Ảnh Đế Ngày Ngày Đều Muốn Nâng Đỡ Tình Địch - Cung Thập Nhất - Chương 33: Chuyện cũ năm xưa
- Trang Chủ
- Ảnh Đế Ngày Ngày Đều Muốn Nâng Đỡ Tình Địch - Cung Thập Nhất
- Chương 33: Chuyện cũ năm xưa
Cậu để ý khi Kiều Mặc nhắc tới Giang Sênh, còn dùng đến bốn chữ “Bệnh nhân tâm thần” làm ví dụ.
Con người trong tiềm thức luôn có xu hướng tìm đến sự vật mang đến cho họ cảm giác tương tự nhất mỗi khi muốn so sánh, Giang Sênh đến cùng đã làm những chuyện quá đáng thế nào, mới khiến Kiều Mặc chọn dùng loại từ tràn ngập mâu thuẫn và hàm nghĩa xấu này để hình dung chính mẹ ruột của mình.
Anh ấy có phải là, cũng đã từng dùng loại từ như vậy để miêu tả chính bản thân mình không?
Diệp Cố càng nghĩ càng thấy khó thở, trong lòng quặn lại nhói đau giống như bị chi chít mũi kim đâm từng đợt lại từng đợt.
Giờ đây cậu không chỉ mong có thể đập bản thân mới vừa rồi một trận ác liệt, mà còn muốn xuyên về hơn hai mươi năm trước hung hăng đánh Giang Sênh không biết đã làm gì với Kiều Mặc kia một trận.
Kiều Mặc không để ý tới Diệp Cố dần lộ ra biểu cảm hung dữ, hời hợt nói tiếp: “Mẹ của tôi…” Hơi ngưng lại, hắn vẫn cứ không quen dùng kiểu xưng hô này, thế là dứt khoát gọi thẳng tên nói: “Giang Sênh là một người có ham muốn kiểm soát gần như biến thái, sau khi bị xé rách ảo tưởng về gia đình kiểu mẫu hoàn hảo hạnh phúc, bà ta đối với tất cả người và vật xung quanh mình đều là thái độ không tín nhiệm, bức thiết muốn thâu tóm toàn bộ người và chuyện nằm gọn trong tay bà.”
“Đứng mũi chịu sào là tôi. Chắc vì sự tồn tại của Kiều Trăn khiến bà ấy sinh ra cảm giác nguy cơ, bà ấy như đang loay hoay ở một gốc hoa, quyết liệt cắt hết những cành ngọn mà mình không hài lòng, ép tôi sinh trưởng thành bộ dạng mà bà ấy hi vọng và ảo tưởng ra.”
Giọng nói Diệp Cố có hơi âm u: “Bà ta làm gì với anh?”
“Nhiều lắm. Phần lớn thời gian đều là trong tối ngoài sáng ám chỉ nhào nặn tư tưởng của tôi, tỷ như tập đoàn nhà họ Kiều và Hoàn Cầu ảnh thị ngày sau đều sẽ thuộc về tôi, lúc đó tôi vẫn chưa biết đến sự tồn tại của Kiều Trăn, cũng không cảm thấy những lời bà ấy cường điệu lặp đi lặp lại này có gì không đúng. Sau đó bà bắt đầu cố ý bồi dưỡng dục vọng khống chế của tôi. Bà ấy rất tin vào việc trên người tôi có chảy huyết mạch của bà, cũng nhất định sẽ thừa kế phần ác liệt nhất trong tính cách của bà ấy, chỉ là chưa bị kích thích bạo phát ra mà thôi. Vậy nên bà ấy chọn dùng một vài thủ đoạn quá khích, làm đi làm lại nhằm kích phát ham muốn khống chế bà ấy nghĩ là đang ẩn sâu trong gien của tôi.”
Vẻ mặt Diệp Cố thay đổi, trí tưởng tượng cằn cỗi của cậu không cách nào tưởng tượng được một “Bệnh nhân tâm thần” sẽ áp dụng những biện pháp quá khích như thế nào để xuống tay với chính con trai ruột của mình, chỉ có thể ôm chặt Kiều Mặc, gắng hết sức ép giọng nói bản thân không được run rẩy quá phận: “Thủ đoạn gì cơ?”
“Em yên tâm, bà ấy không ngược đãi tôi.” Kiều Mặc như cảm nhận được lửa giận và hận ý của Diệp Cố, âm thanh lành lạnh nhàn nhạt, hóa thành một dòng nước tưới lên cõi lòng Diệp Cố, để cậu trước hết bình tĩnh lại, ngay sau đó lại nhận thấy được một hơi lạnh thấu xương: “Giang Sênh luôn đối với loại hình phạt thể xác, kiểu trừng trị ngược đãi trên nhục thể này khinh thường làm ra; so với đó bà ta càng ưa bức bách và thao túng linh hồn cùng tinh thần của một người hơn.”
“Bà ấy sẽ dùng một vài loài động vật để rèn luyện dục vọng khống chế của tôi, ban đầu là loài chim có hình thể tương đối nhỏ, tiếp đó là những loài động vật nhỏ như chó mèo.” Kiều Mặc không kể rõ Giang Sênh dạy dỗ huấn luyện hắn như thế nào, nhưng tin tức vô ý lộ ra trong lời nói lại khiến thân thể Diệp Cố rét run.
Diệp Cố ở trong ổ chăn bắt lấy tay của Kiều Mặc, thật nhẹ vỗ về lòng bàn tay hắn, hỏi: “Anh nói bà ta không có ngược đãi anh… Thế đây là thế nào?”
“Này là hình phạt.” Kiều Mặc đáp, “Mỗi khi bà ấy cảm thấy ham muốn kiểm soát của tôi với những loài vật nhỏ này kia không đủ mạnh, đều sẽ dùng loại trừng phạt này trị tôi; có điều tần suất rất thấp, chỉ có khi đặc biệt mới dùng đến, hoàn toàn không tính là ngược đãi. Mức độ kiểu này so với bậc cha mẹ bình thường dạy dỗ con cái không nghe lời thì còn nhẹ hơn nhiều.”
Khi hắn còn nhỏ, toàn thể xã hội đều nêu cao chính sách roi vọt dạy ra con ngoan trò giỏi, bậc trên đối xử với con cái đang trong thời kì phản nghịch đều động một cái là đánh chửi là chuyện cơm bữa; Giang Sênh dùng móng tay bấm ra vết thương ở trên tay hắn gần như có thể xem là vết thương con con không đáng kể. Huống chi về sau, chuyện này cơ hồ trở thành một hình thức quen dùng mỗi khi hắn muốn trừng phạt bản thân, đại đa số miệng vết thương đều do tự bản thân hắn gây ra.
Thái độ bâng quơ hững hờ như lẽ dĩ nhiên này của Kiều Mặc càng khiến Diệp Cố cảm thấy hoảng sợ.
“Có lẽ trong máu tôi quả thật di truyền gien của bà, hoặc vì thủ đoạn của bà thật sự có hiệu quả, tóm lại bộ dạng về sau của tôi vẫn khiến bà ấy cực kì ưng ý.” Kiều Mặc cười khẽ một tiếng, “Bà ấy sau này lại không thỏa mãn với việc tôi chỉ khống chế một ít động vật.”
Diệp Cố trong lòng giật thót, nảy ra một suy đoán không mấy hay ho: “Bà ta bắt anh đi khống chế… người?”
“Ừ.” Kiều Mặc nói tiếp, “Đại loại là khoảng thời gian nghỉ hè tôi từ cấp 2 lên cấp 3, bà ấy dẫn tôi đi gặp Kiều Trăn. Lúc đó tôi mới biết thì ra tôi còn có một anh trai cùng cha khác mẹ.”
“Bà ta dẫn anh đi gặp Kiều Trăn?!” Diệp Cố khiếp sợ trực tiếp bật dậy từ trên giường, quay đầu đầy mặt kinh hãi nhìn Kiều Mặc, chỉ cảm thấy đầu óc rối tung cả lên.
Đại não cậu xoay chuyển một lúc lâu mới tỉnh táo lại từ trong lời nói của Kiều Mặc, nghi hoặc lại càng lúc càng nhiều. Cậu nhớ lại thái độ đuổi tận giết tuyệt của Kiều Mặc đối với Phương Tử Cẩm, lại phát hiện Giang Sênh dường như trút toàn bộ hận ý nặng nề lên người Kiều Mặc vô tội, mà nhẹ bẫng bỏ qua cho mẹ con Kiều Trăn, thậm chí cho họ sống đến tận sau khi bà chết.
Không bình thường.
Chuyện này quá không bình thường.
Kiều Mặc nâng mắt lên, hỏi: “Có phải em tò mò là, tại sao Giang Sênh có khả năng tiếp cận mẹ con Kiều Trăn, nhưng lại không xuống tay với bọn họ hay không?”
Diệp Cố trầm mặc một hồi lâu, dự cảm đáp án có thể sẽ vượt qua sức tưởng tượng của cậu, nhất thời không muốn đáp lời.
Kiều Mặc cùng ánh mắt của cậu giao nhau, gợi lên một nét cười lạnh: “Đó là thỏa hiệp của bà ấy và ba tôi sau khi bọn họ xé rách mặt nạ.”
Trong cuộc đối thoại đêm nay, Diệp Cố rất ít khi nghe về ba Kiều Mặc từ trong miệng hắn. Dù có ngẫu nhiên nhắc tới cũng chỉ là ngữ khí bình bình đạm đạm, mỗi khi nói ra hai chữ “Ba tôi” cơ bản không giống là đang nhắc tới người cha có máu mủ ruột thịt với mình, mà càng giống như đang nói về một người xa lạ quan hệ lạnh nhạt, thậm chí còn mơ hồ mang chút ngữ khí coi thường.
Hoàn toàn không giống một cặp cha con.
Con ngươi Kiều Mặc tối đi, không để tâm đến sự im lặng của Diệp Cố, thản nhiên nói tiếp: “Lần đầu tiên bọn họ xé nát mộng tưởng vợ chồng ân ái, ba tôi up hiếp bà ấy rằng, nếu mẹ con Kiều Trăn xảy ra chuyện gì, ông ta sẽ cho tôi chôn cùng. Ông ấy lúc đó đã hoàn toàn thâu tóm được tập đoàn nhà họ Kiều, trên danh nghĩa lại là ba ruột của tôi, muốn làm gì đó với tôi thật là quá dễ.”
Đại não Diệp Cố đột nhiên kêu ong ong, tựa như có ngàn vạn con ong mật vỗ cánh bên tai, cả người đều bị tin tức này che lấp, hoàn toàn không nghe được câu nói tiếp theo của Kiều Mặc.
Trước đó cậu còn đang nghĩ, làm sao lại có thể có một bà mẹ vô liêm sỉ như Giang Sênh như thế.
Hiện giờ lửa giận trong lòng cậu lại thiêu đốt càng thêm điên cuồng, lại hận không thể ném cha Kiều Mặc lên than lửa rồi tàn nhẫn nướng thành tro.
Cậu nghĩ: Sao lại có thể tồn tại một kẻ làm cha súc sinh như vậy!
Cậu không nhịn nổi ham muốn giết chóc trong lòng, đấm một quyền lên thành đầu giường, khiến chiếc giường lung lay chấn động mấy cái.
Kiều Mặc lạnh lùng nhìn Diệp Cố như dã thú muốn bạo loạn, thân là đương sự hắn bình tĩnh dị thường, phảng phất như hết thảy đều không phải chuyện phát sinh ở trên người hắn vậy.
“Tôi từ nhỏ đến lớn, gần như chưa từng gặp ba, một chữ “Ba” này với tôi mà nói, không có ý nghĩa đặc biệt nào khác, chẳng qua chỉ là một danh xưng lạnh như băng thôi. Ông ấy trước giờ chưa từng coi tôi là con, tôi trước nay cũng chưa từng coi ông ta là cha, vậy nên tôi chưa từng ôm bất cứ mong chờ gì đối với ông ấy; những việc ông ta làm tất cả đều sẽ không lay động đến tôi tức giận hay khổ sở, em không cần lòng đầy căm phẫn như vậy.”
Diệp Cố sửng sốt một chút mới hiểu ra Kiều Mặc thế mà đang an ủi ngược lại cậu.
Kiều Mặc nói tiếp: “Vì tôi, Giang Sênh không thể không thỏa hiệp với ông ta. Chuyện này với Giang Sênh mà nói có thể coi là một nét bút hỏng bét trong cuộc đời bà ấy, khi bà tuổi trẻ cả tin, chờ sau khi ba tôi dựa vào thế lực nhà họ Giang đằng sau lưng bà nắm giữ được cả nhà họ Kiều, chỉ bằng năng lực của bản thân bà không thể đối kháng với tập đoàn khổng lồ của Kiều thị, huống gì trong đó còn vướng mắc một kẻ là tôi. Có lẽ bà ấy quả thật từng thương tôi, thế nhưng sau khi tôi trở thành nhược điểm và uy hiếp của bà, trong tình yêu của bà lại dần xen cả hận.”
“Giang Sênh đau hận tôi nhỏ yếu vô năng, mà theo thời gian dần trôi, bà ấy lại tìm được phương pháp trả thù càng hay hơn.” Kiều Mặc bỗng nhiên cười, “Ba của tôi quá xem nhẹ Giang Sênh, ông cũng quên sau lưng Giang Sênh còn có một Giang gia.”
Diệp Cố chợt cảm thấy những bí mật trong hào môn thế gia kia thật là đần độn vô vị, cậu hít sâu vài lần, từng chút đè nén phẫn nộ đong đầy trong lòng, kéo chăn qua đắp cho Kiều Mặc: “Giờ em không muốn nghe nữa.”
Cậu sợ nếu còn nghe tiếp, tối nay cậu liền đòi trực tiếp lao ra khỏi căn phòng này, lật tung phần mộ cha mẹ Kiều Mặc lên nhằm xả bớt cơn giận trong lòng cậu mất.
Kiều Mặc không cho cậu lừa mình dối người, tiếp tục kể: “Em biết Giang Sênh nghĩ ra phương pháp gì không? Bà ấy trực tiếp dẫn tôi đến gặp Kiều Trăn, sau đó nói cho tôi biết…”
– —– Đây là anh trai của con.
– —– Con phải khống chế được nó.
Cảm xúc Diệp Cố chợt tức nước vỡ bờ, cậu trực tiếp đè người chặn lấy môi Kiều Mặc, dùng cách thức hữu hiệu nhất ép hắn im miệng.
Tựa như dã thú đang cắn nuốt, giữa răng môi cọ xát tràn ngập ra mùi máu tươi.
“Im đi.” Diệp Cố cắn răng cắt đứt lời hắn, “Em nói em hiện tại không muốn nghe.”
Kiều Mặc liếm liếm chỗ môi bị cắn rách, những chuyện cũ quá khứ này đã đọng lại trong lòng hắn rất lâu, một khi thốt ra khỏi miệng lại khơi lên ở hắn ham muốn nói cho bằng hết với người ta, bị Diệp Cố cắt đứt như vậy còn sinh ra chút bất mãn vì chưa nói xong.
“Thế lần sau tôi lại nói tiếp.” Hắn bị Diệp Cố đè nằm trên giường, lòng đã không còn chút buồn ngủ nào.
Im lặng dần dần tràn lan tứ phía.
Trong không gian tĩnh lặng, Kiều Mặc bỗng nhiên thấp giọng hỏi: “Em ôm tôi một cái được không?”
Âm thanh hắn lúc này không còn lạnh băng đến nỗi không có chút hơi thở của người sống như trước nữa, âm cuối giương cao, thoạt như khi nói những lời này đôi môi cũng chỉ nhè nhẹ mấp máy, rơi vào trong lòng Diệp Cố lại càng giống một loại dụ hoặc vô hình.
Diệp Cố nghiêng người, thật chặt bao lấy Kiều Mặc vào lòng.
Đèn ngủ đầu giường bị tắt đi, Diệp Cố cảm nhận được người trong lòng mình bả vai run rẩy, cơ thể hoàn toàn bất đồng với biểu hiện thờ ơ trong lời nói của hắn ban nãy.
Cậu sửng sốt, trong một mảng u tối, bỗng duỗi tay chạm lên mặt hắn.
Tay sờ được một mảng ẩm ướt.
Kiều Mặc không tiếng động khóc.
Diệp Cố bỗng nhiên khủng hoảng, muốn bật dậy bật đèn xem Kiều Mặc thế nào, lại bị Kiều Mặc nhìn thấu được ý định của cậu quyết đoán giữ chặt.
“Đừng bật đèn.” Thanh âm Kiều Mặc khàn khàn trầm thấp trộn lẫn với tiếng run lên vì khóc.
Trừ lúc làm tình, Diệp Cố trước nay chưa từng thấy Kiều Mặc rơi xuống nước mắt ở bất cứ tình huống nào, này khiến cậu nhất thời luống cuống, chân tay vụng về gạt đi nước mắt trên mặt hắn, lại càng lau càng nhiều, chỉ có thể tâm trí trống rỗng lắp bắp nói: “Anh, anh đừng khóc, em kể cho anh nghe chút chuyện của em nha.”
Đầy đầu cậu đều bị hình ảnh Kiều Mặc khóc chiếm cứ, sau một lúc lâu suy nghĩ rối mù mới khô cằn nói: “Không phải đã bảo sẽ trao đổi tình báo sao… Em, em…”
Trong khoảng thời gian ngắn căn bản không nghĩ được sẽ phải nói cái gì, “Em” nửa ngày, bóng đèn trên đầu cậu mới chợt lóe sáng: “Anh có biết em vì sao lại muốn đóng phim không?”