cũng vô thức cuộn tròn lại.
Hai cô gái kia không hề kiêng dè gì, họ nhìn nhau rồi cười lớn.
Không biết trong phòng bao ai đang hát, phát âm tiếng anh rất chuẩn. Ôn Lẫm im lặng nghe, theo nhịp điệu như thể đang nóng lên, cô cố gắng hòa nhập với bầu không khí nơi đây. Những người khác mỗi người đều có cách chơi riêng, cả một nhóm vô cùng náo nhiệt. Chỉ có hai cô gái bên cạnh cô là khoanh tay đứng nhìn, ngồi nghiêng trên ghế sô pha, đợi riêng Ưng Triều Vũ.
Qua một hồi.
Dương Khiêm Nam gọi Ôn Lẫm tới bàn đánh bài, rồi nói với Ưng Triều Vũ: “Tìm tới cho cậu một người đánh bài cùng.”
Ôn Lẫm đi đến ngồi rồi gật đầu chào hỏi.
Dường như là lần đầu tiên Ưng Triều Vũ nhìn thấy cô, cậu ta làm màu mở to mắt: “Ôi, em gái này tên gì nhỉ?”
“Tôi tên Ôn Lẫm.”
“Em gái Lẫm à.”
Thực ra cậu ta còn nhỏ tuổi hơn cô.
Sau này Ôn Lẫm nhớ lại lời chào hỏi đó của Ưng Triều Vũ, vẫn luôn cảm thấy giọng điệu đó khá quen thuộc, giống như lần đầu hai người Ngọc Đại trong《Hồng Lâu Mộng》gặp gỡ nhau, Bảo Ngọc trông thấy Đại Ngọc đã nói: “Tôi từng gặp em gái này rồi.”
Không chỉ giọng điệu giống. Ưng Triều Vũ cũng là người phong lưu giống Giả Bảo Ngọc.
Hai cô gái đó, một người ngồi ở cửa trên(3) cô, một người ngồi ờ cửa dưới cô, suốt thời gian đó họ chỉ trò chuyện với Ưng Triều Vũ. Khi quay sang cô thì nụ cười trên mặt cũng biến mất, tựa như một cái công tắc chuyên nghiệp. Ưng Triều Vũ cũng chỉ để ý đến họ, nhưng sự thân thiện khác hẳn với cái cách mà trước đó cậu ta đối xử với Dương Khiêm Nam. Thỉnh thoảng cậu ta lại hỏi bài cô với dáng vẻ tán tỉnh, ánh mắt ngả ngớn không hề che giấu, làm cho Ôn Lẫm cảm thấy không được tự nhiên.
(3)Cửa trên – cửa dưới: hai người ra bài trước và sau.
Có lẽ hệ thống sưởi ấm quá mạnh nên khiến cô cảm thấy khó thở.
Bất tri bất giác đã chơi xong hai ván, Dương Khiêm Nam nghiêng người xem bài của cô, đúng lúc thấy Ôn Lẫm thiên ù, vừa mới cầm đến tay thì đã đẩy ra. Ưng Triều Vũ oán hờn, chỉ vào bài và kêu lên: “Anh Khiêm Nam, anh lại tìm thấy bà nội thần tài này ở đâu nữa thế?” Ôn Lẫm cũng nhìn về phía Dương Khiêm Nam, những tia sáng trong mắt lấp lánh. Dương Khiêm Nam không để ý tới những người khác, nghiêng người như không coi ai ra gì, nhéo khuôn mặt đỏ bừng của cô, nói: “Em ra tay nhẹ chút, nhường người ta tí.”
Uất ức không vui trong lòng Ôn Lẫm cũng tan hết, tim cô đập mạnh, ngoan ngoãn đáp lại: “Vâng ạ.”
Tiếp đó cô nghe thấy anh quanh đầu đi, không biết nói với ai đó: “Mở cửa sổ ra chút đi.”
Anh nói xong liền quay lại, chống tay ra sau lưng cô xem bài. Một người phụ nữ có mái tóc màu hạt dẻ trong đám người gần cửa sổ tự giác đứng dậy, trong tay cô ta kẹp một điếu thuốc nhỏ dài của nữ, vẻ mặt không rõ nhìn về phía hai người họ.
Cô ta quay lưng lại, đẩy cửa sổ mở hé ra.
Gió đêm hơi lành lạnh, thổi qua gò má cô. Những suy nghĩ của Ôn Lẫm cũng bị gió lạnh thổi bay, có thua một ít nhưng lại thắng được rất nhiều.
Hai cô gái cửa trên cửa dưới cô cùng nhau đi vệ sinh, ván bài tạm thời giải tán. Ôn Lẫm lỡ mất hai người họ, ngồi một lát cũng muốn đi, cô hỏi xem WC ở đâu, Dương Khiêm Nam cầm cái bật lửa trong tay, nói: “Dẫn em đi.”
Ôn Lẫm liền theo anh đi ra ngoài.
Trong WC nữ có một người phụ nữ lạ mặt đang đứng trang điểm lại, cả hai gian ngăn bên cạnh ngăn giữa đều khóa trái.
Thực ra cô có dự cảm.
Vừa bước vào phòng, dường như hai cô gái ngăn bên cạnh đã đứng dậy, nói chuyện phiếm với nhau —
“Vừa rồi là Phòng Tịnh mở cửa sổ phải không? Không phải cô ta theo Tiền Đông Đình à, sao vẫn nghe lời Dương Khiêm Nam thế.”
Một người khác nói: “Vậy cũng không đúng. Dù sao người ta cũng từng theo Dương Khiêm Nam, có thể không nghe lời à?”
Người vừa nãy đột nhiên bật cười: “Phục vụ không tốt hả?”
Rồi chủ đề đột nhiên quay ngoặt, chuyển sang tán gẫu về Ôn Lẫm.
“Vừa rồi cô gái chơi bài đó là ai vậy? Người mới à? Lúc mới vào tôi còn tưởng là em gái của Dương Khiêm Nam.”
Người kia chế giễu nói: “Sao có thể! Cậu chưa từng thấy em gái anh ấy à? Chắc chắn không giống thế này đâu.”
“Mặt hơi giống.”
“Giống như nào á –“
……
Ôn Lẫm đợi hai người họ cùng đi ra ngoài cô mới bước gia khỏi phòng.
Cô gái lúc nãy đang sửa lại lớp trang điểm vẫn chưa đi, cô ấy nhìn vẻ mặt cô, tự nhiên cười khúc khích.
Kỳ thật trong lòng cô cũng không quá sốc. Vòng tròn của họ rất dễ hiểu. Cô gái kia từng đi theo Dương Khiêm Nam, quay đầu lại quen với ai đó trong nhóm bạn bè của anh. Bọn họ cũng chẳng ngạc nhiên gì với những loại chuyện này, gặp phải nhiều lần cũng chẳng rút ra được kinh nghiệm, một người phụ nữ lăn từ trong tay mọi người xuống, cuối cùng giống như giọt sương lăn từ lá sen xuống, biến mất trong mặt nước trong vắt.
Cho nên họ không nói “bạn gái”, cũng không nói “cùng nhau”. Mà họ dùng từ khác — chính là theo.
Dương Khiêm Nam không dễ theo.
Ôn Lẫm không quan tâm điều này.
Cô quan tâm điều khác lạ hơn. Đó chính là — Sao cô không thể là em gái anh?
Cô soi gương thấy sắp đẹp mình cũng không kém, quần áo và khí chất cũng đều có tính nghệ thuật, không hề giản dị chút nào.
Ôn Lẫm hong khô tay rồi cúi đầu bước ra thì đụng phải đương sự. Anh đang dựa vào bồn rửa tay hút thuốc.
Nhìn thấy cô đi ra, Dương Khiêm Nam cúi đầu, khẽ cười nói: “Kiếm tiền dễ đúng không.”
Làn khói thuốc giữa ngón tay anh theo gió quạt bay đi, anh lại nói tiếp: “Ưng Triều Vũ được đặt cho một biệt danh, cậu ta được mệnh danh là Vua cờ bạc từ thiện của Châu Á.” Nói xong, anh tỏ vẻ trêu chọc, “Anh bày cho em cách này. Luyện chơi bài thật tốt vào, rồi thường xuyên đến chỗ cậu ta chơi.”
Ôn Lẫm nghe anh nói thì biết anh đều hiểu rõ vì sao khi ở trên xe tới đây cô lại trầm mặc, lòng anh như một tấm gương sáng, ánh sáng đó có thể soi thấu con người.
Nhưng anh chăm sóc cô chu đáo như vậy, bảy phần chân thành ba phần chơi đùa, cũng giải thích rất thẳng thắn. Không phải ai cũng có thể có được sự dịu dàng như vậy.
Đôi khi cô cảm thấy, ở trước mặt cô, anh thật sự tốt đến mức quá đáng.
Ôn Lẫm cười như không hiểu gì rồi nói: “Vậy còn anh? Đứng ở đây qua đêm giao thừa không thấy chán sao?”
Anh khẽ giơ ngón tay lên, nói: “Hút xong điếu thuốc này thì anh đi.”
Không còn gì để nói tiếp nữa, Ôn Lẫm gật đầu nói: “Vậy, em vào trước nhé?”
Anh nhắm mắt lại: “Đi đi.”
Nhưng nói chuyện với anh còn hấp dẫn hơn thắng được tiền, Ôn Lẫm lại dừng lại, cô hỏi anh: “Đúng rồi. Hai cô gái đánh bài với em tên là gì nhỉ?”
“Ưng Triều Vũ chưa nói với em à?”
“Em không quen cậu ấy nên ngại hỏi. Em chỉ quen mỗi anh thôi.”
“…” Cô vẫn không có ý muốn đi.
“Đều đến từ Học viện vũ đạo.”
Đáy mắt anh hiện lên một tia màu sắc cấm kỵ của đàn ông, bỗng nhiên nheo mí mắt nhìn cô: “Ưng Triều Vũ chỉ chơi đùa với họ thôi.”
Ôn Lẫm hiểu trong nửa giây, vẻ mặt cô thoáng chốc thay đổi.
Tay cầm điếu thuốc của Dương Khiêm Nam sờ lên mặt cô, cười vang nói: “Em xem xem, bạn nhỏ cũng trải qua đêm giao thừa như vậy hả.”
Cô không biết mình lấy can đảm từ đâu mà trừng mắt với anh, còn đẩy cổ tay anh ra.
Ngón tay Dương Khiêm Nam dán lại gần hơn, cười được một lúc thì anh dừng lại, nhưng tay vẫn nán lại trên mặt cô, như đang dỗ trẻ con: “Vào đi thôi.” Thái độ này coi như đang đuổi người. Phần lớn thời gian anh đều cô đơn một mình và sắc mặt có vẻ mệt mỏi vào đêm khuya.
“Ở trên bàn đánh bài cứ tùy ý. Rời khỏi bàn đánh bài thì phải tự mình cân nhắc.”
Ôn Lẫm suy nghĩ về câu dặn dò này của anh, một mình quay lại phòng bao.
Đêm đó cô thắng được hai năm học phí, cô hiểu được sâu sắc rằng sở dĩ nội dung khiêu dâm, cờ bạc và ma túy liên tục bị cấm cũng đều có lý do.
Ưng Triều Vũ không phục, yêu cầu cô để lại thông tin liên lạc: “Tôi thường xuyên chơi ở đây, nên gọi cậu tới ấy mà.”
Ôn Lẫm bất chợt nhìn sang Dương Khiêm Nam, ngốc nghếch nói: “Được. Cậu liên lạc với anh ấy là được.”
Ưng Triều Vũ cũng nhìn sang, vừa kinh ngạc vừa ngờ vực: “Em gái Lẫm ngoan vậy à?”
Dương Khiêm Nam ở một bên chợt bật cười, anh vừa cười thì ho khan từng đợt, nghe được khiến người ta cảm thấy vừa lạnh vừa tê dại một cách khó chịu.
– ——————-