Ảnh Đế Truy Thê! - Tiêu Thanh Vân - Chương 170: Tình yêu anh dành cho em...
***
Chiếc xe đưa cô đến một cánh rừng cách trung tâm thành phố không xa, Lantana và Ninh Mẫn cùng Lôi Hòa Nghi xuống xe. Lantana không biết lấy đâu ra một vòng hoa được đính kết rất xinh đẹp từ các loài hoa còn tươi rói, đội lên đầu Lôi Hòa Nghi.
– Nghi bảo, bọn mình đưa cậu đến đây thôi, cậu đi vào trong sẽ rõ!
Ninh Mẫn trao cho Lôi Hòa Nghi một ánh mắt yên tâm, cô nắm chặt tay đặt lên ngực, hít sâu rồi đi vào trong.
Bên ngoài nhìn vào sẽ thấy nơi này rất tối, nhưng khi Lôi Hòa Nghi đi xa Lantana và Ninh Mẫn, bước vào trong thì mỗi bước đi của cô đều sẽ được soi sáng, dưới đất là vô số loài hoa đang nở rộ vô cùng đẹp đẽ, ẩn dưới đó là những đoạn dây đèn nhỏ ấm áp soi sáng cho con đường cô đi, nhịp tim của Lôi Hòa Nghi ngày càng dồn dập. Cả một khu đất trống tràn ngập hoa tươi đủ loại màu sắc, hệt như một khu vườn cổ tích.
Lôi Hòa Nghi khoác trên mình một bố váy trắng mềm mại nhiều lớp dài chấm đất, thân váy thêu dừng đóa hoa nhỏ đầy màu sắc phối sắc xanh của lá cành, phần áo càng được thêu hoa dày đặc hơn, lấp lánh ánh sáng của pha lê, vô cùng xinh đẹp và tinh tế, tay áo trễ xuống bắp tay thắt thành nơ để lộ bờ vai hoàn mỹ trắng trẻo, chất liệu vải mềm mại nhẹ nhàng tung bay trong gió, không cần tùng váy chỉnh dáng vẫn có độ phồng vô cùng hoàn mỹ, mái tóc uốn nhẹ xõa sau lưng, lăn tăn theo từng bước đi trong gió, vòng hoa trên đầu Lôi Hòa Nghi càng tô điểm cho sự xinh đẹp này.
Lúc này Lôi Hòa Nghi hệt như nữ thần Hy Lạp bước đi trong khu vườn cổ tích. Đi hết vườn hoa rực rỡ trong ánh sáng, trước mặt Lôi Hòa Nghi xuất hiện một cuốn sách rất lớn đang mở ra, cuốn sách phải cao gấp đôi, dài gấp ba chiều cao của cô, thấp thoáng có thể nhìn thấy bìa sách được trang trí các họa tiết cổ điển như một cuốn sách cổ tích, hai trang sách đang mở lần lượt xuất hiện từng tấm ảnh của Lôi Hòa Nghi và Cung Huyền Thương, từ lúc mới gặp nhau cho đến khi anh theo đuổi cô, những bức ảnh ngọt ngào khi hai người đã xác định quan hệ, ảnh đính hôn… rất rất nhiều kỷ niệm, hệt như cuốn sách này đang kể lại câu chuyện của hai người.
Đợi đến khi ảnh chiếu xong một vòng và lặp lại, tầm mắt Lôi Hòa Nghi bị thu hút bởi những tia sáng trên bầu trời. Cô ngẩng đầu nhìn lên, vô số chiếc drone (máy bay không người lái) đáng bay lượn.
Thần Cupid đang bắn mũi tên tình yêu, mũi tên chia làm hai, người đàn ông cưỡi ngựa tiến về phía công chúa của mình và quỳ xuống… Môt chiếc hộp xuất hiện, bên trong là một ngôi sao màu hồng nhạt, drone lại chuyển hướng, ngôi sao trở thành mặt dây chuyền, một sợi dây chuyền trắng với viên đá màu hồng nhạt rất xinh đẹp… Chàng trai cầm lấy đeo lên cổ cô gái, hai người nhẹ nhàng trao nhau một nụ hôn ngọt ngào.
Cuối cùng drone xếp thành một hàng chữ:
WILL YOU MARRY ME, YIYI?
Hai mắt Lôi Hòa Nghi đỏ hoe nhìn chằm chằm drone trên bầu trời, đột nhiên có tiếng ngựa hí thu hút sự chú ý của cô, Lôi Hòa Nghi nhìn theo. Cung Huyền Thương trong bộ vest đen thiết kế tinh xảo hệt như chàng hoàng tử xé xách bước ra. Anh chậm rãi cưỡi ngựa đi về phía Lôi Hòa Nghi, cách cô 3m, chú ngựa ngẩng cao đầu giơ hai chân trước lên hí một tiếng thật dài thật kiêu sau đó khụy hai chân cúi đầu với Lôi Hòa Nghi, Cung Huyền Thương trên ngựa cũng đặt tay trên eo khom lưng trước Lôi Hòa Nghi, tặng cho cô nghi lễ đặc biệt chỉ dành cho công chúa.
Lôi Hòa Nghi bật cười, cầm lấy tà váy đáp lại anh bằng một tư thế chào tiêu chuẩn của một nàng công chúa quý tộc. Cung Huyền Thương lịch thiệp bước xuống ngựa, cầm lấy bó hoa hồng lãng mạn xinh đẹp cùng với hộp nhung đỏ ngay bên cạnh cuốn sách lớn. Anh bước từng bước về phía Lôi Hòa Nghi, tim của cô cũng vang lên từng đợt mạnh mẽ theo mỗi bước chân của anh.
Cuối cùng Cung Huyền Thương đứng trước mặt Lôi Hòa Nghi, quỳ một chân xuống, cô cũng lập tức khụy xuống theo anh, Cung Huyền Thương cười khẽ một tiếng đầy yêu chiều, tặng bó hoa hồng yêu diễm trong tay cho cô, Lôi Hòa Nghi nhận lấy dợi anh nói tiếp, Cung Huyền Thương cầm tay cô lên tiếng:
– Nghi Nghi, trong cuốn sách «Saying of youth» có một câu thế này “Người đem lòng yêu dòng sông là vì họ chưa nhìn thấy biển cả, riêng tôi nhìn thấy cả dải ngân hà nhưng trong lòng chỉ có duy nhất một vì sao!”. Nghi Nghi, em là vì sao đó của anh, hôm nay là 520, anh dùng 1314 chiếc drone cầu hôn em. Cung Huyền Thương anh, yêu em – Lôi Hòa Nghi, một đời một kiếp. Em là Nghi công chúa của anh, còn anh là kỵ sĩ chỉ trung thành với tín ngưỡng của mình – là em. Anh không thể hái sao trên trời xuống cho em, nhưng anh có thể cho em một vì sao chỉ thuộc về riêng em. Vì sao mang số hiệu LHY-12.20.00-YAMOL thuộc về em, nó sẽ vĩnh viễn tồn tại không mất đi, minh chứng cho tình yêu anh dành cho em sẽ mãi tồn tại. Anh không thể mang nó đến trước mặt em, cho nên viên kim cương này chính là hiện thân của nó. Nghi Nghi, em đồng ý gả cho anh nhé, trở thành người vợ hợp pháp duy nhất của anh và là mẹ của các con anh, đời này kiếp này, được không em?
Nói xong, Cung Huyền Thương khẽ mở hộp nhung mình đang cầm, bên trong là một sợi dây chuyền kim cương xinh đẹp hoa lệ, dây chuyền hình tròn đính full kim cương trắng kích thước nhỏ lấp lánh ánh sáng, đặc biệt là mặt dây chuyền – một viên kim cương hồng thuộc dòng Fancy Intense Pink quý hiếm, có kích thước lớn với hình cầu vô cùng hoàn hảo, tỏa sáng như một vì sao, hoa lệ xa xỉ vô cùng.
Lôi Hòa Nghi từ lúc Cung Huyền Thương nói những lời đó đã lệ rơi đầy mặt, Cung Huyền Thương một tay cầm hộp dây chuyền, một tay dịu dàng lau nước mắt trên mặt cô.
– Thương… anh đã từng nghe câu này chưa “Bình minh luôn rực rỡ, hoàng hôn luôn dịu dàng, nhân sinh rất lãng mạn. Đời này… nhất định phải bên người xứng đáng!” Anh đã tìm thấy vì sao của mình, em cũng đã tìm được người em muốn ở bên cả đời này, Cung Huyền Thương, em muốn trở thành người vợ hợp pháp duy nhất của anh và là mẹ của các con anh!
– Cảm ơn em!
Cung Huyền Thương hôn lên trán Lôi Hòa Nghi, cầm lấy sợi dây chuyền rực rỡ trong hộp đeo lên cần cổ thiên nga xinh đẹp của cô, trang sức Lantana chuẩn bị có bông tai, vòng tay và vòng hoa nhưng không có dây chuyền hóa ra là vì giờ khắc này, cô cuối cùng cũng đã hiểu.
Sợi dây chuyền diễm lệ yên lặng nằm trên cổ Lôi Hòa Nghi, viên kim cương hồng nhạt rực rỡ chói mắt như một đóa hoa đang nở rộ trên làn da trắng như tuyết. Cung Huyền Thương đỡ Lôi Hòa Nghi đứng lên, cúi xuống hôn lên môi cô, đúng lúc đó vô số đom đóm xuất hiện vây quanh hai người, đèn chiếu sáng ẩn dưới vườn hoa vụt tắt, chỉ còn lại đom đóm sáng le lói vờn quanh cặp đôi ngọt ngào kia, phía sau hai người là cuốn sách cổ tích vẫn còn rực sáng, mà cặp đôi đang hôn nhau nồng nàn kia lại giống như hoàng tử và công chúa của câu chuyện đó – câu chuyện tình đẹp như cổ tích. Cảnh tượng này đẹp đẽ rung động vô cùng, rất nhiều năm về sau vẫn khiến người đời ấn tượng.
Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi tách nhau ra, đôi mắt nhìn đối phương chan chứa tình yêu, anh khẽ vuốt má cô ra hiệu cho cô nhìn lên bầu trời, 1314 chiếc drone lại chuyển hướng.
Nghi Nghi,
…Cảm ơn em vì đã đồng ý!..
Sau đó
…I Love You, Forever?..
…5201314…
…My love…
Những chiếc drone khác tạo thành một hình trái tim vây quanh hàng chữ, ấn tượng vô cùng. Vẫn chưa kết thúc, drone lại thay đổi:
…LHY – 12.20.00 – YAMOL: Lôi Hòa Nghi – 12/20/2000 – Em là tình yêu duy nhất của anh!..
…Ngôi sao này thuộc về em, anh cũng thuộc về em!..
Cuối cùng 1314 chiếc drone tách ra, vô số tia sáng đủ màu sắc tản ra rơi xuống hệt như mưa sao băng, rực rỡ diễm lệ vô cùng. Lôi Hòa Nghi nắm chặt tay Cung Huyền Thương, bật cười trong hạnh phúc, nước mắt cũng rơi trong hạnh phúc, một tay cô ôm hoa hồng, một tay cô ôm eo anh.
– Anh… thật sự tặng cho em một ngôi sao?
– Anh chưa bao giờ đùa với em, những thứ em muốn anh đều sẽ cho em, em không muốn anh cũng sẽ cho em!
– Làm sao mà…
– Từ từ anh sẽ nói cho em!
Lôi Hòa Nghi lại sờ lên viên kim cương trước ngực:
– Còn viên kim cương này…
– Những chuyện em muốn biết anh đều sẽ nói, trước tiên… viên kim cương này chưa có tên, em hãy lấy một cái tên cho nó đi!
Lôi Hòa Nghi nhìn anh, lắc đầu:
– Em muốn anh đặt tên, như vậy mỗi lần em đeo đều sẽ có cảm giác anh ở bên cạnh.
– Muốn anh đặt tên sao?
– Vâng!
– Vậy gọi là… Euphoria đi!
– Euphoria!?
– Phải, Euphoria – Vì em mà anh hạnh phúc!
Lôi Hòa Nghi mím môi, tựa đầu vào trán Cung Huyền Thương.
– Em yêu anh chết mất!
– Anh cũng vậy!
Lôi Hòa Nghi khẽ cười, hôn lên môi anh một cái, lúc này đom đóm vẫn đon chưa bay đi, Lôi Hòa Nghi đưa tay đón lấy.
– Đom đóm… cũng là anh chuẩn bị sao ạ?
– Nói ra có lẽ em không tin nhưng thực sự không phải anh chuẩn bị!
– Vậy tại sao…
– Có lẽ đến ông trời cũng muốn chúc phúc cho tình yêu của chúng ta!
– Nếu như thế chúng ta nhất định phải thật hạnh phúc.
– Nhất định!
Hai người ôm nhau giữa rừng đom đóm, phía sau vang lên từng tiếng vỗ tay chúc mừng, Lôi Hòa Nghi trong lòng Cung Huyền Thương quay người lại nhìn: Ba mẹ, anh cả, anh hai chị dâu, anh ba, Daphne, Tần Tri Ngưng, Lantana, Olearn, Ninh Mẫn, Quang Tuấn, đạo diễn Macxen, đạo diễn Vương, Vincent, Iris, Nam Nhã, Natch và Bánh Bao… mọi người đều đến đông đủ, chứng kiến hạnh phúc của hai người.
– Mọi người…
Mẹ Lôi yêu thương nhìn con gái, nhẹ nhàng đáp:
– Mọi người đều có mặt nhưng Huyền Thương muốn chúng ta xuất hiện sau để con không cảm thấy áp lực đám đông. Nghi Nghi, có Huyền Thương yêu con như vậy, mẹ cũng yên tâm gả con đi, con sẽ không chịu khổ. Ba mẹ và mọi người chúc phúc cho tụi con.
– Vâng, mẹ!
Cung Huyền Thương ôm Lôi Hòa Nghi vào lòng, xoa dịu tâm tình mềm yếu của cô, nhìn mọi người cảm kích:
– Ba mẹ, mọi người, cảm ơn vì đã chúc phúc cho tình yêu của con và Nghi Nghi.
Mọi người lần lượt tiến lên ôm lấy hai người, sau đó nhờ nhân viên chụp ảnh kỷ niệm, mặc dù lúc nãy Lantana đã dùng Flycam ghi hình và chụp lại rất nhiều ảnh đẹp nhưng mà cô vẫn muốn chụp chung để xin may mắn.
Sau khi chụp ảnh tập thể xong xuôi thì mọi người trở về, Cung Huyền Thương cầm tay Lôi Hòa Nghi.
– Nghi Nghi, anh đưa em đến một nơi!
– Đi đâu ạ?
– Tổ ấm của chúng ta!
– Dạ!
– Theo anh!
Cung Huyền Thương dẫn Lôi Hòa Nghi ra xe, lái vào khu biệt phủ vừa được xây dựng nên. Lôi Hòa Nghi nắm tay anh chậm rãi bước vào quan sát mọi thứ. Căn biệt phụ diện tích rất lớn, cô không thể ước tính được diện tích là bao nhiêu nghìn mét vuông cả.
Trước mắt Lôi Hòa Nghi là căn biệt phủ 5 tầng thiết kế bán cổ điển kết hợp đương đại vô cùng sang trọng, trước biệt phủ là một hồ cá coi với hòn non bộ vô cùng tinh xảo có cầu bắt qua hồ để vào sân nhà. Góc bên trái biệt phủ có một hồ sen, cạnh hồ sen là vườn hoa anh đào, Lôi Hòa Nghi trông thấy vô cùng yêu thích, sau một hồi quan sát, Lôi Hòa Nghi chợt nhận ra bốn góc biệt phủ đều được trồng cây, bên trái dinh thự là vườn hoa anh đào, góc bên phải là rất nhiều cây ngân hạnh, đối diện là vườn cây phong lá đỏ, góc còn lại là vườn cây ngô đồng. Mỗi góc đều có đình nghỉ mát để ngồi nghỉ ngơi.
Cung Huyền Thương từ phía sau ôm lấy Lôi Hòa Nghi thì thầm:
– Cây anh đào là vì em thích, cây ngân hạnh là vì ý nghĩa tốt lành của nó, lá phong đỏ tượng trưng cho hạnh phúc trong tình yêu, còn cây Ngô đồng trong Phượng tê ngô đồng, phượng hoàng chỉ đậu trên cây ngô đồng. Nghi Nghi, vì em là phượng hoàng, cho nên anh sẽ là cây Ngô đồng, anh vĩnh viễn là chốn về bình yên nhất của em.
– Cung Huyền Thương, rốt cuộc anh vì em làm bao nhiêu chuyện!
– Không nhiều, anh chỉ cảm thấy em xứng đáng với những thứ tốt nhất?
– Em phải yêu anh bao nhiêu cho đủ đây?
– Cả đời!
– … Được!
– Muộn rồi, vào nghỉ ngơi thôi em, ngày mai sẽ đưa em đi tham quan rõ hơn!
– Bây giờ em làm gì có tâm tình đi ngủ chứ?
– Vậy cũng không thể đứng ngoài này được, bên ngoài gió lạnh, vào bên trong xem đi, dù sao tối nay chúng ta cũng ở đây.
– Vâng!
Cung Huyền Thương nắm tay Lôi Hòa Nghi mở cửa vào trong, diện tích biển phủ rất lớn cho nên phòng khách cũng rất lớn với 3 màu chủ đạo vàng, trắng và nâu của gỗ, phòng được trang trí theo phong cách cổ điển với nội thất sang trọng, sofa màu trắng rất lớn, một đại gia đình hơn chục người ngồi vẫn đủ, đèn chùm pha lê màu vàng sáng rực rỡ. Tường được treo nhiều tranh ảnh nghệ thuật và đèn nhỏ vô cùng hài hòa, thảm trải sàn vô cùng mềm mại, họa tiết phức tạp kỳ công. Tầng trệt ngoại trừ phòng khách, phòng bếp, phòng vệ sinh chung thì còn có phòng cho ông nội Cung. Biệt phủ có 2 thang máy, một thang dùng để di chuyển cho các thành viên trong nhà, thang còn lại diện tích lớn hơn dùng để vận chuyển đồ đạc, nội thất. Lôi Hòa Nghi đang tràn đầy năng lượng nên đi thang bộ, hai người lại lên tầng trên, tầng 1 là dành cho khách nên Lôi Hòa Nghi không dạo nhiều, tầng 2 Cung Huyền Thương dành làm địa bàn cho hai người. Phòng ngủ chính của hai người là phòng có diện tích lớn nhất trong nhà chỉ kém phòng khách nên không gian vô cùng rộng rãi thoải mái, màu trắng và vàng nhạt làm màu chủ đạo, hài hòa ấm áp, giường màu vàng nhạt vô cùng lớn đặt giữa phòng với hệ thống đèn tiên tiến tùy chỉnh màu và độ sáng, thảm lông ấm áp, bài trí ôn hòa nhẹ nhàng nhưng sang trọng theo sở thích của Lôi Hòa Nghi. Cung Huyền Thương từ phía sau che mắt Lôi Hòa Nghi lại:
– Sao anh lại che mắt em?
– Cho em một bất ngờ nhỏ!
Cung Huyền Thương cầm điều khiển đèn thao tác sau đó buông tay, Lôi Hòa Nghi chớp mắt nhìn cảnh tượng kinh diễm trước mắt. Đèn trong phòng vụt tắt, nhưng trần nhà lại hiện lên ánh sáng màu xanh nhạt với những tia sáng li ti đủ màu sắc, hệt như một dải ngân hà thu nhỏ, đặc biệt là một vì sao màu hồng nhạt vô cùng nổi bật.
– Đó là ngôi sao anh tặng em! Hôm sau lên sân thượng sẽ dùng kính thiên văn cho em xem. Thích không?
– Em thích lắm!
– Đưa em đi dạo thêm mấy phòng khác.
Tầng 2 ngoại trừ phòng ngủ thì có thư phòng của Cung Huyền Thương, phòng rượu, phòng trà, phòng sách, phòng nhạc, phòng tập yoga cho Lôi Hòa Nghi, phòng gym, phòng trưng bày giải thưởng, phòng tranh, phong quần áo của cả hai,… quần áo phụ kiện, phục sức của Lôi Hòa Nghi đều được lấp đầy một nửa bởi những mẫu sản phẩm mới nhất, nửa còn lại Cung Huyền Thương sẽ mang những món ở biệt thự cũ Lôi Hòa Nghi còn chưa kịp sử dụng sang, nguyên tầng 2 đều là những căn phòng phục vụ cho chủ nhân của ngôi nhà này.
Tầng 3 và tầng 4 là nơi Cung Huyền Thương dành cho những đứa con tương lai cho nên vẫn chưa bày trí gì nhiều. Tầng 5 là nơi dùng để giải trí, có phòng xem phim, phòng golf, phòng game, phòng chơi tennis, bóng bàn, đấu kiếm…
Phía sau biển phủ còn có một hồ bơi rất lớn và một vườn hoa với suối nhân tạo để Lôi Hòa Nghi có thể dạo chơi tùy lúc, cũng không thể thiếu nhà kính hệt như ở nhà họ Lôi. Cách đó vài chục mét là tòa nhà dành cho người làm. Toàn bộ biển phủ đều được trang hoàng theo sở thích của Lôi Hòa Nghi, không hề sai lệch.
– Cung Huyền Thương, anh nói thật cho em biết đi, anh âm thầm chuẩn bị những thứ này từ bao giờ? Nơi này rộng lớn như vậy… không thể hoàn thành trong một sớm một chiều được?
– Anh cũng không nhớ rõ là bao lâu nữa, chỉ là rất muốn tạo ra một tổ ấm hoàn mỹ cho gia đình nhỏ của chúng ta.
– Biệt phủ lớn như vậy… anh rốt cuộc đã đốt bao nhiêu tiền vào vậy?
Chưa nói đến căn biệt phủ và nội thất trong này chỉ riêng diện tích mảnh đất Lôi Hòa Nghi cũng đã cảm thấy đó là một con số trên trời rồi.
– Mảnh đất này thuộc quyền sở hữu của nhà họ Cung, không chỉ riêng mảnh đất này mà còn những mảnh đất và cánh rừng xung quanh đều thuộc về nhà họ Cung bao đời nay. Chỉ là tổ tiên vẫn chưa thiết kế được một ngôi nhà hoàn chỉnh cho nên phải đợi tới anh ra tay. Em nghĩ thử đi, mấy mảnh đất trống xung quanh có thể để chơi golf hoặc đi dã ngoại mà không cần đi xa, cánh rừng kia có thể để cho Natch sống, dù sao nơi này khó tránh khỏi phải tổ chức tiệc, tiếp khách này nọ, Natch cũng không thể xuất hiện công khai được, nó là chúa sơn lâm, có một lãnh thổ của riêng mình cũng rất tốt!
Lôi Hòa Nghi xoa đầu, mảnh đất này của Cung gia cô tin, bởi vì nếu có ai đó chi số tiền khủng mua một mảnh đất lớn không thể nào không ai biết.
– Vậy còn căn biệt phủ này thì sao? Anh đốt bao nhiêu tiền để xây nó vậy, em còn chưa tưởng tượng được nó rộng bao nhiêu?
– Không lớn…
– Anh đùa em hả?
– Với anh thì không lớn!
– Nếu em là nữ chủ nhân của nơi này thì em có quyền được biết chứ?
– Tổng diện tích mảnh đất là 10.000m2, diện tích mặt đất để xây biệt phủ là 4.000m2, phần đất còn lại là để trồng cây và hoa cho em… Hình như tốn khoảng trên dưới 150 triệu USD gì đó, anh không nhớ nữa…
Lôi Hòa Nghi nhìn Cung Huyền Thương không biết nói gì:
– Cung Huyền Thương, anh nhiều tiền quá không có chỗ tiêu hay sao vậy?
– Xây cho mình một tổ ấm sao có thể tiếc chút tiền đó? Em yên tâm đi, anh nghèo không nổi, muốn cũng không nghèo được, tốc độ kiếm tiền của anh còn nhanh hơn anh tiêu tiền đấy!
– Em hết nói nổi anh rồi!
– Được rồi, chúng ta mau lên phòng nghỉ ngơi thôi!
Cung Huyền Thương dìu vai Lôi Hòa Nghi lên phòng, cô vào phòng trang sức tháo dây chuyền kim cương ra đặt vào hộp, cẩn thận khóa lại rồi thay một bộ đồ ngủ, lúc này Cung Huyền Thương đang tắm, điện thoại của cô đặt trên sofa cứ ting ting liên tục, Lôi Hòa Nghi tẩy trang xong thì cầm lên xem. Hot search bạo đỏ ngập tràn tin tức cầu hôn của anh và cô, nhưng đâu phải chỉ có nhiều đó.
Nhà đấu giá Christie’s Hong Kong: Chúc mừng Ngài Cung đấu giá thành công viên kim cương hồng 48 carat có độ tính khiết kỷ lục với hình cầu hoàn mỹ nhất từ trước tới nay! + Ảnh đính kèm
Lôi Hòa Nghi nhìn tấm ảnh đấu giá thành công của Cung Huyền Thương, giá của viên kim cương hồng này là 60 triệu USD. Lôi Hòa Nghi giật mình suýt nữa ném rớt điện thoại, biết viên kim cương đó không rẻ nhưng cô không ngờ đó lại là một cái giá trên trời như vậy.
GRAFF: Cảm ơn Ngài Cung đã tin tưởng chọn GRAFF làm thương hiện chế tác sợi dây chuyền kim cương là món quà tình yêu dành cho vị hôn thê + Ảnh đính kèm
Tấm ảnh chụp sợi dây chuyền kim cương mà Cung Huyền Thương cầu hôn cô, anh đấu giá ở nhà đấu giá Christie’s Hong Kong rồi mang sang GRAFF chế tác.
Viện Nghiên cứu Hàng không Vũ trụ Quốc gia: Chúc mừng Cung tiên sinh và Cung phu nhân trở thành người sở hữu của Tinh cầu LHY – 12.20.00 – YAMOL. Chúc hai vị trăm năm hạnh phúc.
Haute Couture: Cảm ơn ngài Cung đã luôn tin tưởng và lựa chọn Haute Couture là nơi thiết kế trang phục cho Cung phu nhân + Ảnh đính kèm
Đó là bộ váy mà Lantana đã chuẩn bị cho cô, tất cả đồng thời lên bài cùng một lúc, nói không có Cung Huyền Thương nhúng tay, cô khó mà tin được. Đúng lúc này anh từ nhà tắm bước ra, Lôi Hòa Nghi giơ điện thoại lên nói:
– Có lẽ anh sẽ ngồi trên hot search một thời gian dài đấy!
– Anh quen rồi!
– Em muốn biết tường tận mọi chuyện được không ạ?
Cung Huyền Thương vứt khăn lau tóc sáng một bên, đi đến sofa ôm Lôi Hòa Nghi ngồi lên đùi mình.
– Lúc em gặp tai nạn hôn mê sâu anh đã nghĩ rằng chỉ cần em tỉnh tại, em muốn sao trên trời anh cũng sẽ cho em. Sau đó em thật sự tỉnh lại, cho dù em không đòi hỏi anh cũng đã thề phải cho em những thứ tốt nhất, người khác có em cũng phải có, người khác không có em cũng phải có, anh phải biến em trở thành người mà bất cứ cô gái nào cũng phải ghen tỵ. Cho nên sau đó anh đã làm một bản hợp đồng với Viện Nghiên cứu Hàng không Vũ trụ Quốc gia, nếu bọn họ có thể phát hiện ra một tinh cầu mới, anh muốn sở hữu nó sau đó anh sẽ tài trợ thời hạn 30 năm cho Viện Nghiên cứu. Vừa rồi mỏ kim cương ở Nam Phi phát hiện ra một viên kim cương hồng quý giá, nó đã được vận chuyển đến Hong Kong cho nên anh đến nhà đấu giá Christie’s Hong Kong mua nó cho em, sau đó anh đến London tìm gặp người điều hành của GRAFF để nhờ họ chế tác nhanh nhất viên kim cương đó thành một sợi dây chuyền độc nhất vô nhị. Vừa xong thì phía Viện Nghiên cứu cũng thông báo tìm thấy tinh cầu cho nên anh đến thủ đô để làm thủ tục chuyển quyền sở hữu. Em biết không, anh đã vì ngày này, ngày 20/5 để cầu hôn em, anh chỉ sợ không kịp, không kịp tìm thấy tinh cầu, không kịp chế tác viên kim cương nhưng mà mọi thứ vừa đúng lúc. Viên kim cương đó mặc dù có hình cầu tự nhiên rất hoàn mỹ nhưng cũng phải trải qua cắt gọt mới có hình dáng như hiện tại, bình thường để chế tác một viên kim cương phải mất rất nhiều tháng thậm chí là nhiều năm nhưng viên kim cương này vốn dĩ đã có mình cầu rất đẹp nên không tốn nhiều thời gian, sau khi cắt gọt thì từ 48 carat còn lại 45 carat, vẫn rất hoàn mỹ.
– Vậy ra trước đó anh bay đi bay lại giữa Hong Kong, thủ đô rồi London, mấy ngày nay bận rộn là chuẩn bị cầu hôn…
– Phải, anh cảm thấy rất xứng đáng…
– Anh ngốc quá… bán em đi cũng không nhiều tiền như vậy, anh tốn 60 triệu USD cho 1 viên kim cương, bao nhiêu tiền cho căn biệt phủ này rồi… Hơn nữa chúng ta đã đính hôn, anh đâu cần phải cầu hôn em…
– Em nói cái gì vậy, giá trị con người em là vô giá. Hơn nữa, ngoài kia biết bao người được bạn trai cầu hôn… anh làm sao có thể để em thiệt. Người khác có, em cũng phải có, ngoan, em thấy nhiều tiền nhưng đó chẳng là bao nhiêu so với những gì anh có. Đừng nghĩ nhiều!
– Em biết anh nhiều tiền nhưng mà có thể tiêu nhẹ tay một chút không, anh cứ tiêu tiền như nước thế kia em đau tim lắm…
– Em nên tập làm quen đi, đối với vợ của anh, anh không có khái niệm tiết kiệm!
Lôi Hòa Nghi nghiêng đầu nhìn anh, Cung Huyền Thương không đáp lại bế cô đi về giường, nói lảng sang chuyện khác:
– Đêm đầu tiên ở nhà mới, trải nghiệm một chút xem cảm giác có tốt không?
– Anh nói nghe đường hoàng quá nhỉ?
Cung Huyền Thương đặt Lôi Hòa Nghi nằm trên giường, ngón tay trêu đùa dây áo ngủ của cô.
– Ở đây không có…
Còn chưa dứt lời đã thấy anh kéo ngăn tủ đầu giường lấy ra thứ mà cô quen thuộc vô cùng.
– Không phải chứ!? Ở đây mà anh cũng chuẩn bị?
– Ở đâu anh cũng chuẩn bị, em chạy không thoát đâu!
Lôi Hòa Nghi biết mình xong rồi, hôm nay là một ngày đáng nhớ như vậy, cô làm sao chạy thoát khỏi móng vuốt sói đói của anh. Thoáng chốc quần thun váy ngủ đã rơi dưới sàn, căn phòng rộng lớn chỉ còn lại âm thanh khiến người ta ngượng đỏ mặt. Ừm, cảm giác của giường mới rất tốt…
***
Cái cách chú Thương đốt tiền cảm lạnh thiệt chớ!