Ánh Kiếm Màu Bạc - Lâm Tuý Vũ - Chương 10
Chu Tế biết dưới tình huống này nàng nên trốn đi chỗ khác.
Hàn Thư Đồng ừ một tiếng, đợi Chu Tế rời đi nàng đưa điện thoại lên tai, nói: “Là con người.”
“…” La Thủy Thu. “Chị thật sự không có tâm trạng đùa với em đâu.”
Hàn Thư Đồng nhíu mày, nghiêm túc nói: “Em không nói đùa.”
La Thủy Thu: “…”
Nếu có ngày nào đó nàng tức đến chết, đầu sỏ gây tội rất có thể là Hàn Thư Đồng.
La Thủy Thu cố gắng thả lỏng tâm tình, bình tĩnh hỏi: “Không nói chuyện này nữa, chị hỏi em, bạn cùng nhà rốt cuộc là cái gì?”
“Trước đây em đã nói với chị rồi.” Hàn Thư Đồng trực tiếp đổ cho La Thủy Thu.
La Thủy Thu mù mù mịt mịt: “Lúc nào? Sao chị không nhớ?”
“Em nói em có chuyện muốn nói với chị, nhưng em còn chưa nói ra chị đã bảo không thành vấn đề.” Hàn Thư Đồng vừa nói chuyện vừa liếc về phía phòng bếp một cái, sau đó nói tiếp với La Thủy Thu. “Lúc đó chuyện em muốn nói với chị chính là trong quá trình quay show, em sẽ có một người bạn cùng nhà.”
Nếu La Thủy Thu biết chuyện Hàn Thư Đồng muốn nói là chuyện này, nàng nhất định sẽ không cho phép.
Nhưng cơ hội để từ chối nàng cũng chưa cho Hàn Thư Đồng mà đã trực tiếp đồng ý rồi? Rốt cuộc lúc đó nàng nghĩ gì vậy?
Việc đã đến nước này rồi nàng có nói gì Hàn Thư Đồng cũng sẽ không quan tâm.
La Thủy Thu thở dài, hỏi: “Là người ngoài giới sao?”
Trong lòng La Thủy Thu âm thầm cầu nguyện, nhất định phải là người ngoài giới nhất định phải là người ngoài giới…
Lời cầu nguyện rất nhanh đã có câu trả lời, âm thanh của Hàn Thư Đồng trong trẻo đáp lại: “Không phải.”
Tốt, cầu nguyện thất bại.
La Thủy Thu châm điếu thuốc. “Tên cô ấy là gì?”
Hàn Thư Đồng nghe thấy âm thanh bật lửa đối diện, đồng tử hơi co lại. “Chu Tế.”
“Chu Tế? Nghe có vẻ quen tai, nhưng cũng hơi là lạ, đợi chút chị search Baidu.”
“Được.” Hàn Thư Đồng dò hỏi. “Chị lại hút thuốc sao?”
La Thủy Thu rít một hơi rồi dập tắt điếu thuốc. “Không có, em nghe nhầm rồi.”
Cùng lúc này, Baidu đã cho ra kết quả tìm kiếm.
Vốn dĩ La Thủy Thu cho rằng Chu Tế là một diễn viên đã từng đóng chung với Hàn Thư Đồng nên mới quen tai, không ngờ sau khi thấy ảnh trên Baidu nàng lại không hề có chút ấn tượng nào.
“Chu Tế, nữ, sinh ngày 6 tháng 10 năm 1996, ra mắt từ năm 2014…” La Thủy Thu thấy thông tin sau đó, ngừng lại một giây. “Cô ấy là bạn cùng lớp của em?”
Hàn Thư Đồng: “Đúng vậy.”
“Xem ra chẳng làm nên tên tuổi gì.” La Thủy Thu thuận miệng thốt lên.
“Cậu ấy rất giỏi.” Hàn Thư Đồng nhấp môi, trong giọng nói ẩn chứa thấp thoáng không vui. “Lần sau đừng nói những lời như vậy nữa.”
La Thủy Thu phát hiện ra Hàn Thư Đồng hơi khác lạ, cũng thấy được nàng rất để ý cách người khác đánh giá cô gái tên Chu Tế này.
Vì sao lại quan tâm như vậy?
La Thủy Thu không nghĩ ra, cũng không muốn nghĩ, nói: “Ok.”
Sau đó nàng lại nói: “Đạo đức của cô ấy thế nào? Thư Đồng, hẳn là em hiểu rõ hơn chị những người kia tiếp cận em là vì cái gì.”
Sở dĩ La Thủy Thu hỏi Chu Tế có phải người ngoài giới không cũng có nguyên nhân, nếu cùng là người trong giới…
Hai người ở chung nhà, kiểu gì cũng sẽ có một bộ phận khán giả đặt câu hỏi tại sao hai người lại ở chung, nếu là người ngoài giới La Thủy Thu sẽ không cần phải lo lắng nhiều như vậy, xuất hiện trên chương trình thực tế nhiều nhất cũng chỉ có thể khiến người đó mấp mé bước vào con đường giới giải trí.
Nhưng nếu là người trong giới, sau khi chương trình kết thúc nhiều khả năng sẽ tiếp tục bám lấy Hàn Thư Đồng ké nhiệt, hoặc là khi chương trình bắt đầu chiếu, vì để đạt được nhiều phiếu vote của fan mà sẽ thuê vài cái marketing account đăng bài nói bóng nói gió.
Mấy chuyện này La Thủy Thu đã thấy nhiều rồi, rất nhiều người sẽ vì nổi tiếng mà không từ thủ đoạn.
Quan trọng nhất là, La Thủy Thu chỉ cần nhìn ngoại hình của Chu Tế trên ảnh cũng biết nàng nhất định sẽ bị người xem chú ý.
La Thủy Thu có thâm niên làm việc rất nhiều năm, liếc mắt qua cũng biết ai có khả năng, tiềm năng nổi tiếng, cũng có thể nhìn ra ai không thích hợp lăn lộn trong giới, ai sẽ không có khả năng nổi tiếng.
Chu Tế là vế trước.
Bây giờ có thể không có tiếng tăm gì, nhưng nổi lên là chuyện sớm muộn.
Hàn Thư Đồng không nói với La Thủy Thu là nàng chủ động mời Chu Tế, chỉ nói một câu: “Nếu không có cậu ấy sẽ không có em của hôm nay.”
Tầm mắt La Thủy Thu co lại, vài giây sau nàng như hiểu ra điều gì, hơi giật mình. “Cô ấy chính là người trước kia đề cử em với đạo diễn Quý?”
Hàn Thư Đồng trầm mặc vài giây. “Đúng vậy.”
Bộ phim giúp Hàn Thư Đồng nổi đình đổi đám tên là 《Lộc Minh》, lúc đó đạo diễn đột nhiên muốn đến trường tuyển diễn viên chính, mà khi ấy Hàn Thư Đồng lại trùng hợp không có ở trường, cho nên diễn viên trúng tuyển là một người khác.
Thời điểm thử vai đạo diễn đưa cho đám học sinh một kịch bản khác, chờ đến cuối cùng chốt hạ một người mới đưa kịch bản chính thức cho nàng.
Mà học sinh này sau khi đọc xong thiết lập nhân vật, đứng giữa phòng học nói với đạo diễn: “Chào đạo diễn, em vừa mới đọc kịch bản, cảm thấy so với em còn có một người sẽ thích hợp với nhân vật này hơn, nhưng cậu ấy bây giờ đang ở ngoài trường, giờ em đi gọi cậu ấy về, xin đạo diễn đợi một chút.”
Đạo diễn đầu tiên là kinh ngạc, sau đó cười hỏi: “Chu Tế, em có biết nếu tôi thật sự đồng ý bạn học em là em đã bỏ lỡ những gì không?”
Chu Tế cũng cười nói: “Cậu ấy hẳn là cũng về rồi, nhưng lại phải mang hộ em chút đồ nên mới về trường chậm, cho nên cậu ấy bỏ lỡ phỏng vấn cũng là vì em, em đề cử cậu ấy với đạo diễn thứ nhất là muốn đền bù lỗi lầm của mình, thứ hai là cậu ấy thật sự rất thích hợp với nhân vật này, quả thật chính là dựa trên cậu ấy mà dựng nên.”
Đạo diễn bị câu nói cuối cùng của Chu Tế khơi gợi nên sự tò mò, nhân vật anh ta sáng tạo ra chưa từng bị ai nói là bản sao của bất kì nguyên tác nào.
Nhưng giây phút đầu tiên Hàn Thư Đồng bước vào phòng học đạo diễn đã biết người này chính là nhân vật kia của anh ta, Hàn Thư Đồng thậm chí còn không phải sử dụng kịch bản lúc thử vai, trực tiếp được đưa kịch bản phim.
Kết thúc màn thử vai, Hàn Thư Đồng thành công trúng tuyển.
Đạo diễn vốn định cho Chu Tế một nhân vật khác, nhưng lại bị nàng cự tuyệt.
Lúc Hàn Thư Đồng biết cơ hội này là do Chu Tế nhường cho nàng, nàng liền đi hỏi Chu Tế vì sao, người kia nói: “Bởi vì nhân vật này thật sự rất hợp với cậu.”
Thấy biểu cảm trên mặt Hàn Thư Đồng có chút dị thường, Chu Tế lại nói thêm: “Còn có chuyện khác, đó là mấy tháng tới mình có chuyện rất quan trọng không thể rời trường học, cho nên cậu không cần cảm thấy mình thật tốt bụng hay gì đâu, mình cũng chỉ vì bản thân mà thôi.”
Chu Tế rất thản nhiên, nhưng Hàn Thư Đồng không tin.
Nếu không vì sao Chu Tế lại đi phỏng vấn?
Vấn đề này Hàn Thư Đồng cũng hỏi thẳng.
Chu Tế đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó ngại ngùng gãi đầu. “Thật ra mình cũng chỉ là đang đi tặng quà cho giáo viên, không ngờ vị giáo viên đó lại kéo mình đi phỏng vấn, kết quả lại… không cẩn thận bị trúng tuyển.”
Hồi ức chậm rãi hiện về trong ký ức, biểu cảm của Chu Tế lúc đó như thế nào bây giờ Hàn Thư Đồng vẫn còn nhớ rõ.
La Thủy Thu ho một tiếng. “Đúng là chị nghĩ nhiều rồi.”
Có thể nhường cơ hội nổi tiếng cho người khác, sao có thể bày trò với một chương trình thực tế nho nhỏ này.
La Thủy Thu: “Vậy em đưa điện thoại cho cô ấy một chút, chị muốn nói chuyện vài câu.”
Hàn Thư Đồng: “Nói cái gì?”
La Thủy Thu vậy mà nghe ra sự sốt ruột trong giọng nói Hàn Thư Đồng, hẳn là ảo giác, nàng nói: “Yên tâm, chị đã biết mình hiểu lầm cô ấy rồi, sẽ không lặp lại những lời ban nãy đâu.”
Hàn Thư Đồng đứng dậy đi vào phòng bếp, nhìn thấy người đang rửa rau, đi đến cạnh nàng. “Chị ấy muốn nói chuyện với cậu.”
Nghe vậy Chu Tế vội vàng đóng nước, khi nàng đang chuẩn bị tìm khăn lau tay Hàn Thư Đồng đã dán sát điện thoại vào tai nàng, nói: “Mình giơ giúp cậu.”
Một phút sau, cùng với câu chào của Chu Tế, điện thoại ngắt kết nối.
Ngay sau đó Hàn Thư Đồng thấy nàng ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy vui vẻ. “Mình còn tưởng người đại diện của cậu sẽ bắt mình dọn đi, vừa rồi lúc rửa rau mình còn nghĩ ăn hết bữa cơm này lại phải đi tìm nhà rồi. Ai ngờ cô ấy còn giải thích với mình, bởi vì không hiểu rõ ngọn ngành nên mới phản ứng như vậy, còn có…”
Chu Tế nói nói một hồi đột nhiên phát hiện người đối diện đang nhìn nàng không chớp mắt, mím môi không nói một lời, biểu cảm cũng rất nghiêm túc.
“Cậu sao vậy?” Chu Tế cẩn thận hỏi, chẳng lẽ vừa rồi nàng nói sai câu nào sao?
Chỉ thấy Hàn Thư Đồng tiến lên phía trước ôm Chu Tế trong sự kinh ngạc của nàng, một tiếng lẩm bẩm vang lên.
“Xin lỗi.” Hàn Thư Đồng nói.
Nàng không nghĩ Chu Tế sẽ nhạy cảm như vậy, chỉ đơn giản là câu mở đầu chất vấn của La Thủy Thu đã nghĩ mình sẽ bị đuổi đi, rồi lại bởi vì lời xin lỗi của người ta mà mỉm cười vui vẻ.
Rõ ràng…
“A?” Chu Tế nhẹ nhàng vỗ lên lưng Hàn Thư Đồng, không rõ nguyên nhân nhưng vẫn an ủi. “Không sao không sao, nhưng mà… sao đột nhiên cậu lại xin lỗi mình?”
Chóp mũi Hàn Thư Đồng tràn ngập mùi dầu gội của Chu Tế, tuy hai người dùng chung một loại nhưng trên người Chu Tế, dường như mùi hương này lại ngọt ngào hơn rất nhiều.
Nghe được câu hỏi của Chu Tế Hàn Thư Đồng không trả lời, chỉ chậm rãi rút cánh tay đang ôm nàng ra, nói: “Không có gì, cậu có cần giúp gì không?”
“Nhìn cậu không giống như không có gì.” Chu Tế nói thẳng.
“Rõ ràng đến vậy sao?” Thấy đánh trống lảng không có tác dụng, Hàn Thư Đồng lựa chọn đối mặt.
“Đúng vậy, từ lực ôm của cậu với mình ban nãy là biết.” Chu Tế nửa đùa nửa thật nói.
Thấy sự nghiêm túc trong mắt Chu Tế, Hàn Thư Đồng: “Vậy mình nói.”
Chu Tế gật đầu, xoay người lại bắt đầu rửa rau tiếp, trong tiếng nước ồn ào nàng nói: “Nói đi nói đi, có gì không vui cứ nói ra, vậy mới có thể vui lên được.”
Hàn Thư Đồng trầm giọng nói: “Vừa rồi khi gọi điện với chị Thu, mình lại nghĩ đến lần thử vai vào năm hai đó…”
“A? Cậu vẫn còn nhớ rõ? Không cần đặt trong lòng như vậy, thật ra mình cũng vì bản thân thôi.” Chu Tế thở dài, trong lòng thầm nghĩ cô nhóc Hàn Thư Đồng này sao lại trọng tình trọng nghĩa như vậy chứ? Nàng cứ tưởng chuyện này sớm đã nói rõ ràng xong xuôi rồi, không nghĩ cô nhóc này còn nhớ đến tận bây giờ.
“Nhưng…”
Hàn Thư Đồng còn định nói gì đó nhưng bị ngón tay dính đầy nước của Chu Tế chặn lại.
“Đến đây rửa rau.”
Chu Tế biết vậy đã chẳng nói, nàng mà biết Hàn Thư Đồng muốn nói đến chuyện này thì có đánh chết nàng cũng không cho đối phương nhắc đến.
Đối với Chu Tế đây chỉ là một chuyện nhỏ, không ngờ Hàn Thư Đồng lại nhớ lâu như vậy.
Nếu hỏi Chu Tế năm đó có hối hận không, nàng không hối hận.
Bởi vì bộ phim kia nếu là nàng vào vai chính, có khă năng sẽ… phát sinh vấn đề bị đè lại, không được công chiếu.
Nghĩ đến số phận cỉa mình, Chu Tế lặng lẽ chảy hai hàng nước mắt.