Anh Là Biển, Em Là Trăng - Tác giả: Th. Vy - Chương 77
Sau lời chỉ dạy có cũng như không của bà chị mình, Khôi và Huy quyết tâm mặt dày một chút, thảo mai một chút để cưa đổ mẹ Khôi. Thấy người đến là Huy, mẹ Khôi liền tỏ vẻ không vui thẳng tay dùng chổi muốn quét anh đi.
– Mời cậu đi cho, chỗ chúng tôi không tiếp đón cậu.
– Cô coi như cháu là bạn của Khôi cũng được.
– Khôi giới thiệu cậu là thầy, là người yêu rồi giờ còn là bạn nữa hả? Cậu cũng nhiều chức vụ quá nhỉ.
– Dạ vâng cháu là thầy là bạn là người yêu và sau này là chồng là người để em ấy cả đời có thể dựa vào.
– Cậu…
– Cháu với Khôi là thật lòng muốn ở bên nhau xin cô cho chúng cháu một cơ hội.
– Cậu đi về giùm tôi. Gia đình chúng tôi không cần cậu.
Cả Huy và Khôi ở trong nhà nghe vậy đều rất buồn, nhưng ở phía sau Nguyệt ra hiệu khích lệ hai người cứ cố gắng nịnh nọt bớt nói lại một chút. Huy hiểu ý liền đặt đồ ăn sáng ở bàn đá bên cạnh và nói:
– Cháu nghe nói cô thích ăn nên cháu mua. Cô ăn ngon miệng ạ. Cháu xin phép về trước mai cháu lại ghé.
– Ở đây không tiếp. Cảm ơn.
Huy vẫn vô cùng lễ phép cúi chào mẹ Nguyệt rồi mới đi về, mẹ cô không thèm nhìn anh. Mãi cho đến khi anh đi Nguyệt mới đi ra nói nhỏ với mẹ:
– Người ta đi từ lâu rồi.
Lúc này mẹ cô mới quay lại nhìn tới nhìn lui chắc chắn Huy đã đi xa mới cầm đồ ăn anh mua đến mỉm cười. Cô ở bên liền trêu chọc:
– Con tưởng mẹ nói không ăn và không thèm chứ.
– Mẹ chỉ nói không tiếp chứ đồ ăn có tội tình gì mà lại từ chối chứ.
Mẹ cô vui vẻ như đứa trẻ được mẹ mua đồ ăn cho, đi vào nhà chuẩn bị ăn sáng.
– Nguyệt, Khôi ăn sáng thôi. Có đồ ngon này.
Cô và Khôi có đôi chút cạn lời với sự ngang ngược này của mẹ nhưng cũng thực sự đúng chất quý phu nhân mà – ngang ngược và khí chất.
– Tính cách ngang ngược của chị 100% được di truyền từ mẹ.
Khôi không khỏi cảm thán, Nguyệt lại nhún vai tỏ ra đó là điều dĩ nhiên:
– Quá khen.
– Chị không biết hai chữ khiêm tốn viết như thế nào sao?
– Biết chứ. Một con người vừa tài giỏi vừa đầy khí chất như chị chút chữ nghĩa đó có là gì chứ.
Khôi làm hành động bó tay ôm đầu tập trung vào bữa sáng. Nguyệt vui vẻ không quan tâm liền tiếp tục ăn bữa sáng của mình.
– Từ hôm nay con đi đâu bảo chị đưa đi. Đi học xong thì về nhà đừng có đi đâu linh tinh nữa.
Mẹ vừa lên tiếng Khôi đã cau mày định kháng nghị nhưng lập tức bị Nguyệt đá vào chân nhắc nhở nên Khôi liền nén sự bất bình lại trả lời:
– Dạ vâng.
Trên xe đi học,
– Em cứ phải nghe theo lời mẹ vậy sao?
Nguyệt cười hỏi lại:
– Vậy khi tán em, Huy có phải rất nghe lời em không?
Khôi ngẫm nghĩ một chút quyết đoán nói:
– Không. Nhờ ơn chị mà lúc nào cũng ra vẻ dạy đời với em cả, chỉ nghe lời chị thôi. Em còn suy nghĩ không biết anh ấy có phải muốn tán chị mà yêu em không nữa.
– Hahaha. Vì em ngang ngược, bốc đồng và không lý lẽ.
– Chắc chị không?
Khôi lập tức đáp trả mà không thèm để ý thái độ của Nguyêt. Cô không nhẹ nhàng cho qua mà vỗ cái “đốp” vào vai của Khôi.
– Kìa! Tập trung lái xe đi.
– HỨ!!! Không thèm chấp đồ trẻ con nhà em. Em không thấy Huy luôn chiều theo ý của em sao? Đương nhiên những việc liên quan tới chị và nguy hiểm của em thì không nói. Những việc nhỏ nhỏ hàng ngày 100% đều nghe theo em không phải sao?
– Thì sao? Chị có thể nói chuyện liên quan chút không?
– Vẫn còn chưa hiểu sao? Bảo em ngốc em lại đánh chị. – Khôi thực sự giơ tay định đánh cô liền bị cô trừng mắt cho đành rụt tay về. – Mẹ cũng như em thôi. Nếu em muốn khiến mẹ hài lòng thì mọi chuyện hãy nghe theo mẹ, để Huy chứng tỏ cho mẹ biết Huy có thể làm tốt và chăm sóc cho em.
– Chị đang bảo em và Huy tán mẹ sao?
– Chứ gì? Còn bắt người ta giải thích. Chậm quá mà.
– Không thèm cãi với chị.
– Chứ không phải em ngốc sao?
– Chị ngốc ấy…
– Em ngốc….
– Chị ấy…
– Đồ ngốc….
Hai đứa trẻ mới lớn cứ liên tục trêu chọc như thế trên suốt chặng đường đưa cô đi làm.
– Ngoan ngoãn đúng giờ tới đón chị nêú không chị sẽ xẻo thịt Huy nhà em ra đấy.
– Ngang ngược.
– Quá khen.
Sau khi trông thấy bà chị của mình tung tăng vào văn phòng mới yên tâm đi học. Dù sao những kiến thức này với cậu không quan trọng bằng việc gặp Dương để nói về hồ sơ của tên lái xe của Phong và Phúc. Vừa đến sân trường đã thấy Dương ngồi ở góc khuất vừa uống cà phê vừa đánh máy tính loạn xạ. Khôi không khỏi cảm thán, sao những người được chị giúp đỡ xong cũng đều chăm chỉ quá vậy cả Huy và Dương đều rất tôn trọng Nguyệt và cũng rất cố gắng để làm việc. Trong khi nhìn lại bản thân cậu thì dù được chị và gia đình chăm sóc từ nhỏ nhưng lúc nào cũng rất lười biếng và ỷ lại. Bỗng nhiên cảm thấy mình thật nhỏ bé quá đi.
– Làm gì đứng giữa đường vậy? Không thấy mọi người đang đi lại sao?
Trong lúc Khôi đang ngơ ngác thì Dương đến kéo cậu về chỗ ngồi cũng không quên trách nhỏ một câu rồi mới tiếp tục làm việc. Khôi cũng không quên cằn nhằn:
– Mới sáng ra mày đã chăm chỉ vậy rồi hả?
– Bài tập về nhà đó ông tướng. Còn không làm là không đủ điểm để qua môn đâu.
– Hả? Có bài tập về nhà sao?
Lúc này mới nhớ ra dạo này Khôi bận rộn với những công việc kia mà suýt nữa quên mất vẫn phải đi học và làm bài tập để được tốt nghiệp.
– Đâu cho tao xem với.
– Mày cũng nhanh nhảu ghê. Đây chép đi.
Sau một buổi sáng học tập căng thẳng, Khôi mệt mỏi nằm bò ra bàn thở dài thầm than vãn tại sao lại phải trải qua việc này thêm một lần nữa chứ.
– Này có hồ sơ của tên đó rồi đấy có xem không?
– Thật hả? Có chứ.
CHỉ nghe đến đó Khôi bật dậy như tên bắn tràn đầy sức sống. Dương bất ngờ kêu:
– Đáng sợ thât. Sao nãy trông mày không sống động thế này nhỉ.
– Sống động? Tao cso phải hoạt hình đâu má.
– Được rồi. Nhắn anh Huy đi chúng ta đến phòng ổng nói chuyện cho yên tĩnh.
– Ừm được rồi. À khoan để đến phòng giáo viên đi. Hôm nay anh Huy cũng có tiết mà.
– Đến phòng giáo viên không sợ đông người hả?
Nghĩ một lúc rồi nói:
– Cũng có lý, đến nhà hàng đi, đặt trước một phòng riêng thì sẽ không có ai.
– Ừm vậy cũng được. Để tao đặt mày hẹn anh Huy đi.
– Ok.