Ánh Kiếm Màu Bạc - Lâm Tuý Vũ - Chương 6: Nói tiếng người
Hành lang khu ký túc nam hôm nay náo nhiệt lạ thường, mà cũng dễ hiểu, có lẽ tất cả mọi người đều đang thảo luận về vụ việc đánh nhau hôm nay, thỉnh thoảng sẽ nghe được tiếng cảm thán, cười đùa và mắng nhau của nam sinh vang vọng khắp nơi, tất cả như tràn ngập trong bầu không khí vui vẻ.
Cậu đẩy cửa ký túc xá phòng mình ra, thứ đập vào mắt đầu tiên lại là Lê Ngọc đang nằm chổng vó trên sàn, nói đi cũng phải nói lại, cái quần hoa hòe đỏ chót của cậu ta bày ra tư thế này cũng thật là chọc mù mắt người xem, nghe thấy tiếng mở cửa, cậu ta quay đầu nhìn lại liền bắt gặp ánh mắt phán xét vô hình của Lâm Túy Vũ.
“Tư thế Yoga mới sao?”
Lê Ngọc: “…”.
Mới con mẹ cậu, tôi đó giờ không có tập cái đó!
Cậu ta lồm cồm ngồi dậy, vẻ mặt nhăn nhó nói: “Cậu hỏi Liễu Chi Viễn đi! Vừa về ký túc xá đã lao vào chăn, tôi chỉ nhắc cậu ta đi tắm cậu ta liền đẩy tôi té chổng mông!”
Lê Ngọc như học sinh mách lẻo giáo viên chỉ tay về cái chăn đang phồng lên kia, Liễu Chi Viễn cuộn người nấp dưới chăn, giọng nói vọng ra: “Đừng làm phiền tôi”.
“Tôi mà để ý cậu nữa thì tôi là đồ ngu!”, Lê Ngọc tức tối mắng một tiếng rồi quay về bàn học của mình.
Lâm Túy Vũ móc áo khoác của mình lên, đặt balo xuống rồi bước vào nhà tắm.
Mặc dù mỗi phòng ký túc xá của trường đều có một nhà tắm riêng, tuy nhiên, nếu muốn đi vệ sinh thì chỉ có thể dùng nhà vệ sinh chung ở cuối hành lang. Tuy nhà trường bảo làm vậy để kiểm soát vệ sinh chung nhưng đối với Lâm Túy Vũ mà nói, bọn họ chỉ là lười xây thôi.
Cậu bước khỏi nhà tắm, tùy tiện dùng khăn lau đầu tóc vừa gội của mình. Hàng mi cong vút rũ xuống, làn da cậu trắng đến có điểm bệnh trạng, chỉ cần để ý chút là có thể thấy được mạch máu màu xanh ngọc lấp ló, một giọt nước từ mái tóc đen rơi xuống, quyến luyến ở xương quai xanh rồi lặn mất dưới lớp áo.
Lê Ngọc ở bên cạnh nhìn đến xuất thần.
Đến khi Lâm Túy Vũ khó hiểu nhìn lại thì cậu ta mới chột dạ dời mắt đi, cảm thán mỗi ngày ở chung với lớp trưởng cậu ta đều được rửa mắt một cách thoải mái.
Lâm Túy Vũ cũng không quá để ý cậu ta, cậu mở hộp thoại tin nhắn của Tôn Hạo, có lẽ là do vừa được vớt vào bờ, cậu ta vui sướng không ngừng spam tin nhắn, một hàng dài những stickers hình mèo xanh hiện ra.
Thông thường thì Lâm Túy Vũ sẽ lại cho cậu ta ra đảo, song có vẻ do bộ dáng thất tình hôm nay của cậu ta hơi đáng thương, cậu miễn cưỡng trả lời tin nhắn.
Tôn Hạo: *Sticker mèo Capoo than khóc*
Tôn Hạo: *Sticker mèo Capoo than khóc*
Tôn Hạo: *Sticker mèo Capoo than khóc*
Lâm Túy Vũ: “?”
Tôn Hạo: “Haiz, Lão Lâm, cậu là người bạn thân nhất của tôi luôn ấy! Cậu cũng xem tôi là anh em tốt đúng không?”
Lâm Túy Vũ: “Nói tiếng người”
Tôn Hạo: “Chiều mai tham gia trận đấu bóng rổ với tôi được không?”
Lâm Túy Vũ: “Lí do?”
Tôn Hạo: “Nói đến lại tức chết mà! Tự dưng hôm nay có đứa nổi điên xin rút khỏi đội bóng, canh thời gian cũng thật chuẩn, mai đấu giao hữu rồi mà bây giờ không có người bù vào, người bên đội dự bị thì đụng lịch thi”
Tôn Hạo: “Tóm lại thì chuyện rối thành một cục, Lão Lâm, cậu rộng lượng giúp tôi đi!! QAQ”
Lâm Túy Vũ: “Không giúp”
Tôn Hạo: “Tôi mua cho cậu một quyển sách ôn tập!”
Lâm Túy Vũ: “Sách 300 đề thi môn Toán”
Tôn Hạo: “Được!! He he, 6 giờ chiều mai ở nhà thi đấu nhé!”
Lâm Túy Vũ: “Ừm”
Rời khỏi cuộc trò chuyện, Lâm Túy Vũ cắm sạc điện thoại rồi đảo mắt nhìn về phía giường Liễu Chi Viễn.
Thông thường mà nói, Liễu Chi Viễn ở chung cũng khá ổn, tuy đôi lúc cậu ta giờ giấc sinh hoạt của cậu ta gây ảnh hưởng đến mọi người nhưng tính cách thì lại rất tốt, đến cả Lê Ngọc hay bắt bẻ cũng không ghét cậu ta.
“Liễu Chi Viễn, cậu không mua trà sữa sao?”, Lâm Túy Vũ vừa mở quyển sách ra vừa hỏi.
Không ai trả lời, chỉ thấy người dưới chăn hơi động đậy, một lúc sau giọng cậu ta mới ồm ồm vang lên: “Tôi không muốn uống”.
Động tác của Lâm Túy Vũ ngưng một giây rồi cậu lại tiếp tục thản nhiên lật sách, một cảm giác khó hiểu dâng trào lên trong lòng.
Dù cho Liễu Chi Viễn có chơi game đến mất ăn mất ngủ đi chăng nữa thì trí nhớ cậu ta cũng không thể nào co rút lại chứ?
Suy nghĩ của Lâm Túy Vũ xoay chuyển nhưng vẻ mặt cậu vẫn không thay đổi mảy may, cậu yên lặng mở sách ra rồi từ từ giải đề, âm thanh loạt xoạt của bút chì ma sát lên mặt giấy vang vọng khắp phòng.
Lê Ngọc đeo tai nghe, nhìn lướt qua thì có vẻ cậu ta đang xem một video giảng dạy trên mạng. Thầy giáo trên màn hình quơ tay qua lại, trên bảng đen lít nhít tràn đầy những phương trình hóa học.
Lâm Túy Vũ làm được nửa tờ đề rồi đặt bút xuống, ra vẻ tùy tiện hỏi Liễu Chi Viễn: “Hình như cậu nói tối nay cậu sẽ ôn tập môn Vật lí mà? Không ôn nữa sao?”
Người dưới chăn có vẻ không xác định được cậu đang nói chuyện với ai, cậu ta vén chăn nhìn sang, thấy Lê Ngọc đang đeo tai nghe thì ngập ngừng nói: “Tôi buồn ngủ…Hôm nay không ôn tập đâu”
Lâm Túy Vũ ồ một tiếng rồi tiếp tục cúi đầu làm bài.
Nhìn vẻ ngoài cậu bình tĩnh là thế nhưng chỉ có Lâm Túy Vũ biết bản thân cậu đang cực kì hoang mang.
Không phải cậu ta hẹn tối nay chơi game với bạn sao?
Với lại, không đời nào có chuyện cậu ta sẽ ôn bài, nhất là môn Lý.
Tất cả bạn chung lớp đều biết người kéo điểm trung bình của cả lớp xuống bằng điểm môn Vật Lý của bản thân chính là Liễu Chi Viễn. Giáo viên bộ môn còn tức đến nỗi muốn phong cho cậu ta làm cán sự môn Vật Lý để đốc thúc cậu ta học tập nhưng Liễu Chi Viễn sống chết không chịu.
Thời gian chầm chậm trôi qua, cả ký túc xá dần chìm vào yên lặng, Lê Ngọc không biết đã tắt máy tính của mình rồi leo lên giường từ lúc nào, ánh đèn trên bàn học của Lâm Túy Vũ vẫn sáng, cậu cất quyển sách ôn tập đi, tay xoay xoay cây bút chì rồi lơ đãng nhìn về phía giường của Liễu Chi Viễn.
Hẳn là do cậu nghĩ nhiều rồi.