Ánh Kiếm Màu Bạc - Lâm Tuý Vũ - Chương 12
Tóc dài bị nàng dùng kẹp túm lại trên đầu, vài cọng tóc rơi lả tả hai bên thái dương, kiểu tóc buộc tùy ý lại không chút cẩu thả mà ngược lại dịu dàng hơn rất nhiều.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Hàn Thư Đồng ngẩng đầu định nói chuyện với Chu Tế, nhưng khi nàng nhìn thấy gương mặt ửng đỏ của người kia lời nói đến bên miệng lại biến thành: “Cậu…”
Nhìn hai má Chu Tế, Hàn Thư Đồng không thể thốt nên lời.
Chu Tế nghi hoặc: “Mình?”
Hàn Thư Đồng áp chế gợn sóng đang nổi lên trong lòng, vờ như không có chuyện gì chỉ chỉ mặt Chu Tế, nói: “Mặt cậu đang đỏ kìa, không bật điều hòa sao?”
Chu Tế sờ tay lên mặt, không cần soi gương độ ấm trên tay cũng đã nói lên mặt nàng đỏ đến mức nào, sau đó lại nghĩ đến nguyên nhân bản thân đỏ mặt, ậm ừ qua loa nói: “Ừ, trong chăn hơi nóng.”
Hàn Thư Đồng không nghi ngờ, chỉ là bộ dạng đỏ mặt của Chu Tế cực kì đáng yêu, khóe miệng nàng khẽ nhếch lên: “Vậy ra ăn sáng đi.”
“Cậu làm sao?” Chu Tế hỏi.
Hàn Thư Đồng dừng lại một chút. “Là cơm hộp.”
Chu Tế à. “Vậy cậu ăn trước đi, mình đi rửa mặt đã.”
Lúc rửa mặt Chu Tế còn cố ý dùng nước lạnh hạ nhiệt độ trên mặt.
Đến khi Chu Tế rửa mặt xong đi ra, Hàn Thư Đồng đang ngồi ở bàn ăn bấm điện thoại, nàng thoáng liếc qua, thấy trên bàn đồ ăn không có dấu hiệu bị đụng qua.
“Không cần chờ mình đâu, cậu ăn trước cũng được.” Chu Tế vừa đi vừa nói.
“Ừ.”
Tuy nói vậy nhưng Hàn Thư Đồng vẫn chờ Chu Tế ngồi xuống mới mở đồ ăn ra.
Vẫn là bánh bao nhỏ và cháo như cũ, chẳng qua lần này đã đổi thành cháo thịt nạc trứng Bắc Thảo.
Chu Tế ăn một miếng, quay sang Hàn Thư Đồng cho nàng một like.
Hàn Thư Đồng: “Cậu thích là tốt rồi.”
Nói rồi Hàn Thư Đồng cúi đầu trả lời tin nhắn Wechat của Bạch Mạt, hôm nay có một quảng cáo được đăng lên, Bạch Mạt muốn đăng nhập Weibo Hàn Thư Đồng, nhưng vì nàng vừa đổi điện thoại nên phải có mã xác nhận của người kia.
Hàn Thư Đồng gửi mã xác nhận cho Bạch Mạt, vừa định buông điện thoại xuống tập trung ăn uống đối phương lại nhắn đến hai tin.
Bạch Mạt: [Chụp hình]
Bạch Mạt: [Chị Đồng, chị Chu muốn chị nhìn chị ấy / cười xấu xa]
Hàn Thư Đồng ấn mở ảnh xem, chữ [vợ] lập tức đập vào mắt nàng.
Vì Weibo của Hàn Thư Đồng và Chu Tế có theo dõi nhau, nên bình luận của Chu Tế Bạch Mạt chỉ cần vừa bấm vào đã nhìn thấy.
Hàn Thư Đồng rời khỏi Wechat, đăng nhập vào Weibo.
Tìm được bài viết kia, chỉnh chế độ bài viết theo thời gian, kéo xuống hàng trăm bình luận mới lướt thấy bình luận của Chu Tế.
@Chu Tế: Vợ ơi nhìn em này!
Thời gian đăng bình luận: 7:13-7:30.
Vừa lúc nãy khi nàng đến phòng gọi Chu Tế.
Hàn Thư Đồng biết rõ nhất định không phải Chu Tế làm việc này, vậy nên nàng đưa điện thoại ra trước mặt người kia, nói: “Tài khoản của cậu bị hack.”
Chu Tế vừa húp một miếng cháo, nghe vậy liền nghi hoặc nhíu mày.
Cái gì mà bị hack?
Cúi đầu xuống xem, Chu Tế đầu tiên là thấy màn hình giao diện Weibo, sau đó lại thấy một bình luận trên bài viết của Hàn Thư Đồng, cuối cùng…
Ảnh đại diện quen thuộc, tên tài khoản quen thuộc, thậm chí nội dung bình luận cũng rất quen thuộc.
Chu Tế suýt chút nữa bị sặc cháo. “Cậu đợi chút mình xem lại.”
Trong một khắc Chu Tế cũng cho rằng mình bị hack tài khoản, nhưng đến khi nàng hoảng loạn cầm điện thoại lên xem, thấy giao diện trên màn hình vẫn giống hệt lúc vừa rồi, nàng lập tức hiểu ra cái bình luận này là chính nàng tự đăng lên.
“…”
Không phải đã xóa rồi sao? Sao lại chưa xóa hết thế này? Rốt cuộc là cái bình luận này đăng lúc nào vậy? Chẳng nhẽ do ban nãy trượt tay?
Chu Tế hiểu rồi.
Chu Tế kéo lên tải lại trang, sau đó nhìn đến bình luận của mình, chỉ thấy ba lượt like nàng lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này Chu Tế đột nhiên cảm thấy may mắn vì nàng là một minh tinh nhỏ xíu, không ai để ý.
Nếu không hậu quả không thể tưởng tượng được.
Khi Chu Tế đang xóa bình luận, Bạch Mạt gửi tin nhắn cho Hàn Thư Đồng.
Bạch Mạt: [Chị Đồng, sao chị lại đăng xuất của em? Suýt chút nữa bị lỡ thời gian đăng bài rồi.]
Hàn Thư Đồng: [Ừ, giờ chị đăng xuất đây.]
…
Chu Tế từ trong phòng đi ra, tỏ vẻ tự nhiên nói: “Đúng thật là bị hack, cũng may là cậu phát hiện kịp thời.”
“Lấy lại được tài khoản chưa?” Hàn Thư Đồng hỏi.
Chu Tế ngồi lại xuống ghế, gật đầu: “Rồi rồi, cậu không cần lo lắng.”
Khi nói chuyện Chu Tế mặt không đỏ tâm không động, tựa như lời nàng nói chính là sự thật.
Nhưng giây tiếp theo, nàng chần chừ hỏi: “…Nhưng sao cậu biết mình bị hack?”
Hàn Thư Đồng nuốt xuống miếng cháo trong miệng, lông mày nhếch lên, âm thanh kì quái hỏi: “Cậu sẽ gọi mình là vợ sao?”
“Không, không đâu.” Chu Tế cuống quít nói.
Hàn Thư Đồng gật đầu: “Vậy chính xác là bị hack rồi.”
Thấy Hàn Thư Đồng khẳng định như vậy, tâm tư Chu Tế dần thả lỏng.
Một lát sau.
“Hôm nay…”
Hôm nay là ngày đầu tiên chính thức quay, Hàn Thư Đồng sợ Chu Tế không quen nên định hỏi nàng có khẩn trương không, hoặc có muốn đi quay ngoại cảnh hay chỉ lăn lộn ở nhà.
Nhưng Chu Tế vừa ăn một miếng cháo, nghe Hàn Thư Đồng mở miệng nàng vội vàng nuốt xuống, nói: “Xin lỗi, hôm nay mình phải ra ngoài một chuyến, không thể ở nhà chơi với cậu được rồi.”
Động tác gắp bánh bao của Hàn Thư Đồng dừng lại, nàng nhìn về phía Chu Tế, miệng khẽ mở tựa như muốn hỏi cái gì, nhưng cuối cùng chỉ gật đầu. “Được.”
Gắp lên miếng bánh bao, nàng hỏi: “Có cần mình đưa cậu đi không?”
Âm thanh mềm mỏng nhẹ nhàng, thậm chí còn có chút chờ mong.
Nhưng Chu Tế lại không nghe ra, nàng lắc đầu: “Không cần phiền cậu đến vậy, mình tự đi tàu điện ngầm là được rồi.”
Hàn Thư Đồng ừ một tiếng, mãi đến khi cả hai ăn xong, Chu Tế đang thu dọn bàn ăn nàng mới mở miệng: “Mấy giờ cậu về?”
“Khoảng sáu, bảy giờ chiều gì đó, cơm tối không cần chờ mình, mình sẽ ăn cái gì đó ở ngoài.” Chu Tế suy nghĩ trong chốc lát rồi nói.
Hàn Thư Đồng gật đầu: “Được.”
Dọn bàn xong, Chu Tế quay về phòng ngủ.
Hàn Thư Đồng ngồi trên sofa, lần này kịch bản đã đổi thành ipad.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Hàn Thư Đồng vốn chỉ định giả vờ liếc qua một cái, kết quả ánh mắt lại dính chặt vào người nào đó không cách nào rời ra.
Chu Tế bình thường ở nhà chỉ để mặt mộc, chỉ khi đi phỏng vấn hay quay phim mới trang điểm, nhưng cũng chỉ là qua loa quít luýt, kẻ mắt một chút rồi đánh qua miếng son, có thể thấy nàng rất không để ý đến chuyện trang điểm này.
Nhưng hôm nay Chu Tế chẳng những rất chú trọng, quần áo cũng rõ ràng có dụng tâm phối đồ.
Chu Tế thấy Hàn Thư Đồng đang nhìn mình chăm chú, cười cười phất tay với nàng: “Mình đi đây~”
“Đi đường cẩn thận.” Hàn Thư Đồng nói.
“Biết rồi~” Có vẻ tâm trạng Chu Tế rất tốt, bước đi cũng nhảy nhót.
Theo tiếng “cạch” vang lên, trong nhà chỉ còn lại Hàn Thư Đồng, không gian lại lâm vào yên tĩnh.
Hàn Thư Đồng cũng không buồn xem ipad nữa, đặt nó xuống một bên rồi ra bếp tự rót cho mình một ly nước.
Sau khi trở lại sofa, nàng lại cầm kịch bản lên.
Vốn tưởng rằng đổi thành thứ khác sẽ có thể thu hút sự chú ý của nàng, rốt cuộc lại vẫn không thể tập trung được.
Hàn Thư Đồng ngẩng đầu nhìn camera trước mắt. “Tôi sẽ ngồi đây xem kịch bản.”
Nàng là đang nói với mấy người trong phòng phát sóng.
Vốn dĩ tổ tiết mục không tin sẽ có người cả ngày chỉ biết đến làm việc, nhưng đến khi bọn họ nhìn thấy Hàn Thư Đồng buổi trưa lại lấy mấy chiếc bánh bao nhỏ ban sáng ăn thừa ra ăn nốt, sau đó thay đổi tư thế ngồi xuống sofa, rốt cuộc bọn họ cũng tin.
Hàn Thư Đồng, hình tượng con người cuồng công tác không thể nào phá vỡ.
Mãi cho đến năm giờ rưỡi chiều, Chu Tế mới từ bên ngoài trở về.
Thời điểm tiếng mở cửa vang lên, bàn tay cầm bút của Hàn Thư Đồng hơi cuộn tròn, tầm mắt đang di chuyển trên trang giấy cũng dừng lại.
Chu Tế đứng trước cửa cởi giày, trong lòng đang nghĩ không biết Hàn Thư Đồng đang làm gì, đi vào phòng khách liền thấy đối phương đang ngồi trên sofa.
Chu Tế dừng lại, hỏi: “Cậu… đừng nói là cả ngày không nhúc nhích nhé?”
“Có mà.”
Nàng có đi vệ sinh, đi tìm bút, còn đến phòng bếp ăn cơm.
Chu Tế gật đầu, dò hỏi: “Trưa nay cậu ăn gì?”
Hàn Thư Đồng: “Bánh bao.”
Chu Tế ớ một tiếng: “Mấy cái sáng nay ăn thừa sao?”
Hàn Thư Đồng gật gật đầu, nhưng tầm mắt vẫn không ngừng di chuyển trên kịch bản.
Chu Tế: “Vậy bữa tối thì sao?”
“Chưa ăn.”
Chu Tế: “Mình làm cho cậu ăn nhé?”
Lúc này Hàn Thư Đồng mới buông kịch bản trong tay xuống, nhìn về phía Chu Tế gật đầu nói: “Ừ.”
“Muốn ăn gì?”
“Ớt xanh xào khoai tây.”
Chu Tế đi đến mở tủ lạnh, khoai tây đã ăn hết rồi, phải đi mua mới được, nàng nói: “Mình đi mua đồ ăn đây.”
Hàn Thư Đồng đứng lên từ sofa. “Mình đi với cậu.”
Chu Tế chỉ vào bộ đồ ngủ trên người Hàn Thư Đồng. “Vậy cậu nhanh đi thay quần áo đi.”
Tại phòng phát sóng, sau khi nghe Hàn Thư Đồng nói muốn ra khỏi nhà, vài người thốt lên: “Cuối cùng cũng chịu nhúc nhích, à không, cuối cùng cũng có ngoại cảnh.”
Tại chợ bán đồ ăn.
“Ngoài khoai tây xào ớt xanh cậu còn muốn ăn gì nữa không? Vừa lúc chúng ta ở chợ còn có thể mua thêm đồ ăn khác.” Chu Tế hỏi.
“Ừ, để xem.”
Bầu không khí trong chợ rất náo nhiệt, tiếng rao hàng, trả giá nhanh nhẹn khắp nơi.
Gương mặt căng cứng không cảm xúc của Hàn Thư Đồng lúc này thả lòng không ít.
“Chúng ta mua trái cây đi.” Nàng nói với người kia.
“Được.”
Hơn mười phút sau, hai người mua xong đồ quay trở lại xe.
Xe chạy được một lúc.
Tinh thần Hàn Thư Đồng thả lỏng rất nhiều, nàng làm bộ lơ đãng hỏi ra vấn đề mình đã do dự hồi lâu: “Hôm nay cậu…đi đâu vậy?”
Chu Tế đang ngắm cảnh ngoài cửa sổ, nghe Hàn Thư Đồng hỏi, quay đầu lại: “Đi gặp một người bạn.”
Hàn Thư Đồng nhấp môi, hẳn là một người bạn rất quan trọng.
Cuối cùng, nàng chỉ trả lời: “Ừ.”
Chu Tế: “Vậy hôm nay cậu làm gì?”
Hàn Thư Đồng: “Xem kịch bản.”
“Không làm gì khác sao?” Chu Tế lập tức hạ giọng, khe khẽ hỏi Hàn Thư Đồng. “Bọn họ không bắt cậu làm theo kịch bản đã đề ra sao?”
Hàn Thư Đồng lắc đầu. “Không.”
Thật ra tổ chương trình cũng muốn bắt Hàn Thư Đồng làm theo, nhưng về sau nghĩ lại thấy Hàn Thư Đồng ngồi cả ngày trên sofa cũng rất thú vị, rất có đề tài, thế là lại không quấy rầy nàng.
“Hai ngày tiếp theo chúng ta làm gì đây?”
Nội dung của mỗi tập là thời gian sinh hoạt của ba ngày ghép lại, mà nội dung quảng cáo sẽ dựa trên những gì xảy ra trong ba ngày này.
Chu Tế vào phần tìm kiếm. “Cậu chờ mình…”
Một phút sau, Chu Tế lại dùng giọng điệu y hệt như khi đọc tên các món ăn, nói: “Đi nhảy vực không? Hay là nhảy dù? Lướt ván?”
“Nhảy vực đi.”
“A?” Chu Tế cười gượng. “Cậu không sợ sao? Mình hơi sợ.”
“Vậy sao cậu lại liệt kê ra?”
“Mình chỉ chọc cậu thôi.” Chu Tế cho rằng Hàn Thư Đồng sẽ không đồng ý, ai ngờ đối phương lại không chút do dự đáp ứng ngay lập tức, nàng ngại ngùng tắt hình ảnh vừa tìm kiếm được trên mạng đi, nói: “Mình vẫn còn yêu đời lắm, tốt nhất là tránh xa các loại vận động mạo hiểm.”
Hàn Thư Đồng nhíu mày. “Thật ra ở nhà cũng có chuyện khác để làm.”
Chu Tế quay đầu lại nhìn. “Ví dụ như?”
“Dạy mình nấu cơm.”