Ảnh Đế Ngày Ngày Đều Muốn Nâng Đỡ Tình Địch - Cung Thập Nhất - Chương 28: Đập tan ảo tưởng
- Trang Chủ
- Ảnh Đế Ngày Ngày Đều Muốn Nâng Đỡ Tình Địch - Cung Thập Nhất
- Chương 28: Đập tan ảo tưởng
Trông thấy ba chữ này, máu cả người Diệp Cố đều đông lại.
Hai chuyện minh tinh showbiz tuyệt đối không được dính vào nhất, một là hít thuốc phiện, hai là đồng tính luyến ái.
Mặc dù mấy năm nay phong trào nam nam bán hủ ngày càng trở nên phổ biến, các loại CP liên tiếp xuất hiện như măng mọc sau mưa; đối với những tương tác giữa nam và nam mọi người dường như đều thích nói đùa trên mạng là “Đáng yêu xỉu, dễ thương xỉu”, cũng có không ít minh tinh đón ý nói hùa theo quần chúng vì muốn hút fan mà không ngại bán hủ; thế nhưng phần lớn số đông vẫn như trước khó có thể tiếp nhận đồng tính luyến ái.
Cái nhìn của rất nhiều người với đồng tính luyến ái vẫn như trước đóng khung ở những định kiến như “Ghê tởm”, “Sinh hoạt cá nhân hỗn độn”, “Dễ mắc HIV”.
Người đồng tính hoạt động trong giới giải trí cũng không hiếm, thế nhưng tình nguyện thừa nhận ra ngoài ánh sáng, một người cũng không có. Bởi ai nấy đều biết rằng một khi công khai, đồng nghĩa với việc sự nghiệp nghệ sĩ kiếp này của họ coi như chấm hết.
Về phần thuốc phiện…
Hai chữ này chỉ cần hơi dính líu đến đều có thể khiến siêu sao Thiên vương cũng nháy mắt ngã xuống đáy xã hội, ngay cả cơ hội trở mình cũng không có.
Thời điểm Diệp Cố mới xuất đạo, chị Bạch cũng từng trịnh trọng nhắc nhở cậu rất nhiều lần, những chuyện khác dù to hay nhỏ đều có thể có biện pháp giải quyết, chỉ riêng việc hít thuốc phiện một khi dính tới sẽ không có bất cứ cơ hội thoát thân nào.
Đối với đồng tính luyến ái, mức độ tiếp thu của công chúng có thể không cao, nhưng cũng không thiếu người vẫn duy trì thái độ khách quan thản nhiên đối với tính hướng của người khác, nhưng đối với thuốc phiện thì khác, mức độ tiếp thu của công chúng tuyệt đối là số không. Đặc biệt là với nhóm nghệ sĩ muốn tạo hình tượng tốt đẹp trước mặt fan, một khi dính vào thuốc phiện, dù đối với bất cứ ai thì đây cũng là một chuyện không thể tha thứ, ngay cả là fan tử trung đi chăng nữa cũng không cách nào chấp nhận việc minh tinh mình thích lại là kẻ nghiện ngập, người qua đường hóng chuyện thì đối với chuyện này càng là không tiếc lời thóa mạ.
Đến khi bị phong sát, không còn là ai đó trong giới giải trí nữa, mà là bộ phận chính phủ quốc gia.
Diệp Cố nhất thời hiểu ra vì sao Trịnh Hải Kính lại dứt khoát thẳng thừng cắt bỏ cảnh diễn của Phương Tử Cẩm như thế.
Ngành có liên quan trước kia đã công bố chính sách tương quan: Phàm là diễn viên dính tới thuốc phiện, phim mà kẻ đó tham gia sẽ bị cấm chiếu trong nước, phần xét duyệt cũng phá lệ cực kì nghiêm khắc cẩn trọng, phải bảo đảm xóa bỏ hoàn toàn mọi hình ảnh có mặt diễn viên đó trong phim thì mới được thông qua.
Mà đại chúng tự nhiên cũng sẽ có tâm lí phản cảm tẩy chay tác phẩm có diễn viên có lịch sự hít thuốc phiện tham diễn.
Trịnh Hải Kính làm vậy không phải vì cho Kiều Mặc và Diệp Cố mặt mũi, mà vì ông sẽ là người bị thiệt trước tiên, nếu không đến khi chuyện Phương Tử Cẩm hít thuốc phiện bị tuồn ra, bộ phim của ông cũng sẽ chịu liên lụy. Đến khi lại phải biên tập cắt ghép phim lại một lần nữa rồi đem tới cục xét duyệt thì khẳng định cũng sẽ chịu một phen trắc trở không nhỏ. Không chỉ thời gian công chiếu phim kéo dài hơn so với dự kiến mà thiện cảm của công chúng đối với [Ác Ý] nhất định cũng sẽ giảm đi không ít.
Thế nhưng Trịnh Hải Kính là khi nào biết được Phương Tử Cẩm hít thuốc phiện?
Khẳng định không phải lúc còn đang quay phim.
Nếu như trước khi đóng máy ông đã biết được chuyện này, tuyệt đối sẽ không chút do dự đá Phương Tử Cẩm ra khỏi đoàn phim, sẽ không để cảnh diễn của cậu ta thuận lợi quay xong như vậy. Dù sao thì chuyện hít thuốc phiện này cũng gây ảnh hưởng quá lớn, không có ai dám đem chuyện đó ra đùa.
Vậy thì là sau khi đóng máy mới hay tin.
Tay Diệp Cố cầm di động khẽ run run, tỉ mỉ đọc từ đầu đến cuối thông tin trên màn hình một lần.
Tin này là do một phương tiện truyền thông có máu mặt trong giới giải trí đăng lên, tài khoản truyền thông này nghe nói sau lưng có chống lưng màu đỏ*, bình thường căn bản sẽ không đăng mấy tin vặt vãnh nhảm nhí để câu fame, một khi đưa tin đều là chuyện lớn trong giới giải trí.
(*Đây là tiếng nóng bên Trung, nôm na là sau lưng có Chính phủ chống lưng.)
Tin tức được đăng tải trong đây, phần trăm tin tưởng được tuyệt đối không thấp.
Cả bài đăng cũng không mảy may réo thẳng tên Phương Tử Cẩm, chỉ dùng “Một tiểu thịt tươi họ Phương”, hay “Diễn viên họ Phương” để thay thế, tin tức đưa ra cũng không dài, ngắn gọn rành mạch thông báo rõ sự việc này.
Thậm chí còn có hình ảnh kèm theo.
Nội dung ảnh cho thấy cảnh sát đang ở hiện trường điều tra nguyên nhân tử vong của nạn nhân, không có ảnh chụp chính diện người chết, chỉ thấy một bộ thi thể được trùm lên vải trắng.
Dù là Diệp Cố cũng nhất thời không nhận ra người trong ảnh là Phương Tử Cẩm.
Quá gầy. Bộ dạng gầy trơ cả xương, khô héo quắt quơ đến nỗi không còn chút sinh khí tựa như hình tượng điển hình của một con nghiện, so với Phương Tử Cẩm mà cậu từng gặp thật sự như hai người hoàn toàn khác.
Diệp Cố nhớ lại dáng vẻ khi mới vào đoàn của Phương Tử Cẩm, môi hồng răng trắng, thoạt nhìn hiền lành đáng yêu, toàn thân đều mang cảm giác hồn nhiên vô hại.
Không nhìn ra bất cứ dấu hiệu nào của một kẻ nghiện.
Diệp Cố không khỏi nghĩ sâu hơn, Phương Tử Cẩm là khi nào bắt đầu nghiện thuốc?
Là sớm từ trước đó đã hít thuốc phiện, chỉ do ngoài mặt ngụy trang quá tốt nên mới không ai nhìn ra sao? Ngẫm lại Phương Tử Cẩm bề ngoài đơn thuần mà lại có thể làm ra chuyện bò lên giường người khác hạ thuốc, Diệp Cố cảm thấy cũng không phải không có khả năng.
Nhưng trường hợp hợp lí nhất vẫn là… Sau khi hạ thuốc cậu mới nhiễm phải thuốc phiện.
Trịnh Hải Kính nhìn dáng vẻ khiếp sợ của Diệp Cố, có lòng muốn nhắc nhở cậu một phen, bèn bảo: “Chuyện Phương Tử Cẩm nghiện thuốc, là Kiều Mặc tiết lộ cho tôi.”
Ngón tay Diệp Cố đặt trên màn hình di động không kìm được giật một cái, đáy lòng gió gào sóng dậy.
Cậu dốc hết sức lực không để bản thân nghĩ ngợi suy tưởng tin tức này có can hệ gì tới Kiều Mặc, lại phát hiện chính mình lực bất tòng tâm.
Sự việc này từ đầu đến đuôi đều sặc mùi thần bí cổ quái, thân là nghệ sĩ, Phương Tử Cẩm không thể nào không biết thuốc phiện đối với cậu ta có nguy hại cỡ nào, mà nếu sau khi đóng máy cậu ta mới bắt đầu hít thuốc, thì chuyện này… Kiều Mặc khẳng định có động tay.
Diệp Cố không thể đặt Kiều Mặc cùng hai chữ thuốc phiện này liên hệ cùng một chỗ.
Nhưng cậu cũng không cách nào mà lừa mình dối người rằng chuyện này và Kiều Mặc hoàn toàn không có liên quan.
Trịnh Hải Kính nhìn ra được Diệp Cố đang giằng co, lại đổ thêm dầu vào lửa mà hỏi: “Kiều Mặc có một người anh cùng cha khác mẹ, cậu có biết không?”
Mắt Diệp Cố khẽ chớp, hỏi lại: “Kiều Trăn?”
Kiều gia là một hào môn thế gia, chuyện cũ máu chó xảy ra trong nhà hào môn đều khiến người ta bàn luận say sưa.
“Vậy cậu có biết Kiều Trăn chết thế nào không?”
Sắc mặt Diệp Cố hoàn toàn lạnh đi, cắn chặt môi, rùng mình không chịu mở miệng.
Kiều Trăn… chết vì bị thuốc phiện khống chế.
Ngày đó gã vừa từ hội sở giải trí lảo đảo đi ra, vừa hít thuốc vừa đạp ga chạy xe tốc độ 120 km/h trên đường cái, lúc chuyển sang đèn đỏ phanh không kịp, trực tiếp vọt lên đâm vào một chiếc xe hơi khác, người trong hai xe đều tử vong tại chỗ.
Nực cười hơn là trong chiếc xe hơi mà Kiều Trăn tông phải kia, người ngồi bên trong chính là cha gã cùng với ả mẹ ruột thừa cơ khi Giang Sênh qua đời mà thành công thượng vị gả vào hào môn kia. Sự việc này còn lên hẳn trang tin tức đầu đề trên mạng xã hội, người người đều hay tin, vậy nên Kiều Mặc cũng không cố ý đè tin tức này xuống.
Lúc đó cũng có không ít người thầm phỏng đoán Kiều Mặc sắm vai trò gì ở trong vở kịch này.
Thời điểm Giang Sênh qua đời, Kiều Mặc vẫn là huyết mạch duy nhất của Kiều gia, tất cả mọi người đều cho rằng tập đoàn nhà họ Kiều ngày sau khẳng định sẽ rơi vào tay Kiều Mặc. Kiều Mặc ngay từ nhỏ cũng đã tiếp xúc với sự vụ trong tập đoàn nhà họ Kiều, mấy chục năm qua vẫn luôn coi tập đoàn này như vật sớm đã trong tay, nhân viên trên dưới tập đoàn họ Kiều cũng đều sớm coi Kiều Mặc là chủ nhân tương lai.
Ai ngờ sau khi Giang Sênh chết bệnh, cha Kiều Mặc đột nhiên mang về một ả đàn bà, cùng với gã con riêng Kiều Trăn còn lớn hơn Kiều Mặc mấy tháng tuổi.
Thì ra cha của Kiều Mặc đã sớm có “Tình yêu đích thực” của mình ở bên ngoài, chỉ là lúc Giang Sênh còn sống, cha Kiều Mặc không dám để chuyện này lộ ra nên chỉ có thể lén lún nuôi nhân tình ở bên ngoài. Giang Sênh vừa mất, lão ta liền lập tức gióng trống khua chiêng mặt dày mày dạn dẫn tình yêu đích thực cùng con trai cưng về nhà.
Bỗng dưng xuất hiện một người anh trai tuổi tác xấp xỉ mình còn có quyền thừa kế tương đương, Kiều Mặc khỏi nghĩ cũng biết không có khả năng vừa mắt Kiều Trăn.
Nhưng buồn cười là cha Kiều Mặc lại cảm thấy mấy chục năm qua đã để mẹ con Kiều Trăn chịu thiệt thòi, làm bọn họ ở bên ngoài ăn nhiều khổ cực, vậy nên đối xử với Kiều Trăn cực kỳ thiên vị và săn sóc, thậm chí còn không màng ban giám đốc phản đối, thẳng tay sắp xếp đưa Kiều Trăn vào làm việc trong tập đoàn, bộ dạng nghiễm nhiên là tương lai muốn giao tập đoàn nhà họ Kiều cho Kiều Trăn.
Kiều Trăn từ một người bình thường đột nhiên trở thành con nhà hào môn, rất nhanh đã chìm đắm trong vũng bùn danh lợi, chuyện hoang đường gì cũng dám làm. Khi gã bước vào tập đoàn nhà họ Kiều, bản thân cũng chưa có năng lực gì đã lại vội thanh trừ hết người của Kiều Mặc ra ngoài, đập phá xáo trộn hết mấy cái hạng mục lớn, làm lợi nhuận chung của tập đoàn mất hơn phân nửa, giá cổ phiếu trên thị trường đồng loạt rớt thảm.
Ngay khi tất cả mọi người đều bóp cổ tay thở dài than rằng tập đoàn lớn nhà họ kiều sợ là phải hủy trong tay Kiều Trăn, Kiều Trăn đã vì lái xe khi đang say thuốc, ngoài ý muốn tông chết cha mẹ, chính bản thân cũng đi đời nhà ma luôn.
Chỉ trong một đêm cha ruột, mẹ kế cùng anh trai toàn bộ đều qua đời, Kiều Mặc không chút trở ngại lại tiếp quản tập đoàn họ Kiều một lần nữa.
Làm người ta càng dở khóc dở cười hơn là khi Kiều Mặc lần nữa trở về làm cổ đông lớn nhất của tập đoàn nhà họ Kiều, giá cổ phiếu vốn dĩ đã rớt chạm đáy thế mà lại bắt đầu điên cuồng vọt lên.
Nhìn năng lực của Kiều Mặc và Kiều Trăn hoang đường đối lập như thế nào, mức độ tín nhiệm của nhóm cổ đông dành cho Kiều Mặc lại tăng lên mấy phần.
Bởi một loạt chuyện này, Kiều Mặc làm người được lợi lớn nhất vẫn luôn bị người khác ngầm hoài nghi là kẻ đứng sau màn, dù cho chuyện Kiều Trăn chơi bời đổ đốn thế nào mọi người có mắt đều rõ, đến mức cho dù có làm ra chuyện lái xe khi đang hít thuốc phiện cũng không phải kỳ quái, thì khi đề cập đến ân oán nhà hào môn cũng luôn có đôi ba người chỉ sợ thiên hạ không loạn đứng ra khua môi múa mép một đống thuyết âm mưu.
Huống hồ, Kiều Mặc thật sự hoàn toàn không có liên quan gì tới chuyện này ư?
Người đã từng được chứng kiến thủ đoạn ác liệt sấm rền chớp giật của hắn căn bản đều không tin.
Ngay cả Diệp Cố cũng không nghĩ Kiều Mặc thật sự chưa từng làm bất cứ chuyện gì.
Cậu rất hiểu Kiều Mặc, tập đoàn nhà họ Kiều trước đó vẫn luôn được Kiều Mặc coi là vật sở hữu của bản thân, với dục vọng khống chế và chiếm hữu của hắn, tuyệt đối sẽ không chấp nhận việc tập đoàn nhà họ Kiều cuối cùng lại bị giao vào trong tay Kiều Trăn.
Kiều Trăn chết vì hít thuốc phiện khi đang lái xe, Phương Tử Cẩm chết vì hít thuốc phiện quá liều.
Diệp Cố không thể tự lừa bản thân rằng, hai chuyện này cùng với Kiều Mặc một chút quan hệ cũng không có.
“Nhưng cũng không có chứng cứ gì cho thấy đó là Kiều Mặc làm.” Diệp Cố hít sâu một hơi, nói, “Kiều Mặc… Anh ấy không có khả năng có liên quan tới thuốc phiện.”
Trịnh Hải Kính từ chối cho ý kiến nói: “Với những người ham mê hư vinh cùng danh lợi như Kiều Trăn và Phương Tử Cẩm, muốn cho bọn họ dính vào thuốc phiện cũng không phải chuyện khó, thậm chí không cần Kiều Mặc tự mình ra tay, chỉ cần tìm người hơi chút dẫn dụ…”
Diệp Cố im lặng không nói một lời.
Trên lý trí cậu biết lời Trịnh Hải Kính nói là thật, về mặt tình cảm lại vẫn như trước không muốn tiếp thu.
Cậu không muốn liên hệ Kiều Mặc với bất kì chuyện xấu xa, đen tối, dơ bẩn nào trên đời.
Kiều Mặc ở trong mắt cậu vẫn luôn là cái người lạnh lùng đạm bạc, ưu nhã lại tự phụ dưới ánh mặt trời kia. Cậu cũng biết bản thân mình nghĩ Kiều Mặc tốt đẹp quá mức, nhưng vẫn cứ muốn khư khư cuộn trong mai rùa tốt đẹp của bản thân, không muốn ló đầu tiếp nhận chân tướng.
Trịnh Hải Kính nhẫn tâm đập vỡ mai rùa của cậu, lãnh đạm nói: “Diệp Cố, cậu vẫn luôn không hiểu, cũng luôn không chịu tin Kiều Mặc thực sự là kẻ như thế nào.”