Anh Là Đêm Dài, Cũng Là Ngọn Đèn Dầu - Tuế Duy - Chương 2
“Mưa vẫn tiếp tục nữa đấy, anh cũng không thể tiễn tôi mãi được”
***
Bộ phim chiếu được một nửa, Dương Khiêm Nam đã ngủ gật.
Nói chính xác thì từ lúc cô vào phòng chiếu anh vẫn chưa từng tỉnh lại. Ôn Lẫm nghi ngờ rằng anh vào rạp chiếu phim chỉ để ngủ.
Chỗ ngồi trong phòng VIP là ghế sô pha, hai cặp đôi ở giữa đều đặt lưng ghế xuống và nằm xem, thậm chí còn có một cô gái mang xăng-đan nép vào lòng bạn trai cô ấy. Cùng so sánh thì tư thế ngủ của Dương Khiêm Nam quá nghiêm chỉnh, một tay anh đỡ trán, lưng ghế chỉ hơi nghiêng, đôi chân dài bắt chéo đặt ở ngay gầm ghế của hàng trước. Từ đầu đến cuối Ôn Lẫm vẫn luôn ngồi ngay ngắn nhưng cô lại cảm thấy dáng vẻ của anh khi thả lỏng cũng không kém mình bao nhiêu.
Bộ phim khá bình thường, có vài cảnh quay dài thật sự rất có tính gây buồn ngủ. Nhưng Ôn Lẫm lại có tính cách là có thể chăm chú coi mọi thứ dù cho nó có chán đến đâu đi nữa. Cô xem bộ phim thật kỹ, thậm chí còn không để ý người bên cạnh đã ngủ say từ bao giờ.
Không hề báo trước, Dương Khiêm Nam tự dưng tựa đầu vào vai cô.
Thoáng cái nặng trịch, như có một bàn tay nào đó trong cơ thể kéo trái tim cô xuống.
Trong khi anh đang ngủ, cằm của Ôn Lẫm đụng vào trán anh. Cảm giác trao đổi nhiệt độ cơ thể thật kỳ lạ, người xưa nói nằm vắt chéo cổ(1), từ thời khắc này cô mới hiểu được đó là loại thân mật gì.
(1)Nằm vắt chéo cổ (交颈而卧): là diễn tả hai người đang ôm nhau ngủ, ngủ chung một giường. Nó mô tả mối quan hệ sau sắc giữa hai người và cũng có thể được dùng để mô tả hai người có cùng mục tiêu.
Bộ phim bước vào giai đoạn hồi hộp, nhạc nền sục sôi dâng trào. Ánh mắt Ôn Lẫm phát run, tư thế cô không mấy tự nhiên, rất sợ Dương Khiêm Nam sẽ tỉnh lại vào lúc này.
May mà anh không thế.
Anh có vẻ rất mệt mỏi, nhìn gần hơn thì thấy hốc mắt anh trũng sâu, quầng thâm quanh mắt rất đậm, mí mắt hai mí rũ xuống vì mệt mỏi, giống như một người nghiện.
Ôn Lẫm phải mất rất lâu mới dần dần phục hồi ý thức, thích ứng với cái đầu tựa vào vai mình, đắm chìm trong bộ phim.
Nhịp tim đang đập như đánh trống của cô dần bình tĩnh lại, nhưng nửa sau bộ phim nói về gì thì đầu óc cô trống rỗng.
Thời điểm đèn kết thúc được bật sáng, cô vẫn đang đờ người ra. Có hai ngón tay đột nhiên chạm vào cuốn sách trong lòng khiến cô giật mình.
Ôn Lẫm ôm chặt trang sách, kinh ngạc quay đầu nhìn anh. Dương Khiêm Nam đã tỉnh rồi, nhưng anh vẫn đang tựa cằm trên vai cô. Thứ đập vào tầm mắt anh đầu tiên là quyển sách nên anh liền tiện tay cầm lên. Anh nheo mắt, nhìn lời ghi chú như ẩn như hiện trên trang sách: “Học tiếng Đức à?” Khóe miệng anh cười như không cười, đang định lật tiếp thêm vài trang nữa.
“… Dạ.” Cô thận trọng lui lại phía sau.
Ngay mấy giây này, đèn trần của phòng chiếu lần lượt được bật lên, đôi mắt anh ở ngay trước mặt cô, ngày càng rõ ràng hơn.
Dương Khiêm Nam nói: “Tôi từng gặp cô rồi phải không?”
Đây không phải một lời khách sáo để bắt chuyện. Quả thật là họ chỉ vừa mới gặp nhau.
Vẻ mặt Ôn Lẫm ngỡ ngàng, cố ý chờ anh tự nhớ ra.
“Sinh viên đại học R à?” Cuối cùng anh cũng hỏi. Bởi vì lười nhác nên cũng lược cả chủ ngữ.
Cô gật đầu tựa như rất cảnh giác.
“Đại học R còn có khoa tiếng Đức á.” Anh lẩm bẩm, anh vừa thoáng đứng dậy, một ngón tay khẽ chạm qua vành tai hơi nóng của cô, “Cô bé cũng không đánh thức tôi à?” Anh trời sinh đã có gương mặt của một người nghiện, ai nhìn vào anh cũng sẽ cảm thấy mình cũng thoải mái theo.
Giọng điệu đó của anh mập mờ đến mức, bất kỳ lời nói nào nữa cũng có thể phơi bày nó.
Mặt Ôn Lẫm đột nhiên nóng bừng, cô đứng bật dậy bỏ chạy.
Dương Khiêm Nam bất ngờ nhìn bóng mặt bên của cô, anh vặn cái cổ đau mỏi hai lần rồi mỉm cười.
Cuốn sách tiếng Đức được cô ôm chặt trong lòng, trang bìa đã rụng ra từ lâu, nhìn thoáng qua, dường như ở trang cuối của cuốn sách là áo sơ mi của cô. Cô gái trẻ có vẻ ngoài thanh lịch, có một nốt ruồi nhỏ màu cà phê nơi cánh mũi, cô cúi đầu vội vàng rời khỏi đó.
Đối với ký ức lâu dài, người ta vẫn luôn nhớ tới một số khoảnh khắc không hiểu ra sao cả. Ví dụ như một bức tường trong phòng học vào một buổi sớm nọ cách đây đã lâu, hay ví dụ về sau Ôn Lẫm sẽ luôn nhớ lại chiếc nhẫn trên ngón tay út của anh.
Mà khoảnh khắc trong đầu Dương Khiêm Nam chính là trang cuối cùng của cuốn sách kia.
*
Khi trở về, đã không thấy Cố Li đâu.
Bát canh sườn kia cô đã động đến mấy miếng, nó vẫn được đặt trên bàn, xương đã khô thành màu trắng xám. Ôn Lẫm đoán là cô đi tìm Trình Thành rồi.
Ký túc xá của họ là phòng hiếm hoi dành cho hai người. có một ưu điểm là khi một người đi vắng thì toàn bộ căn phòng sẽ đều thuộc về người kia.
Tối đó nó thuộc về Dương Khiêm Nam.
Ôn Lẫm đã mơ thấy anh.
Ngày hôm sau, khi tỉnh dậy cô đã quên sạch giấc mơ đó. Cô chỉ nhớ rằng trong giấc mơ, hốc mắt anh rất sâu, anh ngẩng đầu nhìn cô, như đang đùa cợt.
Thế mà lại rõ ràng như vậy, rõ ràng đến mức khiến cô chột dạ.
Ma xui quỷ khiến thật rồi, vậy mà cô lại theo chân anh vào rạp chiếu phim.
Cô chưa bao giờ quên người ấy.
Một tháng trôi qua yên bình, Bắc Kinh bắt đầu mưa.
Mấy ngày nay thật thất thường, lúc mưa lúc không nhưng vẫn cứ vậy không ngừng, khó mà đoán được trời mây hay quang. Ôn Lẫm đến phòng kế toán thanh toán hóa đơn, khi ra ngoài trời vẫn còn khô ráo, nhưng đi được nửa đường thì mưa bắt đầu rơi ngày càng lớn.
Khu vực giảng dạy vào cuối tuần không có người, con đường vắng tanh và xám xịt.
Ôn Lẫm sợ làm ướt hóa đơn nên ôm túi tài liệu vào trong ngực, khom lưng chạy nhanh trong mưa.
Cô che bàn tay trên trán nên không để ý đến chiếc xe đang lao tới trên đường chính.
Đó là một chiếc Audi màu đen rất khiêm tốn, xe chạy chậm rãi trong khuôn viên trường, Dương Khiêm Nam ngồi ở ghế sau nhắn tin, vừa ngẩng đầu lên liền thoáng thấy cô gái kia qua gương chiếu hậu. Qua màn nước mưa loang lổ trên mặt gương, anh có thể mơ hồ nhìn thấy nốt ruồi nhỏ màu cà phê trên cánh mũi cô.
Tình cờ thay, bác tài xế đang lái xe chậm rì đến bên cạnh cô.
Bỗng nhiên Dương Khiêm Nam nói: “Dừng ở đây.”
Tài xế Trần quay lại, lặp lại: “Dừng ở đây?”
“Ngay đây.” Anh cười.
Tài xế Trần lái xe rất êm, chậm rãi lăn vòng đến bên chân Ôn Lẫm và dừng lại đúng lúc.
Một cú giật lại của chiếc xe đã thu hút sự chú ý của Ôn Lẫm.
Đầu tiên là cô lùi sang bên một bước, để tránh nước bắn tung tóe. Dương Khiêm Nam mở cửa xe, vẫn ung dung ngồi đó nói: “Muốn đi đâu. Đưa cô đi?”
Ôn Lẫm ngẩng đầu, sửng sốt.
“Không nhớ tôi à?”
Ánh mắt đó của anh rất chắc chắn rằng cô vẫn còn nhớ anh.
Ôn Lẫm phản ứng một giây. Trong giây lát đó giống như đang nằm mơ, sau khi phản ứng sẽ không trở lại hiện thực nữa mà bước luôn vào trong mơ. Đối với những người được trời ưu ái, ngay cả ông trời cũng sẽ giúp đỡ, đột nhiên lúc này mưa càng trở nên nặng hạt hơn. Ôn Lẫm đứng dưới mái hiên của tòa nhà cũ, bị vài hạt mưa nặng hạt rơi trúng, cô đỏ mặt, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm(2) ngồi vào trong xe.
(2)”Tả Truyện” Trang Công thập niên: ‘phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt’. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc).
Cô được giáo dục rất tốt, sau khi ngồi vào trong xe cô vuốt phẳng phía sau váy, nói “Cảm ơn”.
Cô gái nhỏ xấu hổ, cố gắng ngồi ít chỗ nhất, thậm chí cô còn không dựa vào lưng ghế, sợ sẽ làm ướt xe anh. Dương Khiêm Nam hỏi cô đi đâu, cô báo vị trí trung tâm nghiên cứu khoa học, thấp giọng chỉ đường cho bác tài xế, cô trông nho nhã yếu đuối, không dám nhìn anh thêm nữa.
Dương Khiêm Nam bỗng nhiên cảm thấy buồn cười, rút một cái gối tựa từ bên cạnh ra, đặt ở phía sau cô.
Đột nhiên có thứ gì đó mềm mại đặt ở sau lưng Ôn Lẫm, cô vô thức quay người lại muốn chạm vào.
Tay Dương Khiêm Nam vẫn đang giữ cái đệm đó: “Có mệt không?”
Ôn Lẫm được sủng mà lo sợ, cô lắc đầu, nói không mệt.
Cô gái này thật sự rất khó phục vụ. Đây là ấn tượng đầu tiên của Dương Khiêm Nam đối với cô. Dọc đường anh không gợi chủ đề gì cả, cô cũng cứ im lặng, cũng không nhìn linh tinh mà chỉ nhìn chăm chăm vào gương chiếu hậu. Riêng anh cũng không phải người hay nói chuyện phiếm nên cũng chỉ ngồi vắt chân và bấm điện thoại.
Về nguyên tắc, xe công cộng(3) không được phép vào trường. Để không gai mắt, bác Trần lái xe rất cẩn thận, lái xe rất lâu trên một đoạn đường mưa. Đến gần cổng trường, đột nhiên Ôn Lẫm thốt lên, giọng nhỏ như muỗi: “Đến đây được rồi ạ.”
Bác Trần đáp rồi dừng lại. Nhưng Dương Khiêm Nam không để cô đi, anh nhìn đường một chút: “Không phải vẫn còn một đoạn nữa à?”
Ôn Lẫm cười nói: “Đi tiếp nữa thì các anh sẽ không tiện đường mất.”
Cô gái nhỏ im lặng, còn rất biết thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt, biết rằng lần này anh muốn đi ngoài cổng trường.
Dương Khiêm Nam nói không có gì, bảo bác Trần tiếp tục lái xe.
Anh đối xử với cô quá chu đáo, Ôn Lẫm không biết vì sao mình không thể ngồi yên, cô nói tốt hơn vẫn nên xuống xe thôi, “Mưa vẫn tiếp tục nữa đấy, anh cũng không thể tiễn tôi mãi được.”
Dương Khiêm Nam khựng lại, nụ cười dần tắt: “Sao cô biết không thể chứ?”
Suy cho cùng Ôn Lẫm vẫn chưa trải nhiều, cô chưa từng gặp tình cảnh này trước đây nên bỗng chốc không nói lời nào.
Thật kỳ lạ, đối với một người đàn ông ở độ tuổi của anh, mất đi vẻ ngoài thiếu niên nhưng vẫn giữ được chút tính cách thiếu niên, trước khi đi còn nghiêng qua nói với cô: “Cô cứ vào đi, sau khi xong việc cô muốn đi đâu, tôi sẽ đưa cô đi.”
Lời này thực ra là tiện miệng nói chơi, Ôn Lẫm không cho là thật, nhưng vẫn cảm thấy tâm tình mình rất tốt, cô mỉm cười đóng cửa xe lại giúp anh rồi nói: “Cảm ơn anh nhé, tôi đi đây, tạm biệt.” Ngẫm lại giọng điệu đó có chút xấu hổ và ngọt ngào, không hề giống cô chút nào.
Kết quả nửa giờ sau, thật sự đã gặp lại nhau.
Cô gõ xong từng tờ hóa đơn một rồi đi ra ngoài, vừa định đội chiếc túi tài liệu trống lên đầu liền nhìn thấy xe của anh. Chiếc xe vẫn đỗ ở đó, cần gạt nước mưa di chuyển rất có tiết tấu, sang trái rồi lại sang phải.
Dương Khiêm Nam nói xong những câu đó cũng không vội vã rời đi mà anh muốn chờ xem, xem khi nào thì cô ra. Kỳ thực cũng không phải cố ý chờ đợi, anh chỉ nghĩ trời mưa to không có nơi nào để đi nên cứ ở trong xe nghịch điện thoại.
Vừa chơi đã được nửa tiếng, thật sự đã chờ cô rồi.
Khi Ôn Lẫm mỉm cười gõ cửa kính xe anh, anh thoáng sững sờ. Nửa tiếng trôi qua, anh thật sự đã quên trước đó mình nói gì rồi. Nhưng cô vẫn còn nhớ, cô ngạc nhiên mừng rỡ cười với anh, nói: “Anh vẫn chờ thật à!” Cô gái nhỏ lúc nãy còn trầm tĩnh và dè dặt, bây giờ cười tươi đến mức đôi mắt cong cong. Đôi mắt cô rất xinh xắn, khi cười liền cong thành một đường cong rất dịu dàng, tóc mai ướt đẫm nước mưa dán vào thái dương, cuộn tròn thành hai vòng, trông giống như Bạch Cốt Tinh trong Tây Du Ký.
Mấy ngày nay mưa dầm liên miên không ngớt, cô không biết rằng trong mắt cô đang sáng lấp lánh.
Dương Khiêm Nam tự dưng bật cười, ánh mắt như vớ được bảo bối, anh mở chốt cửa nói: “Cô lên đi.”
Hôm đó họ cùng nhau đi ăn, ăn xong anh lại đích thân đưa cô về.
Mưa đã tạnh từ lâu, thời tiết Bắc Kinh khô hanh, mưa mới tạnh một lúc, mặt đất đã trở lại màu sắc nguyên bản. Cô đứng trước tòa ký túc xá, chỉ vào mặt xi măng đã hơi khô nói: “Mưa cũng tạnh rồi, hôm nay cảm ơn anh nhiều lắm ạ.”
Chắc hẳn đêm đó trời có gió. Dương Khiêm Nam đút hai tay vào túi, khóe môi hơi cong lên: “Tạnh mưa rồi thì cô không định gặp tôi nữa à?”
Mặt Ôn Lẫm đỏ bừng, trong cổ họng giống như trải một lớp kẹo bạc hà, hơi mát lạnh và dinh dính.
Đêm đó cô nói gì, xấu hổ đến mức nào, cô đều đã không còn nhớ nữa. Cô chỉ nhớ bầu trời đêm không có ánh trăng, khắp nơi trong khuôn viên trường đều là ánh đèn sáng rực, cô đứng ở cái cửa chật hẹp của tòa nhà, cảm giác mát lạnh xuyên xuống, lấp đầy toàn bộ khoang(3) cơ thể của cô.
(3)Khoang: khoang trong cơ thể như khoang bụng, lồng ngực.
Đó là một loại định mệnh qua đường..
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Chỉ một lần trong đời, hãy cứ yêu một người xấu.