Ánh Kiếm Màu Bạc - Lâm Tuý Vũ - Chương 5: Cô chắc là cậu ta không bị đụng vào đầu chứ?
- Trang Chủ
- Ánh Kiếm Màu Bạc - Lâm Tuý Vũ
- Chương 5: Cô chắc là cậu ta không bị đụng vào đầu chứ?
Lâm Túy Vũ thờ ơ nhìn cậu ta.
Cả hai yên lặng nhìn nhau.
Cô Thụy đứng bên cạnh đổ mồ hôi hột, không khí này là sao? Trời ạ, đừng nói hai thanh niên này định choảng nhau ở đây chứ? Căn phòng bé tí này của cô chịu không nổi đâu.
“Tôi…không có việc gì”, Trình Thanh dời mắt ngập ngừng nói.
“Không bị gì thì tốt, em xem, là bạn học này đã đưa em đến phòng y tế đấy”, thấy cậu ta chịu mở miệng nói chuyện, cô Thụy nhanh chóng đáp lời, cười cười chỉ tay về phía vị lớp trưởng nọ.
Mặt Trình Thanh giật giật, nói với cậu ta làm gì? Lòng nghĩ vậy nhưng vẫn hướng Lâm Túy Vũ nói: “Cám ơn”
“Bạn học này, chú ý lời ăn tiếng nói, còn có lần sau tôi cho cậu lên cột cờ đứng” Với cương vị là nòng cốt của Hội học sinh, dù cho Lâm Túy Vũ không muốn quản cũng không thể nhắm mắt làm ngơ.
Có lẽ cụm từ “đứng cột cờ” đã làm cho Trình Thanh sốc, Lâm Túy Vũ chỉ thấy cậu ta bày ra vẻ mặt khó nói, như bị nghẹn khuất.
“Biểu cảm đó là sao? Phản đối?”
“A, không, không có!…Tôi nhớ ra tôi còn có việc!! Tôi đi đây”, Trình Thanh nhanh chóng rời giường, hấp tấp chạy đi.
Tuy nhiên, trước khi mở được cửa phòng y tế, Lâm Túy Vũ đột nhiên tóm lấy cánh tay cậu ta, Trình Thanh run rẩy, con mẹ nó nhìn gầy vậy mà lực tay mạnh thế! Cậu ta nhanh chóng ôm đầu bằng cánh tay còn lại rồi ngồi thụt xuống, Lâm Túy Vũ rũ mắt nhìn cậu ta, phản xạ còn rất tốt.
“Cậu…cậu đừng đánh…tôi xin lỗi, xin lỗi, tôi không dám nói bậy nữa!!”, Trình Thanh cà lắp rặn từng chữ.
Lâm Túy Vũ khó hiểu: “Tôi đánh cậu làm gì?”
Trình Thanh ngơ ngác: “Thế cậu kéo tôi làm gì?”
“Bạn học này, cậu quên mang giày”, Lâm Túy Vũ chỉ về phía giường y tế, cạnh đầu giường là đôi giày trắng mà khi nãy cô nữ sinh kia đã giúp cậu ta cởi ra.
Trình Thanh: “…”
Cô Thụy đứng bên cạnh nín cười, có lẽ Trình Thanh cũng cảm thấy bản thân quá ngu ngốc, cậu ta nhanh chóng quơ lấy đôi giày rồi rời đi như một cơn gió, tưởng chừng như ở đây thêm một giây nữa sẽ bị Lâm Túy Vũ cười vào mặt.
Thẹn quá hóa giận một lúc rồi cũng qua, đến khi bình tĩnh lại, Trình Thanh nhìn khung cảnh lạ lẫm trước mắt, phòng y tế nằm ở khu dạy học, xung quanh tối tăm, yên lặng quỷ dị như trong phim kinh dị, cậu ta thầm nói tục trong lòng, thấy mẹ rồi.
Lâm Túy Vũ nhìn bóng người hối hả chạy đi rồi quay sang hỏi: Cô chắc là cậu ta không bị đụng vào đầu chứ?”
“Phụt!”, Cô Thụy không nén cười được nữa nhưng cô chỉ cười một tiếng rồi nhanh chóng điều chỉnh vẻ mặt nghiêm túc lại: “Bạn học kia chắc là bị dọa sợ thôi, cũng trễ lắm rồi, em về đi”.
Nhìn lên đồng hồ đã sắp 8 giờ tối, Lâm Túy Vũ liền nói tạm biệt với cô rồi không nhanh không chậm về kí túc xá.
Kì lạ thật đấy, Lâm Túy Vũ vừa đi vừa chìm trong suy nghĩ, cậu bạn kia tỉnh dậy cũng không thấy hỏi về Nguyễn Đoan Hà hay nghi vấn tại sao mình lại ngất xỉu. Cách cư xử cũng không giống học sinh cấp 3, nhưng chửi mắng thuận mồm thật đấy.
Lâm Túy Vũ mở khóa điện thoại, gửi cho Nguyễn Đoan Hà một tin nhắn nói tóm gọn về tình hình của Trình Thanh, cậu cũng không chờ người kia trả lời mà lặn luôn.
Ánh trăng nhẹ nhàng phủ lên người Lâm Túy Vũ, kéo dài cái bóng dưới chân, cậu ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, trăng hôm thật sáng, ánh mắt cậu lơ đãng nhìn sang tòa dạy học rồi chợt ngừng bước chân.
Trên sân thượng có bóng người đang đứng.
– —
Khu thương mại vào ban đêm luôn đông đúc một cách ngột ngạt.
Dòng người lưu động không ngừng nghỉ, những hộ gia đình kéo chiếc xe đẩy chở đầy nhu yếu phẩm, nhóm người trẻ tuổi tụm ba tụm bảy đùa giỡn, những quán nước, quán ăn kín chỗ đông nghịt người, tất cả như cấu thành một xã hội nhỏ trong khu thương mại này.
Trên hành lang của khu mua sắm, hai cậu bé đang chụm đầu vào nhau vẽ vòng tròn trên mặt sàn chơi bắn bi.
“Hai đứa chơi ở đó thôi nhe, đừng có đi đâu đó!”, người mẹ ngồi ở băng đá gần đó kêu.
“Dạ!!”
Thấy hai nhóc con nhà mình trả lời thì người kia lại tiếp tục quay sang tám chuyện với người bên cạnh.
Cậu bé nhỏ tuổi hơn bức bối dậm chân: “Sao kì vậy, anh ăn gian đúng không?”
“Ha ha, là do chú em gà”, cậu anh trai bắn thêm một viên bi, thành công đẩy đối thủ ra ngoài, tuy nhiên, do lực hơi mạnh, nó không nằm lại trong vòng tròn mà lăn tới gần bốt điện thoại bên cạnh.
Người anh bĩu môi chậc một tiếng, mặc kệ thằng em nhỏ hơn mình chỉ hai tuổi đang cười hả hê, lon ton đi nhặt viên bi kia.
Ngay khi thành công lấy về viên bi thì chưa kịp quay người lại đã bị cánh cửa bốt điện thoại bất ngờ mở ra va vào trán, lực cũng không quá mạnh, chỉ bị đẩy về phía sau. Cậu anh trai mếu máo ôm lấy trán nhìn người kia đẩy cửa ra.
A, trắng quá!
Thật bất ngờ, người mở cửa lại là một cậu bé đội nón kết màu đen che kín mặt, làn da lộ ra dưới cằm trắng đến chói lóa, áo khoác dài xuống dưới đầu gối đối lập với áo sơ mi trắng tinh, có vẻ tay cầm cửa của bốt điện thoại kia quá cao, cậu ta phải nhón chân trên đôi Converse của mình mới với tới.
Có vẻ không nhận ra mình vừa đẩy cửa va vào người ta, cậu nhóc nhìn có vẻ ngầu kia nhíu mày phủi phủi áo khoác, kéo thấp mũ cảnh giác nhìn xung quanh rồi không nhanh không chậm hòa lẫn vào đám đông.
“Anh, anh ơi! Nhặt có viên bi sao mà lâu thế?”
“Em có nhìn thấy cậu bé kia không? Người mặc áo khoác màu đen ấy?”
Cậu em trai nhìn sang rồi lập tức reo lên: “Aa, balo hình thỏ đáng yêu quá, em cũng muốn một cái!”
Cậu anh không trả lời yêu cầu của em mình, chỉ ngờ nghệch lẩm bẩm: “Nhưng mà anh nhớ rõ khi nãy trong bốt điện thoại không có người mà?”