Ảnh Đế Truy Thê! - Tiêu Thanh Vân - Chương 165: Shopping
– Nghi bảo!
– Mình vừa xem bình luận trong fanclub cho nên muốn bàn với cậu chuyện tổ chức fan meeting đây!
– Fan của cậu mà biết nhất định sẽ rất vui!
– Mặc dù vừa đoạt giải Ảnh hậu Kim Lan nhưng mà tương lai chắc mình sẽ không hoạt động nghệ thuật nữa cho nên muốn cho những người yêu quý mình một kỷ niệm nho nhỏ, mà mình lại không có kinh nghiệm. Phải nhờ cậu hỗ trợ rồi.
– Mình cũng không rành nhưng mà có thể giúp được cậu, mình quản lý fanclub cũng lâu nên có thể hiểu được chút chút.
– Hiện tại mình muốn tổ chức fan meeting đồng thời chuẩn bị quà tặng cho mọi người luôn. Nhưng mà thành viên fanclub quá nhiều cho nên chắc chỉ hạn chế số lượng thôi, dù sao trên thực tế thì fan trung thành cũng chỉ chiếm số lượng nhỏ.
– Mình hiểu ý cậu rồi, vậy cậu muốn giới hạn tầm bao nhiêu người?
– Chắc khoảng 2000 fan thôi, mình cũng sẽ chuẩn bị 2000 phần quà cho mọi người bao gồm cả fan trung thành và fan CP của mình với Thương.
– Vậy cậu sắp đi shopping quẹt quẹt quẹt, mua mua mua đúng không?
– Ừm…
– Đây là nghề của mình, đợi mình!
– Trước tiên cậu đến biệt thự của Cung Huyền Thương đã, chúng ta lên kế hoạch tổ chức fan meeting và danh sách quà tặng, 2000 phần quà không nhỏ nên cần phải mất chút thời gian chuẩn bị.
– Đã rõ, mình lập tức tới ngay!
Lôi Hòa Nghi tắt điện thoại ôm Natch đi vào phòng bếp, Cung Huyền Thương đã tìm cho cô một chuyên gia nghiên cứu về loài hổ để dạy cô hiểu rõ tập tính của chúng, Lôi Hòa Nghi đã học một ít kiến thức sau khi trò chuyện qua điện thoại cũng đã mua sữa và một vài thực phẩm cho Natch. Bây giờ cô đang pha sữa cho nhóc con đây, Natch ngửi được mùi sữa liền bước đến gần, hai chân trước bám vào tay Lôi Hòa Nghi nhìn cô bằng cặp mắt long lanh vô tội.
Lôi Hòa Nghi pha sữa xong thử độ ấm, rồi bế Natch lên hôn lên trán nhóc con sau đó trở lại phòng khách, một tay ôm hổ con một tay cầm bình sữa cho uống.
Lúc Lantana đến nhà chính là thấy cảnh tượng Lôi Hòa Nghi dịu dàng cho hổ con uống sữa, trông không khác gì mẹ hiền và đứa con sơ sinh.
– Cậu đổi gu lúc nào thế, sao lại nuôi hổ rồi, chồng cậu không ý kiến gì à?
– Hổ đáng yêu mà sao anh ấy có thể ý kiến chứ?
– Đáng yêu á…
Lantana đang tính hỏi lại chúa sơn lâm thì đáng yêu chỗ nào nhưng mà nhìn Natch như đứa trẻ ngoan ngoãn nằm trong lòng Lôi Hòa Nghi, cặp mắt xanh xám tuyệt đẹp vô cùng nổi bật trên gương mặt non nớt đáng yêu, đặc biệt là đôi tai với màu lông đen trắng kia thỉnh thoảng giật giật, hai cái chân ngắn giơ lên ôm bình sữa cùng với Lôi Hòa Nghi hệt như một đứa bé ngoan, dễ thương chết mất thôi… Lantana thầm than sao lại đáng yêu như thế, cô cũng muốn nuôi hổ…
– Nhìn kỹ thì… đáng yêu thật đó!
Lantana vội chạy đến ghế ngồi xuống, Natch cũng vừa uống hết sữa ợ một cái nằm trong lòng Lôi Hòa Nghi cong người cọ qua cọ lại, Lantana đưa tay sờ lên bụng cậu nhóc, lập tức Natch bật dậy nhe răng gầm lên với cô dọa Lantana giật mình phải thu tay lại:
– Nghi bảo à, sao nó dữ quá vậy… lúc nãy còn ngoan thế kia…
– Cục cưng mới đến hôm qua thôi, vẫn chưa quen, đến Thương nó còn không nể mặt…
– Tính tình không nhỏ đâu…
Lôi Hòa Nghi khẽ cười, ôm Natch lại xoa bụng:
– Natch ngoan nào…
Natch hung dữ nhìn Lantana rồi ngoan ngoãn ngồi trong lòng Lôi Hòa Nghi, dáng vẻ vô hại ôn hòa, khác hoàn toàn với lúc dọa Lantana khiến cô nàng phải mắng một câu:
– Tiêu chuẩn kép!
– Lantana, chúng ta vào chuyện chính thôi!
– À… được!
Đầu tiên hai người lên kế hoạch cho địa điểm tổ chức, chọn ra 2000 fan may mắn, sau đó là lên danh sách quà tặng. Fan của Lôi Hòa Nghi 3/4 là nữ cho nên sẽ chuẩn bị phần quà cho nữ nhiều hơn, nam chiếm ít hơn. Lantana và Lôi Lăng Quân sẽ tạo một minigame để chọn ra những fan trung thành may mắn của Lôi Hòa Nghi để gửi thông báo tham dự fan meeting, sau khi hoàn thành các bước sẽ chốt địa điểm.
Lôi Hòa Nghi và Lantana cũng lên danh sách quà tặng tương đối rồi, dù sao cô cũng không thiếu tiền nên quà tặng cũng không thể qua loa được.
– Nghi Nghi à, 2000 quà tặng không ít đâu, nếu cậu đều mua của luxury brand sẽ là một con số không nhỏ, cần mình giúp không?
– Mình không thiếu tiền hơn nữa quà cho fan của mình dĩ nhiên phải là mình bỏ tâm ý. Cậu đừng lo, cũng đã lâu rồi mình không có đi mua sắm, lần này vừa hay có dịp mua một trận lớn.
Quần áo, trang sức, giày dép, túi xách, mỹ phẩm của Lôi Hòa Nghi đều được Cung Huyền Thương lo từ đầu đến chân chẳng cần cô phải ra tay. Đến ngày bên thương hiệu sẽ mang những mẫu mới nhất đến cho cô, Cung Huyền Thương thỉnh thoảng sẽ mua về, anh đi công tác thấy đồ đẹp cũng sẽ không quên mua về, Lôi Hòa Nghi không đi mua sắm, tài khoản đã rất lâu không có biến động rồi.
Lantana cũng hiểu đạo lý này nên không hỏi nữa:
– Chọn ngày chi bằng gặp ngày, hôm nay chúng ta đi luôn đi!
– Được, vậy để mình đi thay đồ.
– Thế để mình ôm Natch giúp cậu!
– Cậu hỏi ý của nó xem!
Lantana vừa vươn tay đến muốn ôm Natch từ Lôi Hòa Nghi còn chưa kịp chạm vào móng vuốt của Natch đã vươn đến dọa Lantana phải lui về sau, nhìn gương mặt nhỏ đang trừng trừng nhìn mình nhe răng, Lantana bỏ cuộc:
– Mình chịu thua rồi, nó chỉ chịu mình cậu thôi!
– Mình lên thay đồ đây!
Lôi Hòa Nghi bế Natch về phòng, 15 phút sau thì trở xuống cùng chiếc balo thú cưng trên lưng.
– Cậu mang balo làm gì thế?
– Mang Natch theo, nhóc con vừa đến còn chưa quen với hoàn cảnh, mình không yên tâm để nó ở nhà một mình.
– Cậu chiều nó quá rồi!
– Cục cưng của mình mà!
Lôi Hòa Nghi hôn Natch mấy cái rồi cẩn thận đặt nhóc vào balo, chuẩn bị thêm một ít thịt băm đóng hộp phòng khi nhóc con đói bỏ vào túi nhỏ sau đó cầm túi xách cùng Lantana ra ngoài.
Hải thành có rất nhiều trung tâm thương mại lớn, Lantana chọn nơi cho phép mang thú cưng vào đưa Lôi Hòa Nghi đến.
Trước tiên hai người đến một tiệm hoàng kim, Lôi Hòa Nghi chọn vài kiểu vòng tay và dây chuyền thiết kế đơn giản xinh xắn, dễ dàng hợp thẩm mỹ với đa số cô gái, đặt hàng với số lượng lớn rồi để lại địa chỉ, thanh toán rồi đi sang nơi khác.
Hai người đã lên danh sách rồi, quà tặng sẽ có vòng tay hoặc dây chuyền vàng, mỹ phẩm, son môi, nước hoa, giày dép, túi xách, áo thun… đều sẽ đến từ các thương hiệu nổi tiếng. Quà tặng cũng sẽ được chọn theo kiểu đơn giản để ai cũng có thể sử dụng bởi vì fan của Lôi Hòa Nghi nhiều cho nên quà tặng cần đa dạng và đảm bảo hợp với đa số mọi người, cho nên cô chọn những kiểu dáng đơn giản tinh tế, nếu quá cầu kỳ sợ là sẽ không hợp sở thích của người được tặng.
Quần áo và giày dép cũng sẽ dựa vào size trung bình để chọn mua, một vài món sẽ chọn từ CHEN, bây giờ giá trị sản phẩm của CHEN cũng rất cao, thuộc vào phân khúc cao cấp trên thị trường rồi, giá trị cũng không thua nhãn hiệu xa xỉ.
Đi mỗi một cửa hàng, Lôi Hòa Nghi đều lựa chọn khá nhiều mẫu sau đó đặt hàng với số lượng lớn khoảng tầm vài chục món khiến nhân viên cửa hàng há hốc miệng. Có vài người nhận ra Lôi Hòa Nghi nhưng vì bảo mật thông tin khách hàng nên cũng chỉ dám xin chụp ảnh chứ không dám đăng bài này nọ. Chỉ là thấy cô đi shopping còn mang theo một con hổ nhỏ thì đều không khỏi giật mình, thầm than sở thích của người có tiền thật lạ.
Lôi Hòa Nghi và Lantana càn quét trung tâm thương mại tạo nên một đợt sóng náo động các thương hiệu, trong thoáng chốc đã truyền đi khắp các cửa hàng còn lại. Chỉ cần thấy hai người bước vào liền biết hôm nay thần tài đến.
Đi gần hết ngày Lôi Hòa Nghi và Lantana cũng thấm mệt, tìm một tiệm bánh ngọt đi vào, hai người ngồi ở một bàn vắng, sau khi nhân viên mang bánh và nước lên xong thì Lôi Hòa Nghi ôm Natch từ trong balo thú cưng ra, mở thịt hộp ra cho nhóc con ăn từ từ.
Lantana ngồi đối diện vừa ăn bánh vừa nói:
– Hôm nay cũng mua được kha khá rồi nhưng vẫn chưa đủ!
– Không sau, ngày mai lại đi dạo thêm!
– Chỉ hi vọng cửa hàng sẽ không làm lộ tin tức ra ngoài.
– Lộ cũng không sao, chúng ta còn chưa quyết định ngày tổ chức fan meeting mà, người khác có biết cũng không tra được gì!
– Cậu vô tư thật đó!
– Chúng ta cũng không phải làm việc xấu, sao phải sợ?
– Ừm, thế còn cậu thì sao, người khác nói cậu trèo cao Cung Huyền Thương, cậu khi nào thì cho bọn họ biết cậu là “công chúa” Lôi gia đây?
– Công chúa gì chứ, khoa trương! Lúc cần tiết lộ mình sẽ tiết lộ, không vội. Ngày mai Thương phải bay đi Hong Kong rồi, mình không muốn gây thêm rắc rối cho anh ấy.
– Mình hiểu rồi!
Natch ăn sạch thịt rồi, Lôi Hòa Nghi lại lấy bình nước đút cho nhóc con, xong xuôi thì lấy khăn giấy lau miệng rồi để nó nằm trên chân mình chơi.
Lúc này Lôi Hòa Nghi dùng cồn sát khuẩn rửa tay sạch rồi bắt đầu ăn bánh, hỏi Lantana:
– Xong việc cậu đi đâu không?
– Không, mình về nhà!
– Vậy cho mình đi ké đến Cung thị nhé, hôm nay mình đến đón anh ấy tan ca!
– Tình cảm quá đi!
– Cậu và Olearn cũng không kém!
– Còn thua xa cậu và Cung Huyền Thương.
Lôi Hòa Nghi xấu hổ lườm Lantana tiếp tục ăn bánh ngọt của mình. Lúc này có hai cô gái trẻ đi đến, ngập ngừng nhìn Lôi Hòa Nghi.
– Chị… chị là Rachel – Ảnh hậu Kim Lan đúng không ạ?
– Phải rồi, chào hai em!
– A… chị… em là fan của chị, fan trung thành của chị với chú Thương! Em là Tiểu Ngọc!
– Em cũng vậy… em cũng vậy… không ngờ lại gặp chị ở đây, hạnh phúc quá… Chị có thể gọi em là Miểu Miểu.
Lôi Hòa Nghi cũng không ngờ sẽ gặp fan của mình ở đây, vui vẻ chào hỏi:
– Tiểu Ngọc, Miểu Miểu, rất vui vì được gặp hai em!
Tiểu Ngọc ấp úng lên tiếng:
– Bọn em… bọn em có thể chụp hình với chị được không ạ?
– Được!
Lôi Hòa Nghi bế Natch lên, Lantana cũng đứng dậy nhìn hai cô gái kia:
– Để tôi chụp hình giúp mọi người!
– Chị… có phải là Tiểu Lan không?
– Là tôi, hội trưởng quản lý fanclub của Nghi bảo!
Miểu Miểu tiến lên nhìn Lantana hỏi:
– Bọn em có thể ôm chị không ạ?
– Rất sẵn lòng!
Hai cô gái kích động đến đỏ mặt ôm Lantana một cái rồi đưa điện thoại cho cô nhờ chụp hình, lúc này mới chú ý đến Natch trong lòng Lôi Hòa Nghi.
– H… hổ… nữ thần, chị nuôi hổ?
Miểu Miểu kinh ngạc chỉ vào Natch trong lòng Lôi Hòa Nghi. Cô xoa đầu hổ con dịu dàng đáp lại:
– Đúng vậy, nó rất dễ thương mà…
Hai cô gái lần đầu nhìn thấy hồ ngoài đời ngay trước mặt có chút khó tin, ngoài sở thú ra còn chưa bao giờ nhìn thấy hổ ở khoảng cách này đâu. Nhưng mà con hổ này đẹp quá đặc biệt là đôi mắt kia, thật sự khiến người khác hoàn toàn quên đi nó là chúa sơn lâm.
– Em… em có thể chạm vào nó không ạ?
Lantana đứng bên cạnh nhắc nhở:
– Nó dữ lắm, trừ Nghi bảo ra chẳng cho ai sắc mặt tốt cả, ngay cả chú Thương của mấy cô cũng chịu thua nó đấy!
– Thật sao ạ!
Lôi Hòa Nghi khẽ gật đầu sau đó bế Natch lên cao, cọ lên trán của nó năn nỉ:
– Natch, con ngoan ngoãn một chút nhé, cho chị gái sờ một xíu được không…
Natch ngao một tiếng xoay người úp mặt vào ngực Lôi Hòa Nghi đưa lưng lại cho mọi người, cô khẽ cười hôn lên trán của nó rồi nhìn hai cô gái:
– Có thể sờ rồi đó…
– Vâng!
Tiểu Ngọc và Miểu Miểu run tay hướng về phía Natch, chạm lên bộ lông mềm mại trên lưng nhóc con vuốt mấy cái. Miểu Miểu lần đầu được sờ vào hổ không khỏi cảm thán:
– Oa… lông mềm thật… đáng yêu quá…
– Hổ của nữ thần cũng dễ thương như chị vậy… hâm mộ quá đi!
– Cảm ơn hai đứa!
Lantana chua lòm nhìn Natch, cô chạm thì không cho mà người ngoài thì dễ tính thế không biết, sợ đứng lâu thì thu hút sự chú ý của người khác nên Lantana lên tiếng:
– Mọi người mau chụp hình nào, trước khi Natch hết kiên nhẫn!
Tiểu Ngọc và Miểu Miểu lập tức đứng sang hai bên Lôi Hòa Nghi cho Lantana chụp ảnh, làm vài tấm xong thì Lantana cũng đứng vào hàng để hai cô gái chụp ảnh selfie. Xong xuôi Lôi Hòa Nghi còn ký tên tặng cho hai người họ sau đó ai về bàn người đó ngồi, trước khi đi Tiểu Ngọc hỏi Lôi Hòa Nghi:
– Chị, em có thể khoe tấm ảnh này cho mọi người không ạ?
– Hai đứa cứ tự nhiên!
– Vâng, cảm ơn chị!
Lôi Hòa Nghi đặt Natch vào lại balo thú cưng rồi cùng Lantana đứng dậy, cô gọi nhân viên mang cho hai cô hái kia bánh ngọt best seller của quán, thanh toán xong thì rời đi. Lantana đưa Lôi Hòa Nghi đến Cung thị rồi thì về nhà, còn cô mang Natch lên văn phòng của Cung Huyền Thương.
Sau khi mối quan hệ giữa hai người được công khai thì Lôi Hòa Nghi chẳng cố kỵ gì nữa mà thoải mái đi vào, hiện giờ mọi người cũng chẳng chú ý đến mối quan hệ này nữa ngược lại đều bị balo thú cưng của Lôi Hòa Nghi thu hút, đến khi cô vào thang máy rồi tiếng nghị luận mới vang lên.
– Phu nhân của Cung tổng nuôi hổ!
– Quả nhiên là người phụ nữ của Cung tổng, đến chúa sơn lâm trước mặt cô ấy cũng phải ngoan!
– Người lạnh lùng như Cung tổng thì nuôi chú chó Samoyed đáng yêu còn xinh đẹp như phu nhân lại nuôi hổ, hai người họ cầm nhầm kịch bản hả?
– Nhưng mà con hổ kia rất ngoan, chẳng giống chúa sơn lâm gì cả!
– Nó mới có bao lớn, hung dữ được bao nhiêu…
– Có không ngoan gặp Cung tổng cũng phải ngoan thôi…
– Thôi đừng nói nữa, chuyện của cấp trên không phải thứ chúng ta có thể bàn luận, mau đi làm việc đi, cẩn thận bị trừ lương…
– Vâng vâng…
Nghe đến trừ lương ai nấy đều giải tán đi làm việc. Công việc ở Cung thị không dễ gì mới có, sao có thể để mất.
Lôi Hòa Nghi lên văn phòng của Cung Huyền Thương, gõ cửa rồi bước vào, anh ngẩng đầu lên thì thấy cô đến, không khỏi mỉm cười.
– Cũng sắp đến giờ tan ca rồi sao em lại đến đây, nhớ anh hả?
– Còn lâu mới nhớ anh, em đi mua sắm với Lantana tiện đường nên đến đón anh tan ca thôi!
Lôi Hòa Nghi ngồi xuống, ôm Natch trong balo ra, sau đó đổi tư thế nằm dài trên ghế sofa, Natch nằm trên ngực cô.
– Anh làm việc đi, em nằm đây đợi anh!
Vốn dĩ Cung Huyền Thương còn rất vui vì Lôi Hòa Nghi đến đón mình nhưng thấy Natch xuất hiện thì hết vui nổi.
– Sao em lại mang theo nó?
– Sao em lại không thể?
– … Nó làm phiền bầu không khí riêng tư của anh và em!
– Chú à, em mang Natch đi mua sắm cùng với Lantana tiện đường đến đón chú thôi, chú đừng xuyên tạc ý của em! Hơn nữa, em không yên tâm để Natch ở nhà một mình!
Giờ thì anh tin Lôi Hòa Nghi chỉ là tiện đường rồi, đến cả chú cũng dám gọi, chết tiệt. Rõ ràng Natch không phải chỉ là một con hổ mà nó còn là kỳ đà cản mũi, bóng đèn công suất lớn. Mới đến có một ngày mà đã dành hết sự chú ý của Lôi Hòa Nghi rồi.
Cung Huyền Thương lạnh lùng nhìn Natch, hổ con cảm nhận được ánh mắt không chút thiện lành của anh thì ngẩng đầu đối diện với Cung Huyền Thương, đôi mắt xanh xám đầy cảnh giác, nhe răng đề phòng.
Lôi Hòa Nghi thấy Natch lại khè Cung Huyền Thương thì ôm lấy nhóc con nằm lên ngực mình, hôn lên trán của nó:
– Cục cưng ngoan nào, đừng làm phiền ba con làm việc, ba phải kiếm tiền mua thịt cho con đấy!
Natch thở dài một hơi, ngoan ngoãn nằm trong ngực Lôi Hòa Nghi, hai móng vuốt ôm lấy tay cô, nghe lời vô cùng.
Cung Huyền Thương cười lạnh, thầm mắng con hổ không biết tốt xấu, tranh sủng với anh rồi còn muốn anh kiếm tiền nuôi nó? Nhưng không thì sao, không có anh Lôi Hòa Nghi vẫn thừa sức nuôi Natch thành một quả bóng, anh có thể làm gì ngoại trừ nhường nhịn nó.
Đợi đến khi tan ca, Cung Huyền Thương tắt laptop cầm lấy áo khoác đi đến ghế:
– Về thôi em!
– Vâng!
Lôi Hòa Nghi ôm Natch ngồi dậy, hiện tại cô không muốn trả Natch về balo thú cưng cho nên Cung Huyền Thương chỉ có thể một tay xách balo một tay ôm eo Lôi Hòa Nghi đi xuống sảnh.
Trên đường đi Lôi Hòa Nghi kể cho anh nghe về việc mình sẽ tổ chức fan meeting và tặng quà cho fan, anh không có ý kiến gì, chỉ dặn dò:
– Cứ làm những gì em thích, thiếu tiền thì cứ xài thẻ của anh.
Lôi Hòa Nghi càn quét cả ngày nhưng đều dùng thẻ của cô, thẻ đen JP Morgan Chase anh cho cô vẫn chưa dùng đến. Vì là tặng cho fan của mình nên Lôi Hòa Nghi chỉ dùng tiền cô có, Cung Huyền Thương hiểu rõ nên không thắc mắc tại sao cô lại tiết kiệm cho anh. Anh cũng biết cô không thiếu tiền, mấy món quà mà thôi không khiến cô hết tiền được chỉ là theo thói quen vẫn nói như vậy để cô tùy ý xài tiền của anh mà không ngại.
– Anh yên tâm đi, tiền của em thừa sức nuôi cả Natch và anh!
– Em có để ý bắt đầu từ hôm qua em gọi Natch còn nhiều hơn gọi anh không?
– Tuổi thọ của hổ Bengal thường không quá 26 năm, hai chúng ta còn mấy chục năm nữa, anh lại cứ hơn thua với Natch vậy?
– … Em quan tâm nó hơn anh!
Lại là câu này, Lôi Hòa Nghi lười nói chuyện với anh! Cung Huyền Thương cũng không trêu cô nữa, đưa tay chọt đầu hổ nhưng bị móng vuốt của Natch ngăn lại.
– Em xem, nó chẳng nể mặt anh chút nào!
– Quả thật anh và Natch chẳng hợp nhau gì cả!
– Cho nên…
– Cho nên sau này anh bớt trêu con em đi…
– …
– Không lẽ anh nghĩ em sẽ trả lại Natch cho Mặc Thần ca ca?
– … Anh nghĩ vậy đấy!
– Chú nằm mơ hả?
– Cô nhóc này…
– Về nhà thôi, Natch đói bụng rồi, em cũng đói!
Lại là Natch, cái tên nhóc này đúng là khắc tinh của anh.
Hai người một hổ lên xe của Cung Huyền Thương để tài xế đưa về nhà, sau khi cho Natch ăn xong thì Lôi Hòa Nghi vào nhà bếp phụ giúp Cung Huyền Thương làm bữa tối.
– Chuyến bay ngày mai của anh là mấy giờ ạ?
– 9 giờ sáng anh bay!
– Vâng, em ra sân bay cùng anh!
– Được, ngoan ngoãn ở nhà chờ anh, về sẽ mua quà cho em!
– Anh về là được rồi, quà cáp gì chứ, anh đã mua cho em rất nhiều!
– Thiếu gì thì thiếu không thể thiếu quà của em!
– Vậy có quà cho Natch không?
– Em cố tình chọc anh tức chết đúng không?
– Không có mà!
Lôi Hòa Nghi cười lấy lòng nhìn anh, Cung Huyền Thương lắc đầu bất lực.
– Thích hổ như vậy hay là anh tìm thêm cho em vài con nữa?
Để tránh cho em lúc nào cũng Natch, cục cưng, bảo bối…
– Được đó anh, cho Natch thêm bạn chơi!
Nghe giọng điệu hào hứng của cô Cung Huyền Thương lúc này mới cảm thấy không ổn, có gì đó sai sai. Một đứa tên Natch là khiến anh ra rìa rồi lại thêm Natch đệ nhị, Natch đệ tam thì anh là ai trong cái nhà này? Thất sách rồi…
– Anh đùa đấy, em đừng tưởng bở! Không có con hổ thứ hai cho em đâu.
Lôi Hòa Nghi xoay người Cung Huyền Thương lại, bước tới cắn lên xương quai xanh của anh một cái cho bỏ tức.
– Cho anh lừa em này!
– Báo con cắn cũng đau thật đấy!
– Mặc kệ anh!
– Em lên phòng thay đồ đi, anh nấu sắp xong rồi!
– Vậy em lên đây!
Lôi Hòa Nghi rửa tay rồi lên phòng thay đồ, sẵn tiện lấy vali giúp Cung Huyền Thương thu dọn quần áo trước đỡ lát nữa anh tốn thời gian sắp xếp. Đồ của anh không nhiều nên cũng không tôn bao nhiêu thời gian. Cô xếp vào vali xong thì anh cũng gọi cô xuống ăn tối. Lôi Hòa Nghi đẩy vali vào góc tường rồi xuống phòng ăn.
Hôm sau Lôi Hòa Nghi mang theo Natch ra sân bay tiễn Cung Huyền Thương đi Hong Kong, hổ con được cô ôm trong tay, cả người tựa vào ngực Lôi Hòa Nghi hai mắt lăm lăm nhìn Cung Huyền Thương, anh dường như đọc được ý khiêu khích của nhóc con, hệt như muốn nói “Giờ mẹ là của một mình tôi rồi nhé!” khiến anh không biết nên tức hay nên cười.
Cung Huyền Thương ôm Lôi Hòa Nghi, hôn lên môi cô một cái thì bị móng vuốt của Natch đánh vào ngực, trừng mắt nhìn anh.
– Con hổ này…
– Natch, ngoan nào…
Nghe Lôi Hòa Nghi nhắc Natch thu lại móng vuốt nhưng vẫn trừng mắt với Cung Huyền Thương giống như chỉ cần anh hôn cái nữa thì nhóc vẫn sẽ cào.
– Anh nói nó là hổ thành tinh mà…
– Chuyến bay của anh sắp muộn rồi đó!
– Anh đi đây, ở nhà nhớ ngoan nhé, không được ôm con hổ này ngủ có biết không?
– Anh còn lặp lại câu này một lần nữa thì anh ngủ một mình nhé!
– Phải qua cổng an ninh rồi, anh đi đây, em về nhà cẩn thận.
– Vâng, anh nhớ giữ sức khỏe!
– Ừm, đúng rồi, tối qua anh làm em mệt, về nhớ ngủ thêm nhé.
– Anh câm miệng!
Cung Huyền Thương cưỡi khẽ, hôn thêm một cái rồi vẫy tay với cô xoay người bước vào cổng an ninh. Lôi Hòa Nghi thấy anh đi khuất thì ôm Natch về nhà, trên xe vừa đi vừa nói:
– Nhóc con khó tính quá, sau này nhớ dịu dàng với bố con một chút nhé…
Natch không đáp lại mà nằm cọ trong lòng Lôi Hòa Nghi như kháng nghị, cô bật cười cúi xuống hôn lên cái bụng tròn vo kia.
– Nhóc con cứng đầu!