Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo - Điềm Thố Ngư - Chương 182: Trần Tiềm Nhượng x Lạc Già: Anh thật chẳng thành thật gì cả, thiếu niên Lôi Phong
- Trang Chủ
- Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo - Điềm Thố Ngư
- Chương 182: Trần Tiềm Nhượng x Lạc Già: Anh thật chẳng thành thật gì cả, thiếu niên Lôi Phong
Không ngờ còn có người có thể bình tĩnh nói ra ba chữ “Yêu tôi nhé” như vậy, lại còn dùng giọng điệu thỉnh cầu.
Cô ấy không khỏi mở to mắt, chưa thể tin được thiếu niên Lôi Phong lại làm như vậy.
Trần Tiềm Nhượng nhìn biểu cảm của cô ấy, một lát sau, cuối cùng cũng không nhịn được thở dài một tiếng phá vỡ bầu không khí cứng ngắc.
– –ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN—
Cậu xoa đầu cô ấy: “Tôi về đây, cô cũng nghỉ sớm đi.”
Chuyến lần này Trần Tiềm Nhượng không ở lại lâu, Lạc Già thật sự chẳng có đủ thời gian. Cô ấy thân là người mới, nếu xin nghỉ thì không tốt lắm, nếu không lại bị bàn tán là chưa nổi mà chảnh chọe.
Qua cuối tuần, đêm chủ nhật hôm đó Trần Tiềm Nhượng mua vé máy bay đi về.
Vẫn còn một thời gian nữa mới tới đêm chung kết của “Màu vẽ không phai”.
Cậu vẫn liên lạc với Lạc Già qua điện thoại, thỉnh thoảng khi quay xong thì cô ấy sẽ bắt máy.
Hai người họ giống nhau.
Đều nói rõ tâm ý của mình, nhưng lúc theo đuổi lại bình tĩnh im lặng. Không có những trò tỏ tình nhộn nhịp, chỉ có từng giây từng phút thể hiện sự tinh tế của bản thân, dung nhập vào sinh hoạt hằng ngày của đối phương.
Thật ra lúc Trần Tiềm Nhượng lên máy bay đi tìm Lạc Già, cậu vẫn chưa rõ lòng mình. Có những việc càng nghĩ lại càng rối não hơn, mù mờ chẳng hiểu nổi.
Mãi đến khi trèo lên cây, ngã nơi ban công tầng hai đó, cậu mới giật mình thông suốt trong cơn đau nhức khắp người.
Cậu vốn không phải người dễ xúc động.
Thế mà khi ấy lại bỏ qua hết lý trí thường ngày, chỉ dùng hành động bản năng để nói rõ tất cả.
Mãi cho tới hôm hai ngày trước đêm chung kết “Màu vẽ không phai”, Trần Tiềm Nhượng ở trong khách sạn đoàn quay phim sắp xếp, gọi điện cho Lạc Già.
“Khi nào cô rảnh?” Trần Tiềm Nhượng hỏi.
“Ngày kia.”
“Hửm?”
– –ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN—
“Phạm Khải có lịch quay chương trình tạp kỹ, tôi phải diễn cùng đối thủ của anh ấy, trùng hợp được nghỉ hai ngày luôn.”
Trần Tiềm Nhượng “À” một tiếng, đang định hỏi cô ấy có tới xem chung kết không thì bên kia vang lên tiếng nói chuyện.
“Lạc Già.”
Cô ấy quay đầu, gọi một tiếng “Chị Trương”.
Trần Tiềm Nhượng nhận ra đó là người đại diện của cô ấy.
Lạc Già nhỏ giọng nói với cậu: “Tôi cúp máy trước nhé, lát gọi sau.”
Chị Trương kéo ghế lại gần, ngồi đối diện Lạc Già. Năm nay chị ấy đã bốn mươi tuổi, dốc sức làm việc trong vòng giải trí cả chục năm, vẻ ngoài trông rất nghiêm túc.
“Em đang gọi điện với Trần Tiềm Nhượng à?” Chị ấy hỏi.
Lạc Già nhìn qua trợ lý bên cạnh một cái rồi thừa nhận: “Dạ.”
Chị Trương nhíu mày: “Hiện giờ chưa phải thời điểm thích hợp để yêu đương. Em chỉ mới nhận bộ phim đầu tiên, lại còn hợp tác với Phạm Khải, sau khi chiếu sẽ rất có lợi cho em.”
“Yêu đương thì có ảnh hưởng gì tới chuyện này ạ?” Lạc Già dựa người vào ghế, “Với cả em cũng không yêu cậu ta đâu.”
“Ngày kia là đêm chung kết “Màu vẽ không phai” đúng chứ?” Chị Trương hỏi.
Lạc Già giơ ngón tay cái ra, biểu thị đúng vậy.
Không hổ là người đại diện từng dẫn dắt rất nhiều ngôi sao, chỉ liếc qua là đã rõ lòng cô ấy tính toán điều gì.
Còn chưa để cô ấy lên tiếng, chị Trương đã nói: “Không được đi. Đêm chung kết “Màu vẽ không phai” có rất nhiều người đến, nếu bị chụp lại thì sau này sẽ ảnh hưởng tới việc tuyên truyền phim.”
Tuyên truyền phim, lại còn có ngôi sao đang hot như Phạm Khải tham gia, đương nhiên sẽ không thoát khỏi việc có fan couple.
Lạc Già im lặng nhìn chị ấy không nói chuyện.
Cô ấy có sự gan góc kiêu ngạo của riêng mình, tất nhiên sẽ không thích cách thức tuyên truyền này.
Chị Trương chẳng hề quan tâm cô ấy nghĩ gì, nghiêng người lấy điện thoại của cô ấy bỏ vào túi.
Lạc Già: “?”
Chị Trương: “Chị tịch thu điện thoại. Tiểu Ly, em canh chừng em ấy cho cẩn thận, đừng để em ấy tham gia đêm chung kết “Màu vẽ không phai”.”
Lạc Già: “???”
Từ lần cúp máy đó, Trần Tiềm Nhượng không liên lạc với Lạc Già được nữa.
Cậu gọi tới thì người đại diện sẽ bắt máy, nghiêm túc lạnh nhạt nói cậu biết Lạc Già không thể yêu đương lúc này, cũng không thể có tin đồn xấu gì với người khác được, mong cậu sẽ không dây dưa nữa.
Trận chung kết sắp tới, Trần Tiềm Nhượng đành mua vé máy bay ngay sau trận chung kết, định kết thúc thì sẽ đi liền.
Trong lòng có phiền muộn, đêm chung kết ấy không thể phát huy tốt, từ thứ hạng ba rớt xuống hạng năm, không nhận được cúp.
Phát sóng đêm chung kết kết thúc.
Đạo diễn gọi cậu lại: “Tham gia tiệc ăn mừng không?”
“Tôi không đến đâu…” Cậu không nói nữa, vì vừa khởi động điện thoại thì số lạ gọi tới.
Hình như cậu đã nhận ra gì đó.
Mới nối máy, giọng Lạc Già đã vang lên: “Trận chung kết kết thúc chưa?”
“… Vừa kết thúc.”
Bên kia có tiếng Lạc Già chửi tục.
Trần Tiềm Nhượng nghe thấy tiếng gió bên cô ấy: “Cô đang ở đâu đó?”
“Hàng Châu.”
Lạc Già vẫn có chút bóng ma với thành phố Hàng Châu này. Lần sinh nhật tủi thân nhất của cô, một mình ngồi khóc trước cổng trung tâm đến rạng sáng.
Rồi cô ấy nghi ngờ có lẽ Trần Tiềm Nhượng thấy mình rất phiền, thế là dứt khoát quyết định sẽ không thích cậu nữa.
Lạc Già ngồi trong xe taxi, cửa sổ mở ra một nửa, gió xuân hơi lạnh thổi qua mặt cô.
Đúng thật là cô ấy thích thiếu niên Lôi Phong nhiều lắm.
Lạc Già bảo tài xế lái xe tới khu trung tâm.
“Ôi trời, chắc cháu cũng là fan hâm mộ của mấy họa sĩ đó.” Tài xế nói, “Đã trễ vậy rồi mà còn chưa quay xong hả ta?”
Lạc Già đang đeo khẩu trang, cô trả điện thoại lại cho tài xế, cười đáp: “Dạ, cháu qua đó xem một lát.”
Bên ngoài trung tâm đang phong tỏa, xe không vào được.
Xe đậu bên ngoài để Lạc Già đi vào, nhưng chưa được mấy phút thì cô ấy đã thấy Trần Tiềm Nhượng đứng trên bậc thang.
Thiếu niên cao ráo chân dài, mặc quần áo của đêm chung kết, còn chưa kịp tẩy trang. Lớp trang điểm không đậm lắm, chỉ làm khuôn mặt cậu thêm sắc nét hơn.
Lạc Già thấy cậu thì cười, giơ ngón cái lên khen: “Đẹp trai lắm.”
Trần Tiềm Nhượng bước xuống bậc thang, đi tới trước mặt cô ấy: “Tôi còn đang định đi tìm cô.”
“May là tôi đến sớm, không là anh lại đi mất.”
“Sao lại đến vậy?”
Lạc Già nhíu mày, không để ý lắm: “Thì trốn ra thôi.”
Cậu khẽ nhíu mày: “Người đại diện của cô không tìm cô à?”
“Thì điện thoại bị chị ấy tịch thu rồi, lấy gì mà tìm tôi.”
Trần Tiềm Nhượng dẫn cô vào trung tâm, bên trong còn đang ăn mừng. Khi nãy cậu bị mời rượu, uống được mấy ly rồi trốn ra ngoài đợi cô ấy.
Lạc Già: “Trong đó có nhà vệ sinh không? Tôi muốn đi.”
Cả hai đi ra thang máy, Trần Tiềm Nhượng dẫn cô đến cửa phòng vệ sinh, còn mình thì đứng bên ngoài chờ.
Lạc Già rửa tay rồi đánh lại lớp trang điểm. Vừa bước ra thì thấy Trần Tiềm Nhượng đang đứng dựa tường, mày cau lại không biết là nghĩ gì.
“Sao vậy?” Cô ấy lại gần hỏi.
Trần Tiềm Nhượng: “Cô định khi nào về?”
“Lát tôi đi luôn. Ngày mai Phạm Khải trở lại đoàn phim rồi, tôi còn phải đóng phim nữa.”
Cậu gật đầu: “Vừa nãy, người quản lý của cô gọi điện cho tôi.”
Lạc Già ngạc nhiên, sau đó nhận ra anh nói gì, vội lấy điện thoại Trần Tiềm Nhượng gọi cho mình.
“Ầu.” Không ai bắt máy.
“Lần trước tôi gọi thì chị ấy có bắt máy một lần. Đại khái là bảo hiện tại cô không yêu đương được, sự nghiệp đang trong thời kỳ đỉnh cao.” Trần Tiềm Nhượng bình tĩnh nói.
Lạc Già nâng mắt nhìn cậu.
Trần Tiềm Nhượng cũng nhìn qua cô ấy.
Bọn họ đang đứng ngoài sảnh chính của tiệc ăn mừng, hành lang tối đen như mực, nhưng tiếng ồn ào nơi phòng tiệc vẫn không ngừng truyền tới.
Lông mi Lạc Già chợt rung động hai cái… Bởi vì Trần Tiềm Nhượng bất ngờ giữ tay cô lại.
Cậu nắm tay cô ấy, mở cửa thang bộ ra, nhanh chóng đẩy cô vào rồi đóng cửa lại.
Không gian trở nên yên tĩnh, tựa như thế giới chỉ còn mỗi hai người họ.
Trần Tiềm Nhượng bước thêm hai bước, đẩy Lạc Già dựa vào tượng.
Đôi con ngươi của cô co rụt lại, quai hàm bỗng chốc căng cứng. Cô cảm giác được Trần Tiềm Nhượng nâng cằm mình lên, sau đó cúi đầu, tóc mái chỉnh tề quét qua trét cô.
Cậu lại gần cô ấy, khẽ nói: “Nhưng tôi cảm thấy, có vẻ cô không nghĩ giống chị ấy.”
Lạc Già sững người.
Cô còn đang tưởng thiếu niên Lôi Phong tỉnh táo sẽ nói người quản lý của cô nói đúng.
Trái tim Lạc Già điên cuồng nhảy múa, nhưng sắc mặt không thay đổi chút nào. Cô còn cười hỏi lại: “Sao anh nghĩ vậy?”
“Bởi vì hôm nay cô đã đến đây.” Trần Tiềm Nhượng nói.
Cô cười.
Trần Tiềm Nhượng càng cúi đầu thấp hơn, chắn ngang chút ánh trăng cuối cùng, xung quanh chỉ còn một mảnh đen kịt.
Cậu thấp giọng hỏi: “Thế thì cho tôi hôn em được không?”
Giữa lối đi không một tia sáng lẻ loi ấy, hai người đã trao nhau nụ hôn.
Mãi đến khi rạng sáng.
Trần Tiềm Nhượng giữ chặt eo cô, vẫn chưa dừng nụ hôn lại.
Lạc Già ngửi thấy mùi màu nước thoáng qua trên người cậu, đúng là cậu đã vẽ cả ngày rồi.
Cô chậm rãi ôm lấy Trần Tiềm Nhượng, ngẩng đầu đáp lại nụ hôn.
Hai người không nói rõ ra.
Không có lời hỏi thăm “Tôi thích cô, hẹn hò cùng tôi nhé?” đầy trịnh trọng, cũng chẳng có câu hồi đáp “Tôi đồng ý”.
Chỉ có hai tháng xa cách, khi gặp tự nhiên hôn nhau.
Hai người đều không thấy đột ngột chút nào.
Vì cả hai là đồng loại.
Từ lần đầu tiên Trần Tiềm Nhượng gặp gỡ Lạc Già ở ga tàu điện ngầm, cô ấy nói một câu “Anh vừa về Thượng Hải à?” tựa như cả hai đã quen biết lâu năm. Sau đó lại cùng nhau ngủ tạm ở phòng tập múa suốt đêm. Đều là vô tình mà bên nhau.
Có khi chỉ một câu nói, một hành động cũng đủ hiểu ý của đối phương.
Lạc Già kéo khẩu trang xuống dưới cằm, hô hấp dồn dập, chợt thấy hơi ngứa nơi tim, như có lông hồng sượt nhẹ qua.
Cho dù tâm hồn có hòa hợp đến mấy, cô cũng không chịu nổi Trần Tiềm Nhượng lúc này.
Điện thoại có reo cậu cũng chẳng để ý, chỉ ôm lấy Lạc Già mút đầu lưỡi cô, sau đó lại như gà mổ thóc nhẹ nhàng hôn lên đôi môi cô.
Một thiếu niên Lôi Phong tràn đầy khí sắc.
Đúng là sắc đẹp làm lu mờ lý trí.
Lạc Già từ từ nhắm hai mắt lại, mặc kệ cậu hôn thế nào. Cả hai đều là lần đầu tiên, động tác còn vụng về nhưng lại tràn đầy chân thành tha thiết.
Chỉ một thoáng lướt qua, cô bỗng thấy như mình đang đầu độc một Đường Tăng bé nhỏ điềm đạm, đáng yêu.
Mãi đến khi điện thoại trong túi Trần Tiềm Nhượng vang lên lần thứ hai, lý trí của cô mới quay lại một chút. Lạc Già khẽ đẩy cậu một cái, liế.m láp cánh môi ướt sũng, nhắc cậu: “Nghe máy đi.”
Trần Tiềm Nhượng nhìn cô, sau đó mới dừng nụ hôn lại, bắt máy.
Đầu dây bên kia vang lên giọng Thường Lê: “Bây giờ mày đang ở đâu thế?”
Lạc Già đứng gần đó nghe thấy, cô ấy cụp mắt. Trần Tiềm Nhượng nắm lấy bàn tay cô, cậu cũng cụp mắt xuống, nói với điện thoại: “Chuyện gì?”
“Mọi người bảo muốn tất cả thí sinh cùng nhau chụp một tấm ảnh, đâu thể thiếu mày được. Tao với Bánh Su Kem mới đi tìm mày.”
Trần Tiềm Nhượng: “… Bên này tao có chút chuyện, nếu không bọn mày tự chụp luôn đi. Hoặc là bọn mày cứ chụp trước, lát tao về lại chụp bổ sung một tấm nữa.”
Cậu khẽ thở dài, thấp giọng nói: “Tao thật sự có việc bận, là chuyện cực kỳ quan trọng đó, bỏ lỡ thì sẽ hối hận cả đời.”
“Chuyện cực kỳ quan trọng” nọ nghe cậu nói vậy, nhịn không được mà nhếch môi cười thành tiếng.
Trần Tiềm Nhượng cúp máy, cúi đầu liền thấy cô ấy đang cười.
Cậu hơi nhếch môi, ánh trăng chiếu xuống tạo thành vẻ quyến rũ chết người.
Trần Tiềm Nhượng lại cúi đầu hôn cô, một lát sau mới tách ra, ghé vào tai cô khẽ nói: “Hẹn hò cùng tôi, được chứ?”
“Thiếu niên à, anh không cảm thấy anh nói vậy nó ngược lắm à?”
Hôn cũng hôn xong rồi mới hỏi, còn hôn hai cái nữa đó.
Trần Tiềm Nhượng bật cười, tự hiểu là cô ấy đã đồng ý: “Được, bạn gái.”
Cậu ôm Lạc Già, người hơi cúi thấp. Cả hai chỉ ôm nhau mà không nói chuyện, mãi đến khi Lạc Già phá vỡ không khi yên lặng: “Em phải về rồi.”
“Nhanh vậy à?”
“Ừm, vốn chỉ định qua đây gặp anh rồi đi. Lúc tới em đã mua vé máy bay chuyến tối nay rồi, nếu không quay về thì mai sẽ không kịp đóng phim.”
Trần Tiềm Nhượng chui đầu vào hõm cổ cô, hít một hơi thật sâu rồi ngồi dậy: “Đi thôi.”
Cậu đẩy cửa thoát hiểm đi ra.
“Tôi đưa em về.” Trần Tiềm Nhượng vẫn nhịn không được mà nói.
“Không cần đâu.” Lạc Già cười cười, “Khi nãy em có hẹn taxi tới đón rồi.”
Trần Tiềm Nhượng: “Vậy tôi đưa em xuống lầu.”
“Được.” Lạc Già nhướng mày, khi nghiêng mặt qua thì ánh mắt chợt khựng lại. Nương theo hướng bả vai cậu, có thể thấy hai bóng dáng nơi góc phòng.
Là Thường Lê và Bánh Su Kem.
Hai cô gái nhỏ mở to mắt không thèm di chuyển nhìn hai người họ.
Lạc Già nhìn họ, khẽ cười nhẹ.
Trần Tiềm Nhượng thấy thế mới xoay người.
Bánh Su Kem bật cười xấu hổ: “Bận rộn thì cứ bận rộn đi, không cần để ý tụi này. Tui với Lê Lê chỉ ra ngoài… Ngắm trăng thôi.”
Trần Tiềm Nhượng vẫn rất bình tĩnh: “Tôi tiễn cô ấy xuống dưới rồi lên chụp ảnh.”
Thang máy nhanh chóng mở cửa.
Lạc Già nghe được tiếng bàn tán của Thường Lê và Bánh Su Kem…
Bánh Su Kem: “Vậy là theo đuổi thành công rồi đúng không? Đệt, Trần Tiềm Nhượng cũng giỏi đấy chứ, nhanh vậy đã ôm gái xinh về nhà rồi!”
Thường Lê cũng kích động đến nổi chửi tục: “Chị gái nhỏ xinh thật sự ấy!!!”
Bánh Su Kem: “Tui cũng thấy vậy, tui cũng thấy vậy.”
Thường Lê bật cười: “Nhượng Nhượng chẳng khác gì cún con trung thành luôn!!”
Cửa thang máy đóng lại, số lầu dần dần xuống thấp.
Lạc Già nhịn nãy giờ cuối cùng cũng phì cười.
“Cười gì vậy?” Trần Tiềm Nhượng hỏi.
Lạc Già cảm thán: “Hình như anh đơn phương người khác còn cực hơn em nhiều.”
Crush cũ của cậu thấy hai người tay trong tay thì mắt tỏa sáng như đèn pha, luôn miệng khen cô xinh đẹp, còn gắn mác “cún con trung thành” cho cậu.
Trần Tiềm Nhượng chưa hiểu lắm: “Hửm?”
Lạc Già không giải thích thêm, cửa thang máy vừa mở đã đi ra ngoài.
Xe taxi khi nãy cô ấy hẹn đã tới.
“Gặp lại sau.” Lạc Già vẫy vẫy tay với cậu, lát sau lại không nhịn được mà nhoẻn miệng cười bảo, “Bạn trai.”
“Không sợ” quay từ mùa đông đến tận mùa hè mới xong.
Hôm Lạc Già về trường đúng vào hôm thi cuối kỳ, phải thi luôn. Cô không đi học cả học kỳ, nhưng may là bên chuyên ngành nghệ thuật cũng có sắp xếp vì việc cô phải quay phim nên chỉ cần thi đậu đúng chuyên ngành là được.
Lạc Già chăm chỉ luyện tập cả đêm, ngày hôm sau liền đi thi.
Còn Trần Tiềm Nhượng phải đi cùng nhóm ra ngoài thực tập làm việc, đợi đến khi trở về thì Lạc Già lại phải tham gia buổi trình diễn thời trang liên quan tới “Không sợ”.
Khoảng thời gian dài sau đó cô ấy còn phải chạy khắp nơi tham gia hoạt động của “Không sợ”, tiếp đó là sự kiện tuyên truyền, còn có các chương trình tạp kỹ quảng cáo.
Lạc Già cứ tham gia hết cái này đến cái khác.
Cô ấy tỏa sáng rực rỡ, càng nhìn càng thấy thu hút, ngắm mãi cũng chẳng chán.
Thế là dần dần nổi tiếng hơn, có một nhóm fan hâm mộ của mình.
Fan hâm mộ của Phạm Khải thường xuyên cãi nhau với fan couple của hai người.
Phạm Khải và Lạc Già vốn chẳng quan tâm, nhưng bên tuyên truyền lại muốn hai người đóng “phim giả tình thật” để hút fan, thế là những đoạn đối thoại hết sức bình thường cũng bị chèn nhạc hường phấn làm cho nó trở nên bất thường.
Trần Tiềm Nhượng nhìn mà thấy đau.
Hai người kia thì…
Lạc Già trả lời: Ha ha ha ha ha ha đáng đời.
Phạm Khải trả lời: Anh thật sự trong sạch mà người anh em.
Ngay cả Bánh Su Kem cũng hóng hớt chạy vào: Đều do tui cả!!! Không trông chừng chồng mình cho tốt!!!
Cô nàng còn tiện tay thả thêm tấm hình mình cúi đầu 90 độ.
Trần Tiềm Nhượng chụp màn hình gửi cho Phạm Khải.
Có lẽ do đang bận nên lát sau Phạm Khải mới trả lời tin nhắn của cậu.
– Ha ha ha là Bánh Su Kem à, đúng là thú vị thật.
Nhà trường cho nghỉ ngày Quốc Khánh, Trần Tiềm Nhượng ở nhà một mình. Bây giờ Lạc Già đang đi quay chương trình, chỉ còn cậu rảnh rỗi chẳng có gì làm nên ra ngoài tản bộ.
Sau đó vô thức bước vào một hẻm nhỏ.
Bên tai vang lên tiếng xôn xao.
“Con gái nhà họ Lạc đó đúng là giỏi thật đấy.”
“Đúng đúng, ông Lạc chết sớm, còn mẹ thì nghiện rượu, toàn phải tự túc.”
“May mắn là xinh đẹp nên mới đi đóng phim được, may mắn thật.”
“Thì cái bà say rượu sống ở căn hộ số 7 hồi trẻ cũng đẹp lắm đấy, nếu không sao ông Lạc lại yêu bà ta được.”
Trần Tiềm Nhượng hiểu họ đang nói chuyện nhà Lạc Già, sau đó mới nhận ra sau khi xuống tàu thì mình lại vô thức đi đến đây.
Cậu đứng trước cửa căn hộ số 7, do dự một lát mới đi lại.
Nơi này rất hẹp, một tầng chỉ có một căn hộ hai người. Nhà họ Lạc nằm ở hướng nam, lần trước đến, cậu đứng bên ngoài có thấy sáng đèn.
Trần Tiềm Nhượng gõ cửa một cái, lát sau có giọng của phụ nữ vang lên: “Ai đó?”
Cậu còn chưa kịp trả lời thì cửa đã mở, nhưng vẫn cách một cánh cửa phòng trộm.
Người phụ nữ nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu. Không ngờ bà ấy vẫn còn nhớ cậu, hừ mũi một cái: “Lạc Già nó không ở nhà.”
“Cháu biết, cháu…” Trần Tiềm Nhượng định nói mình tới thăm bà ấy, nhưng lại nhớ ra mình chẳng mua gì theo.
Cậu khẽ sờ mũi, vẫn nên nói thì hơn: “Cháu đến thăm dì ạ.”
“Cậu đến thăm tôi làm gì? Quen biết gì chắc?” Người phụ nữ hung hăng nói.
Trần Tiềm Nhượng đành đáp: “Cháu là bạn trai của Lạc Già ạ.”
Bàn tay đang định đóng cửa đó ngừng lại, mí mắt bà ấy nhấc lên, đánh giá cậu: “Bạn trai.”
“Dạ.”
“Ngay cả sinh nhật nó còn chẳng nhớ, vậy mà đòi làm bạn trai à?” Bà ấy khẽ xùy một tiên, “Mắt nhìn người của Lạc Già kém quá.”
Trần Tiềm Nhượng nghẹn họng.
Người phụ nữ kéo cửa ra, sau đó nói: “Vào đi.”
Trần Tiềm Nhượng đi vào nhà, nhìn quanh một vòng. Mãi sau này cha mẹ cậu mới giàu lên nhờ làm ăn, khi còn bé cậu cũng ở kiểu phòng ốc này ở Thượng Hải nên chẳng lạ lẫm gì.
Trên bàn trà có vài bình rượu. Người phụ nữ ngồi xuống ghế sa lon, quen tay kẹp điếu thuốc: “Hai đứa hẹn hò từ khi nào?”
Trần Tiềm Nhượng: “Khoảng bốn năm tháng rồi ạ.”
“Cậu không cản nó đi đóng phim vớ vẩn gì đó à?”
Sau này Trần Tiềm Nhượng có nghe Lạc Già kể mẹ mình là người thế nào, vì thế cũng không quá bất ngờ khi bà ấy hỏi vậy.
“Đây là việc cô ấy thích làm.”
“Thích thì làm được chắc?” Người phụ nữ nhả ra một làn khói thuốc, đôi mắt cực giống Lạc Già híp lại, “Đúng là chỉ có mấy bọn con nhà giàu chưa trải sự đời mới nói được.”
Bà ấy gõ nhẹ điếu thuốc, tàn thuốc khẽ rơi xuống nền xi măng, “Có rất nhiều chuyện sẽ không như mong muốn của ta. Nó muốn học múa, vậy cậu có biết lúc mới bắt đầu nó luyện kiến thức cơ bản, chỉ kéo căng mũi chân thôi cũng khiến năm ngón chân nổi đầy bọng máu không?”
Lạc Già thích múa từ nhỏ, từ cái thời ông Lạc vẫn còn sống.
Khi đó bà kịch liệt phản đối, bảo cô ấy không cần học mấy thứ dày vò bản thân như vậy.
“Con người mà, phải ngu vài lần mới khôn lên được.” Người phụ nữ ngồi xiêu vẹo trên ghế, “Sống rồi cũng chết thôi, nổi tiếng làm gì? Cậu xem đi, bây giờ có biết bao nhiêu người mắng nó chứ.”
Bà Lạc có hơi khác với ấn tượng ban đầu của Trần Tiềm Nhượng.
“Lạc Già không phải người sẽ chịu sống một cuộc sống bình thường.” Trần Tiềm Nhượng nói.
Người phụ nữ lại nói chắc nịch: “Sẽ có ngày nó hối hận.”
“Dì à, lần đầu tiên cháu gặp cô ấy là lúc cô ấy luyện múa đến nổi mắt cá chân sưng lên.” Trần Tiềm Nhượng nói, “Dì có tin không? Cho dù cả đời này không ai quan tâm cô ấy đang múa thì cô ấy vẫn sẽ múa, chẳng có gì có thể cản bước được.”
“Huống chi, đâu phải không có ai quan tâm cô ấy múa.” Trần Tiềm Nhượng cười, “Lúc đứng trên sân khấu, cô ấy rất tỏa sáng, có rất nhiều người thích cô ấy.”
Người phụ nữ liếc nhìn cậu một cái đầy thâm thúy, hỏi: “Cậu học ngành gì?”
Bà ấy không xem mấy chương trình giải trí kia, đương nhiên sẽ không biết cậu là ai.
Trần Tiềm Nhượng: “Cháu cũng học ở đại học Z, chuyên ngành mỹ thuật.”
Người đàn bà châm chọc: “Toàn là mấy ngành khoa tay múa chân.”
Trần Tiềm Nhượng không hề tức giận, còn khẽ cười như kẻ ngốc.
Người phụ nữ khoát tay, đè nát điếu thuốc vào gạt tàn, lên tiếng đuổi khách: “Về đi về đi.”
“Vậy hẹn gặp lại dì ạ.” Trần Tiềm Nhượng lễ phép gật đầu.
“Hai đứa không tin tôi thì cứ làm đi. Một ngày nào đó sẽ nhận ra lời tôi nói là đúng, đến khi đó để tôi xem xem cả hai cùng trở về ra sao.” Người phụ nữ không thèm nhìn cậu, cúi đầu chà sát tay nói.
Trần Tiềm Nhượng đi đến bên cạnh cửa: “Hôm nào cháu sẽ đến thăm dì cùng Lạc Già ạ.”
Cậu đóng cửa lại, cũng bớt căng thẳng khi gặp mẹ Lạc Già hơn. Đi hai ba bước xuống lầu, mãi đến khi đi tới ga tàu mới nhớ ra gì đó.
Vừa nãy bà Lạc nói gì ấy nhỉ??
Đến khi đó để tôi xem xem cả hai cùng trở về ra sao?
Cùng trở về???
Trần Tiềm Nhượng nhận ra gì đó, đứng ở ga tàu điện ngầm cười khù khờ.
Không lâu sau, lễ Quốc Khánh cũng kết thúc.
Tháng mười thoáng qua, Bắc Kinh dần lạnh lên. Người người mặc áo khoác dày kín cổ, cũng có người đã đeo khăn choàng.
Trần Tiềm Nhượng hẹn hò nhưng chẳng khác gì yêu qua mạng. Từ sau cái đêm chung kết “Màu vẽ không phai”, số lần hai người gặp mặt chỉ tính trên đầu ngón tay.
Mãi đến cuối năm, khi “Không sợ” chính thức công chiếu.
Buổi công chiếu phim và gặp mặt fan của dàn nhân vật chính cũng được tổ chức, ngay tại Bắc Kinh.
Trần Tiềm Nhượng mua vé ghế hàng đầu, ngồi gần một nhóm fan nữ của Phạm Khải, trong đó còn có cả Bánh Su kem.
Bởi vì từng tham gia “Màu vẽ không phai” nên bây giờ ra đường hai người toàn phải đeo khẩu trang. Thật ra Bánh Su Kem cũng chẳng để ý mấy, cô nàng vốn công khai mình thần tượng Phạm Khải trên Weibo, chỉ là sợ thu hút sự chú ý, kéo cả nhân vật nào đó đang lén lút yêu đương kia nên đành phải đeo chung.
“Không sợ” không phải phim có hậu, đến cuối cùng nữ chính cũng chẳng có kết cục tốt.
Lạc Già là người đạo diễn tự mình tuyển chọn, đương nhiên có khí chất phù hợp với nền phim và vai diễn. Cô ấy tựa như pháo hoa rực rỡ giữa chốn băng tuyết ngập trời.
Phim kết thúc, có vài fan hâm mộ lặng lẽ lau nước mắt.
Sau đó diễn viên chính bước ra, làm náo động bầu không khí lên.
Bánh Su Kem vỗ đùi hét lớn: “Anh trai!!!”
Nhưng hòa với tiếng gào thét của những fan hâm mộ khác, giọng cô nàng cũng chẳng rõ ràng mấy. Nhưng Phạm Khải vẫn như có như không nhìn qua hướng bọn họ.
Cả Lạc Già cũng nhìn qua.
Cô ấy không biết Trần Tiềm Nhượng cũng muốn tới. Khi ấy nhìn qua thiếu niên đeo khẩu trang ngồi phía dưới mới ngạc nhiên mở to mắt, lát sau như nhận ra gì đó, vội thu tầm mắt thay đổi sắc mặt.
Cô ấy đi theo đoàn làm phim lâu như vậy, đương nhiên cũng vô thức có ý thức của một ngôi sao.
Trần Tiềm Như ngồi im ở vị trí hàng đầu, không hô hào như người khác, chỉ yên lặng nhìn lên sân khấu, trong mắt chỉ có một Lạc Già.
Không thể không nói, cô càng ngày càng tỏa sáng rực rỡ.
Trần Tiềm Nhượng thật sự có thể nhìn thấy hào quang xung quanh cô ấy.
Có những người mới sinh ra đã thuộc về sân khấu.
Mãi đến khi buổi lễ công chiếu kết thúc.
Nhóm người lần lượt rời khỏi phòng chiếu phim.
Trần Tiềm Nhượng đi cuối, cậu đứng ở cửa ra vào quay lại nhìn Lạc Già. Lạc Già cũng lén lút đưa mắt nhìn qua cậu.
Ở lối thoát hiểm tối đen yên tĩnh của rạp chiếu phim.
Trần Tiềm Nhượng đứng đó đợi một lát, sau đó cửa sau bị mở ra, vừa đi để một người đi vào. Cậu ngửi thấy mùi nước hoa của Lạc Già, sau đó thì nhìn thấy cô ấy.
“Chờ có lâu không?” Lạc Già hỏi.
“Không lâu.” Trần Tiềm Nhượng kéo cô ấy qua, “Lát nữa có bận gì không?”
“Không có, mai mốt cũng được nghỉ.” Lạc Già nhón chân hôn cậu, “Ở với anh.”
Trần Tiềm Nhượng cười nhẹ: “Đã rạng sáng rồi, sao mà bù đắp được đây.”
“Em nói.” Lạc Già vội nói, “Ngày mai với ngày mốt đều có thể ở với anh.”
Đầu Trần Tiềm Nhượng nổ tung như có pháo hoa.
Tiểu biệt thắng tân hôn. Mà bọn họ mới xác nhận quan hệ, hôn một cái rồi phải tạm biệt ngay. Sau đó cũng chỉ có thể lén lút gặp một lần rồi tách ra.
Đã chẳng còn là tiểu biệt nữa rồi.
Lạc Già vẫn luôn cảm thấy mình và Trần Tiềm Nhượng cái gì cũng hợp.
Cho nên không cần yêu đương theo đúng quy trình của người khác. Ví dụ như tỏ tình xong mới nắm tay, kế đó nữa mới là hôn môi, rồi ở chung rất lâu nữa mới ngủ chung với nhau được.
Bọn họ hôn rồi mới tỏ tình, chia xa mấy tháng gặp lại thì đi thẳng khách sạn luôn.
Nhưng có thể coi lần đầu cùng đi khách sạn của hai người còn sớm hơn cơ, chính là buổi tối nọ đó.
Lúc trước Lạc Già từng nghe nói, với con trai thì họ thường không chịu nổi khi bạn gái trêu chọc đâu.
Hồi đó cô ấy làm gì yêu đương, nghe vậy cũng chỉ hiểu theo đúng nghĩa đen. Nhưng giờ liên tưởng tới Trần Tiềm Nhượng lại cứ thấy sai sai.
Nhưng sự thật chứng minh, dù là thiếu niên Lôi Phong cũng chẳng tránh nổi sắc dục.
Trần Tiềm Nhượng dẫn Lạc Già tới khách sạn.
Thẻ phòng còn chưa quét, Lạc Già đã bị cậu đè vào tường, cúi đầu hôn.
Lạc Già không nhịn được cười phá lên, bả vai trắng nõn xinh đẹp run lên.
“Thiếu niên Lôi Phong.” Cô ấy cười bảo, “Anh thật chẳng thành thật gì cả.”
Đêm đó, một tin chụp lén lặng lẽ chui lên đầu bảng hot search.
“Đêm khuya thanh vắng, nữ chính Lạc Già sau khi kết thúc lễ công chiếu, đi khách sạn cùng người bạn thân khác giới”