Anh Là Biển, Em Là Trăng - Chương 65 - Chương 65
Tỉnh dậy lại thấy người thương ở trong lòng, Huy mỉm cười mãn nguyện, và tự nhủ với bản thân lần này dù một chút cũng không thể để Khôi bị bắt cóc hay gặp nạn như trước.
******
– Huy, không phải anh đã hứa với em sẽ đến nói chuyện với gia đình em tử tế rồi mới đưa Khôi đi mà? Sao anh dám thất hứa với em?
Giọng Nguyệt chửi dội qua loa điện thoại phát đến tai khiến tôi choáng váng. Lắp bắp trả lời mà không hiểu cô đang nói gì.
– Hả… Đưa đi… Đưa đi đâu…. Đưa ai đi… Em đang nói về chuyện gì cơ?
– Anh còn dám hỏi em sao? Anh đưa Khôi đi đâu trong khi nó còn chưa được xuất viện hả?
– Đưa Khôi đi? Anh còn đang chuẩn bị quà, đã đến bệnh viện đâu?
– Khoan. Khôi không phải đi cùng anh?
– Ừm. Khôi biến mất sao?
– Sau khi em đi khám về đã không thấy Khôi nữa, vì anh nói hôm nay sẽ đến nên em mới nghĩ anh đã đưa nó đi. Anh không nói dối em chứ?
– Em nghĩ anh dám không?
– ĐI TÌM KHÔI!
Qua câu nói tôi không thể phát hiện ra Nguyệt đang nói với mình hay nói với vệ sĩ nhưng có nói với tôi hay không thì tôi vẫn phải đi tìm người yêu của mình.
Nhanh chóng trở về phòng mình nhưng lại không hề phát hiện ra bóng dáng Khôi, lại lần nữa men theo con đường từ bệnh viện đến phòng mình nhưng không thể tìm thấy cậu. Vội vàng nhắn tin cho Nguyệt hỏi tình hình tìm kiếm bên đó nhưng ngay khi thấy tin nhắn vẫn chưa tìm thấy cậu tôi càng sốt sắng hơn. Khi hay tin em trai mình không đi tìm người yêu, Nguyệt mới thực sự nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề và vội vàng chạy đến chỗ tôi.
– Anh thực sự không giấu em ấy chứ.
– Em có thực sự đang suy nghĩ không vậy? Nếu anh đang giấu em ấy anh có dám đứng đây nói chuyện với em để bị lộ chuyện hai chúng ta quen nhau không?
– Em…. Nhưng giờ sao? Khôi có thể đi đâu, em đã cho người tìm kiếm khắp nơi.
– Em… có nghĩ là… chúng không?
– Chúng????
– Thì bọn đã hại bố em đấy.
– Không thể, đã năm năm hơn nữa chúng em cũng đã về đây một thời gian rồi chưa hề tìm hiểu, không gây hại, chúng sẽ không tìm đến Khôi đâu. Mẹ em đang lo lắng như sắp điên ở nhà kìa.
Ngay khi cả hai còn đang phân vân thì liền có tiếng điện thoại của tôi vang lên. Số máy lạ:
– Hello Dave. Long time no see. (Chào Dave. Lâu ngày không gặp.)
Giọng nói truyền ra từ loa khiến tôi sững sờ. Giọng nói trầm đục này chắc chắn tôi nhớ rõ, hắn chính là em trai của tên đại ca tôi từng gây chuyện ở Mỹ.
Nói về tên đại ca ấy thì hắn tên Joe là người Mỹ gốc Việt, hắn ở khu người Việt làm bảo kê và cho vay nặng lãi, nói là xã hội đen vì hắn có một quán bar bay lắc trong khu phố người Việt đó. Lúc đó chính tôi từng làm vệ sĩ bên cạnh hắn, nhận được sự trọng dụng vì khả năng đánh đấm khá tốt cùng tinh thần lăn xả của mình.
Từ đời ông nội Joe đã sang Mỹ làm ăn và gặp thời nên nhanh chóng có một cơ ngơi kha khá, đến đời bố hắn tiếp tục kinh doanh và bảo lãnh cho người dân Việt mới qua nên cũng có ít nhiều danh tiếng. Dù cho danh tiếng đời bố và ông mình tốt vậy nhưng Joe và em trai là John lại dùng cách bảo kê bắt nạt và những việc tốt bố để lại để che giấu cho hành vi xấu xa của mình.
Anh em Joe luôn gây chuyện với những bang phái khu vực xung quanh để tranh giành địa bàn. Trên danh nghĩa là bảo kê và kinh doanh quán bar nhưng thực chất là trấn lột tiền và buôn bán chất cấm. Vì những hành động đó mà hắn phải luôn tìm cho mình những tên đệ giỏi võ để bảo vệ bản thân và tôi là một trong số đó.
Cũng chính vì sự trọng dụng ấy mà hắn ép buộc không cho phép tôi rời đi với lý do hắn là người bảo lãnh cho tôi khi tôi vừa sang Mỹ, lại là người quan trọng trong băng đảng muốn rời đi hoặc là bỏ lại hai chân hoặc phải đánh ngã được toàn bộ vệ sĩ của hắn thì được phép rời đi. Vốn dĩ con đường nào cũng chết, vệ sĩ của hắn có tới gần hai chục tên, võ công đều rất tốt dù tôi có giỏi cỡ nào cũng không chịu nổi cả hai chục tên cùng chiến đấu. Trận đó không chết chắc chắn anh cũng tàn phế.
May mắn là lúc đó có Nguyệt giúp đỡ nghĩ kế quậy tung địa bàn của hai anh em hắn mới có thể dễ dàng khiến cho chúng thả tôi đi.
– John. What do you want? (John. Mày muốn gì?)
– Calm down. I just want to help you hear your lover’s voice. (Bình tĩnh. Tôi chỉ muốn cho mày nghe giọng nói của người yêu.)
Tôi giật mình trợn mắt vội vàng bật loa điện thoại cho Nguyệt cùng nghe:
– Talk to your boyfriend. (Nói chuyện với người yêu mày đi)
– HUY!
“Bốp”
– KHÔI!!!
– If Khôi get any injuries, you will die.
– Find me if you can. And bring your friend.
– JOHN!!!
Tôi gào lên với chiếc điện thoại nhưng chỉ còn tiếng tút tút vang lên. Tôi vội vàng gọi lại nhưng kết quả chỉ có tiếng tút tút đáp lại.
– Bình tĩnh Huy.
– Em không nghe thấy sao? Hắn dám đánh Khôi.
– Được rồi, anh không bình tĩnh sẽ không đánh lại được chúng đâu. Chúng ta phải có kế hoạch.
– Anh… Khôi …
– Bình tĩnh hắn sẽ không làm gì Khôi cho đến khi anh đến. Trước tiên phải tìm được vị trí của hắn đã.
– Lúc nãy trong lúc hắn gọi hình như có nghe thấy tiếng biển có thể hắn đang ở gần biển.
– Hoặc ở trên thuyền. Để em gọi người tìm kiếm. Hãy nghĩ xem chúng ta nên làm gì sau khi tìm được hắn vì chắc chắn chỉ em và anh có thể tiếp cận gần hắn thôi.
Nguyệt rời đi gọi điện thoại, với những mối quan hệ của Nguyệt tôi tin việc tìm được hắn chắc chắn không quá khó khăn. Nhưng đó có phải là điều hắn muốn hay không? Đến một vùng đất lạ nhưng lại chấp nhận chỉ để trả thù chúng tôi, chắc chắn phải có một cái bẫy ở đây. Lần trước cũng chỉ là tống hắn vào tù vài tháng và khiến cho anh trai hắn bị gẫy tay và mất một số địa bàn. Nếu nói là thù hận đến mức phải đến Việt Nam trả thù thì chắc không đến nỗi. Vậy cuối cùng mục đích của hắn là gì đây?
*********
– Anh đang làm gì thế?
Huy giật mình nhìn về phía giọng nói, cậu nhóc mới tỉnh dậy nên vừa dụi mắt vừa hỏi anh.
– Anh viết tiếp “Tương lai trong quá khứ”.
– Đâu để em xem nào.
– Anh chưa viết được nhiều.
– Có cho em xem không?
– Anh nào dám nói không chứ.
– Huy?
– Hửm?
– Lần trước anh không kể em nghe chuyện ở Mỹ, giờ trong truyện anh cũng chỉ nói về kết quả. Vậy rốt cuộc anh không định kể cho em nghe sao?
– Đương nhiên là không phải. Anh đã hứa là sẽ kể mà chỉ là chuyện mình đang viết không phải là về quá khứ sâu đến vậy không phải sao?
– Em muốn biết.
– Vậy tối nay trên sân thượng anh sẽ kể được không?
– Tạm được.
– Vậy ngoan ngoãn vào chuẩn bị đi, sắp đến giờ tập rồi.
Huy nhanh chóng lôi Khôi dậy trong khi cậu vật vờ rất không tình nguyện rời khỏi chiếc giường ấm áp. Sau khi đẩy được cậu nhóc bướng bỉnh vào phòng tắm anh mới trở lại dọn dẹp giường. Vốn dĩ trước khi bị bại lộ luôn là Khôi làm việc đó nhưng nếu giờ anh vẫn để cậu làm chắc chắn anh sẽ sống không yên vì bị cậu giận lên giận xuống. Dù sao việc gấp chăn màn cũng nhẹ nhàng hơn việc làm cho cậu nguôi giận.
– Dạo này ngoan thật đấy. – Khôi ở phía sau ôm lấy Huy khen ngợi
– Ngoan thế này có được thưởng không?
– Trừ hình phạt do anh dám chạy trốn khỏi em đã đủ chưa?
– Anh đáng khen vậy mà?
– Hay anh không muốn trừ, muốn bị phạt?
– Ok anh chưa ngu đến mức đó.
Khôi đưa mắt khen ngợi anh biết thức thời, rồi lại nghênh ngang trở về phòng. Dương thấy Khôi trở về với gương mặt sáng ngời liền hỏi:
– Trông mày có vẻ vui vẻ nhỉ?
– Hửm? Bình thường tao không thế này sao?
– Mày thử hỏi xem tuần vừa rồi có ai dám đến gần mày không?
Khôi nhún vai tỏ vẻ không biết gì rồi đi ra ngoài tập hợp. Dương cũng không hỏi sâu mà đi theo sau ra ngoài chuẩn bị cho lịch tập hôm nay.
Chỉ còn hai ngày nữa là đến ngày thi đấu đội hình và bắn súng vì vậy mọi người đều phải tập trung, chỉ một chút lỗi cũng sẽ khiến toàn đội bị phạt. Đến Khôi cũng cảm thán Đội trưởng ác ma trở về có khác, phạt cũng nặng hơn mọi ngày.
Lần này ngoài việc xếp đội hình thành ngôi sao thì thi lắp ráp và bắn súng cũng là một mục quan trọng và người được đề cử tham gia thi đấu chắc chắn là Khôi – người dẫn đầu trong những lần tập luyện vừa qua. Tuy nhiên sau khi nghe tin, Huy lại có chút không yên tâm. Lần trước không hề có mục thi đấu này tại sao lần này lại có. Và đương nhiên việc này phải bàn bạc lại với Nguyệt.
– Alo, sao tự nhiên gọi em thế?
– Khôi chuẩn bị tham gia thi bắn súng.
– Thi bắn súng???
– Ừm một phần thi mới được đưa vào hội thi lần này. Em cũng biết khả năng bắn súng của Khôi rồi. Nếu so với những thanh niên bình thường thì chắc chắn hơn vài phần. Vì vậy mới để Khôi đại diện đi thi.
– Để em suy nghĩ. Nhưng nếu Khôi không tham gia thì sao?
– Anh sẽ tìm đại một lý do và cho người khác thay thế.
– Được em sẽ xem xét nhắn lại cho anh sau.
– Ừm
Gia đình Nguyệt không còn là người giữ vai trò quan trọng hay liên quan gì đến tổ chức nữa nhưng Huy biết rõ mới chỉ năm năm Nguyệt biết kẻ thù của bố vẫn chưa buông tha họ. Nhất là khi video về tai nạn của ông lại nằm trong tay cô vì vậy cô cũng rất suy nghĩ không biết có nên để Khôi ra mặt thể hiện tài nghệ hay không? Đây cũng là lý do tại sao cô có đủ khả năng để tự làm chủ nhưng lại chọn cách đầu tư và trở thành nhân viên văn phòng bình thường. Huy cũng cần phải suy nghĩ xem nên lấy lý do gì nếu Nguyệt không đồng ý cho Khôi trở thành đại diện tham gia thi đấu.
– Còn chuẩn bị đồ ăn trên này nữa. Anh tính tỏ tình em hả?
– Tính ra chưa đến ngày tỏ tình nữa mà. Ngồi đi, ăn thử xem ngon như lần trước không?
– Cũng tạm được không ngon bằng em thôi. À, lúc chiều anh gọi cho chị Nguyệt hả?
– Ừm. Em được chọn làm đại diện thi đấu, anh phải hỏi ý kiến Nguyệt.
– Chị ấy quản nhiều nhỉ?
– Cũng vì lo cho em thôi. Năm năm là dài nhưng cũng là ngắn, chừng nào Nguyệt còn giữ video về ngày tai nạn của bố em thì ngày đó chúng còn chưa buông tha không phải sao?
– Ừm cũng phải. Thôi chuyện đó để Nguyệt lo đi, kiểu gì em cũng phải nghe theo mà.
– Nghe lời là tốt hiểu không?
– Rồi anh định kể không?
– Kể đây ạ.
***************
Anh gặp lại Nguyệt trong một lần Nguyệt cùng bạn bè dạo chơi ở khu phố người Việt mà anh em tên Joe quản lý. Lúc đó Nguyệt đã rất ngạc nhiên khi anh lại đi theo con đường đó liền lôi anh ra một góc để nói chuyện:
– Anh đừng nói với em là anh bỏ học để trở thành xã hội đen đấy.
– Anh không bỏ học chỉ bảo lưu một năm. Hơn nữa Joe cũng từng giúp đỡ khi anh mới qua nên anh mới….
– Nhưng không có nghĩa anh theo hắn làm việc xấu.
– Anh không có. Anh cũng muốn rời khỏi hắn nhưng hắn yêu cầu một là chặt hai chân hoặc phải đánh bại tất cả vệ sĩ của hắn rồi mới được rời đi. Anh…
– Vậy tại sao ngay từ đầu anh lại theo hắn chứ?
– Anh qua đây không có ai quản cũng không có ai hướng dẫn ban đầu còn có bố em cho anh lời khuyên, sau khi bố em mất anh cũng không còn ai chống lưng ngoài hắn. Anh còn trẻ người non dạ theo hắn cũng là chuyện bình thường. Đến lúc lún sâu muốn rút chân ra thì không được nữa rồi.
– Anh thực sự muốn làm lại?
– Đương nhiên. Nếu không anh sẽ bỏ phí bao công giúp đỡ của bố em.
– Vậy em sẽ giúp anh lần này.
– Không được. Ở bên này em không có nhiều thế lực như ở Việt Nam em đụng đến hắn thì chính em cũng gặp nguy hiểm. Anh không thể để em gặp nguy hiểm chung được.
– Anh cứ cho em thông tin của những tên đó trước. Em sẽ lên kế hoạch, chúng ta sẽ quậy chúng một trận để chúng phải thả anh ra.
Thấy anh còn chần chừ, Nguyệt đã giật lấy điện thoại trong tay anh bấm số điện thoại của em ấy rồi rời đi chỉ bỏ lại một câu:
– Suy nghĩ đi rồi nhắn tin cho em.
Nguyệt bỏ đi mà anh vẫn còn không biết nên làm gì. Nếu đồng ý để cô ấy giúp đỡ không biết như vậy có ích kỉ quá hay không, có gây nguy hiểm cho cô không? Nếu thực sự khiến cô bị nguy hiểm anh cảm thấy rất có lỗi với bố cô người đã cho anh một cuộc sống mới. Nhưng nếu không đồng ý anh cũng không hề muốn bản thân sống và làm tay sai cho những tên xã hội đen này suốt đời.
*********
– Cuối cùng anh đã chọn để Nguyệt giúp mình phải không?
– Ừm. Về trí thông minh và nhanh nhạy anh tin tưởng Nguyệt được di truyền hoàn toàn từ bố em. Vì vậy anh cũng muốn thử, nếu có nguy hiểm anh đã nghĩ sẽ lấy thân mình để bảo vệ em ấy bằng được.
– Chị ấy thật hạnh phúc.
– Tại sao?
– Với gia đình em, chị ấy là viên trân châu quý, luôn được nâng niu. Với Phong Phúc, chị ấy là viên ngọc trai sáng dưới biển cần được yêu thương và bảo bọc. Với Hải, chị ấy là cả mạng sống. Còn với anh, chị ấy là ân nhân là người chỉ huy khiến anh sẵn sàng nghe theo và hi sinh cả tính mạng. Chị ấy luôn là nhân vật nữ chính trong mọi câu chuyện, một người thông minh, xinh đẹp và tài giỏi khiến em ghen tỵ.
– Khôi, với gia đình em cũng là miếng ngọc quý, cần mài dũa và trân quý. Với Phong Phúc, em là người em luôn kề vai sát cánh mà họ yêu thương. Với Hải, em là người em vợ mà anh ta vừa nể vừa sợ. Còn với anh em là mạng sống, và là người thân duy nhất trên đời này mà anh sẵn sàng lao cả xuống biển chỉ cần làm em vui. Em có thể không là nam chính trong mọi câu chuyện nhưng em là người mà nữ chính muốn dùng mọi thứ để yêu thương và bảo vệ. Em chính là người quan trọng nhất đấy.
– Anh học văn của chị em đấy hả?
– Chỉ cần em vui thì anh sẵn sàng học.
Khôi bật cười ngại ngùng không dám nhìn anh còn Huy lại yêu thích gương mặt đang đỏ lên vì thẹn của cậu nên ôm chặt hơn. Cậu biết rõ bản thân không thể so sánh với người chị gái giỏi giang của mình nhưng sau khi nghe anh nói cậu lại cảm thấy bản thân không thấp kém như mình nghĩ. Một món đồ cổ quý giá nhưng nếu trong tay người không biết nó cũng chỉ có thể là một món đồ cũ không giá trị nhưng trong tay người biết, nó có thể trở thành vật vô giá. Khôi cũng vậy, trước đây cậu luôn cảm thấy bản thân vừa kém cỏi lại vô dụng nhưng từ khi ở bên cạnh người đàn ông to lớn này, cậu lại trở thành một viên ngọc quý vô giá trên thế giới.
– Sau đó?
********
Anh đã kể mọi chuyện cho Nguyệt nghe về thế lực của anh em Joe, về những hoạt động kinh doanh của chúng để Nguyệt có thể tìm cách. Nguyệt đã muốn anh nói chuyện với anh em Joe về việc anh rời khỏi bang phái của chúng và ghi âm lại gửi cho Nguyệt để cô ấy có thể tìm cách. Đương nhiên vẫn như dự đoán anh em Joe vẫn nhất quyết không để anh đi, vẫn như cũ, chúng yêu cầu anh phải để lại chân hoặc đánh bại toàn bộ vệ sĩ của hắn.
– Em nghe thấy chúng nói rồi đấy. Có lẽ không còn cách nào khác đâu.
– Chúng có khoảng hai mươi tên vệ sĩ phải không?
– Nếu tính cả vệ sĩ trông ở các quán thì chắc sẽ hơn. Nhưng anh có thể đối phó được, hai mươi tên kia là tính có khả năng đánh đấm khá tốt, mình anh đấu với tất cả chắc hơi khó chưa kể hai tên đệ đáng tin nhất của anh em Joe không hề dễ chơi. Cả John hắn cũng không dễ chơi chút nào.
– Vậy thì loại bỏ tên John đó trước.
– Em định giết người???
– Anh bớt ngáo lại. Anh nghĩ em sẽ điên tới mức đó sao? Em nói loại bỏ tức là bỏ tù hắn.
– Em nghĩ cũng đừng nghĩ. Cảnh sát bên này sẽ không dành quá nhiều thời gian điều tra một bang phái không quá lớn mạnh cũng không buôn bán chất cấm quá lộ liễu như của anh em Joe đâu.
– Chỉ cần tên John bị bắt thì vài tháng cũng đủ để anh tìm cách rời khỏi rồi.
– Ý em là….
– Cảnh sát không muốn điều tra thì lôi ra cho cảnh sát bắt thôi.
Chỉ cần nghe đến đây anh đoán Nguyệt đã có một kế hoạch để quậy phá anh em nhà Joe để khiến chúng phải vào tù. John là người rất bốc đồng và nóng tính nhưng anh trai hắn Joe ngược lại hoàn toàn là một người trầm mặc và khó đoán. Vốn dĩ anh đã muốn bàn để đẩy người vào tù là Joe nhưng thực sự anh chưa tính kĩ như Nguyệt. Con bé nói Joe là một người đã lăn lội lâu và cai quản mọi việc nên rất cảnh giác và đề phòng. Vì vậy việc lừa cho tên Joe tức giận hay sơ hở để đẩy hắn vào tù là rất khó. Hơn nữa John lại là một tên đấm đá không ghê tay, hắn mới chính là mục tiêu chính dễ dàng đưa vào tù. Giữ lại một người trầm mặc như Joe còn một ý đồ khác đó là hắn sẽ không phải người dễ dàng lật lọng, có thể tìm cách khiến hắn phải làm theo lời đã hứa mà buông tha cho anh.
Mọi thứ đã được chuẩn bị, kế hoạch Nguyệt đã có trong đầu, từng bước hành động sẽ thông báo sau khi thời điểm chín muồi. Mọi việc anh cần làm chính là nằm yên ngoan ngoãn chờ đến khi tên John để lộ sơ hở để Nguyệt bắt đầu ra chiêu.