Anh Chẳng Thương Em Gì Cả - Lộ Hồi Thanh Dã - Chương 39
Sau khi tùy tiện ăn đơn giản xong, sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn tối xuống, Ngôn Thù và Bạch Minh Cách cùng nhau ngồi ở cửa sổ, mặc dù mưa đã ngừng như không khí vẫn có chút ướt lạnh.
Ngôn Thù vẫn đang suy nghĩ chuyện trong lòng nên vô thức hỏi lại: “Hả? Nói cái gì?”
Có lẽ là có hơi cạn lời, Bạch Minh Cách nhìn Ngôn Thù một cái rồi mới nhỏ giọng, nghiêm túc nói: “Còn có thể là chuyện gì nữa, chính là chuyện hai mươi ba tuổi cậu sẽ nghênh đón kỳ trưởng thành của tuyến thể.” Ngừng một chút, cậu ta lại nói: “Đợi đã, chuyện quan trọng thế này cậu sẽ không quên đâu nhỉ?”
“Đương nhiên sẽ không quên rồi.” Gió đêm vén tóc trên trán Ngôn Thù lên, sau khi chôn mặt vào trong cổ áo, cậu ậm ờ nói: “Cái đó sao có thể quên được.”
Bạch Minh Cách càng không hiểu: “Không quên vậy sao cậu không nói? Cơ hội vừa rồi tốt như vậy, tôi cảm thấy bây giờ Trác Lệ đã có thái độ cầu gì được nấy với cậu, nếu như cậu nói ra nhất định anh ta sẽ cắn cậu một cái.”
“Nếu như anh ấy là loại người đó thì đã cắn tôi từ lâu rồi.” Ngôn Thù phiền não thở dài một tiếng, cậu vô cùng tiu nghỉu nói: “Theo quan sát của tôi, tư tưởng của Trác Lệ khá cổ hủ. Cậu biết không, vừa rồi tôi ôm anh ấy một lát mà anh ấy đã lên lớp tôi một lúc lâu, nói cái gì mà AO khác biệt, chứ huống chi là cắn cổ?”
Nghĩ nghĩ, Ngôn Thù lại nói: “Hình như Alpha bọn họ vô cùng xem trọng loại việc cắn cổ này, coi đó là một chuyện rất nghiêm túc rất quan trọng.”
Bạch Minh Cách gật đầu đồng ý: “Cậu nói đúng, rõ ràng người bị cắn cũng chẳng phải bọn họ.”
Nhắc tới đây, Ngôn Thù lại không nhịn được bắt đầu chỉ trích, tiếp tục nói: “Thế đã tính là gì. Quan trọng nhất nhất là anh ấy chẳng thích tôi chút nào cả. Nếu như không thích thì hình như cũng không thể đánh dấu, chắc là sợ bị chiếm lợi?”
Thật ra khi mới quen biết Trác Lệ, Ngôn Thù cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ vì Trác Lệ là Alpha, cậu muốn Trác Lệ cắn một cái, nghĩ giống như hoàn thành một quá trình sinh lý cần thiết, chỉ thế thôi.
Còn những thứ khác sau khi đánh dấu, cậu chưa từng nghĩ tới, nhưng trong tiềm thức, cậu nghĩ có thể là sau khi thành công bị đánh dấu, cậu sẽ trực tiếp rời đi.
Nhưng mà loại suy nghĩ của O cặn bã không chịu trách nhiệm này đã lặng yên không một tiếng động xảy ra biến hóa rất lớn trong đoạn thời gian ở cùng với Trác Lệ này.
Đương nhiên cậu có thể tìm cơ hội ép Trác Lệ cắn mình như Bạch Minh Cách đã nói, nhưng lỡ đâu anh tức giận thì làm sao? Trác Lệ tức lên sẽ rất dữ, đặc biệt là khi nói tới những chuyện này anh đều rất nghiêm túc, lỡ đâu sau này Trác Lệ sẽ hoàn toàn không quan tâm cậu nữa thì phải làm sao?
Trác Lệ nói cậu không biết cái gì gọi là thích, nhưng cậu không cho rằng như vậy, chẳng lẽ thích không phải là bản năng của con người sao?
Còn nữa, minh chứng trực quan nhất giống như trước đây cậu đã từng nói với Trác Lệ, trong đội ngũ không chỉ có Trác Lệ là Alpha, nhưng cậu lại chỉ thích một mình Trác Lệ.
Cậu sẽ không tự chủ muốn đến gần, muốn nói chuyện với Trác Lệ, nếu như làm bất cứ việc gì đều có mục lựa chọn, vậy lựa chọn đầu tiên của cậu nhất định chính là Trác Lệ.
Đó không phải là thích sao?
Là chính Trác Lệ không tự biết mà thôi, vậy mà cứ nói là cậu không biết.
Đúng là một người phiền phức.
“Không thế nào, chúng tôi đều cảm thấy Trác Lệ rất thích cậu mà.” Bạch Minh Cách gãi gãi tai, yên lặng suy nghĩ một lát, cậu ta nghiêm trang nói: “Nếu không thì cậu trực tiếp đưa cổ tới trước mặt Trác Lệ, ép anh ta cắn cậu, tôi không tin anh ta có thể nhịn được.”
Một người một khỉ dường như chẳng hề cảm thấy chủ đề này không thích hợp nghiên cứu thảo luận công khai thế này, mỗi người một câu cắn cậu cắn tôi thảo luận tới vui vẻ.
Không giống như đang nói chuyện về đánh dấu, mà giống như đang thảo luận xem cái gì ăn ngon.
“Cậu cứ liên lụy tôi đi, trở về anh ấy trực tiếp vặn gãy cổ tôi thì sao.” Ngôn Thù mau chóng lắc đầu phủ nhận ý kiến này, cậu uể oải ngáp một cái rồi mới nói: “Bây giờ không biết rốt cuộc anh ấy thích người như thế nào, Tiểu Bạch, cậu cảm thấy Alpha đều thích Omega như thế nào?”
Bạch Minh Cách rơi vào suy tư, cuối cùng cậu ta lộ ra vẻ mặt thương mà không giúp gì được nói: “Tôi cũng không biết nữa, cậu phải biết mặc dù tôi biết nói chuyện nhưng bản chất vẫn là một con khỉ. Mấy cái cong cong quẹo quẹo giữa con người các cậu sao tôi có thể hiểu được, chút xíu kiến thức đó của tôi đều là nhìn thấy ở trên sách thôi.”
Ngôn Thù hỏi: “Vậy giới khỉ các cậu yêu đương thế nào?”
“Chúng tôi chẳng phiền phức như các cậu đâu.” Bạch Minh Cách nói: “Thích thì trực tiếp nói ra thôi.”
Ngôn Thù lại lần nữa nhỏ giọng than thở, vậy thì chẳng khác nào hỏi vô ích.
Bạch Minh Cách nhìn dáng vẻ cúi đầu ỉu xìu của cậu thì nghĩ nghĩ, rồi đề nghị một cách chân thành: “Nếu không hay là cậu làm theo lời trước đây tôi nói với cậu, không có việc gì thì thơm thơm anh ta, cọ cọ anh ta?”
…
Người đàn ông trung niên mặc bộ đồ phòng hộ màu trắng đang đứng trước một thiết bị tinh vi, bên cạnh thiết bị còn có một lồng kính với đường kính khoảng ba mét do lưới điện cách ly ra.
Người đàn ông yên lặng nhìn màn hình hiển thị của thiết bị, ánh mắt vừa si mê vừa nóng bỏng.
Nhìn theo tầm mắt của ông ta, chỉ thấy trong lồng kính có một sinh vật không biết là gì to bằng khoảng bắp chân người trưởng thành. Thoạt nhìn thì hình dáng nó giống như chuột, nhưng nó lại đuôi rắn, tốc độ di chuyển của nó rất nhanh, đôi mắt màu đỏ máu, nó đang điên cuồng đụng vào tường kính, nhưng răng nanh nén nhọn lại chẳng để lại mảy may chút dấu vết nào trên mặt kính cả.
Cho đến khi người đàn ông kia ấn xuống một nút màu xanh lục trên thiết bị.
Một tiếng “tích” điện tử vang lên…
[Đang phóng pheromone.]
Phía trên lồng thủy tinh khép kín đột nhiên mở ra, sinh vật ở trong lồng nhạy bén nhảy lên một cái, như mà ngay khi nó đã sắp nhảy ra, lưới điện bên trên đột nhiên hạ xuống một tia chớp trực tiếp đánh sinh vật không rõ đó trở về, chẳng qua sau khi co giật một lát nó lại không động đậy nữa. Lúc này, một cánh tay sắt máy móc cực lớn duỗi ra từ sau lồng thủy tinh, mắt thường có thể nhìn thấy ngón trỏ của bàn tay sắt đó xảy ra thay đổi, trong chốc lát, một ông tiêm duỗi ra từ trong đó, trong ống là một chất lỏng màu đỏ thẫm giống như sương mù.
Theo chất lỏng đó được tiêm vào người sinh vật không rõ kia, sinh vật không rõ đó giây trước đã không còn động đậy lại bắt đầu trở nên nóng nảy, nó giống như đang chịu đựng đau đớn vô cùng nào đó, phát ra một tiếng gào chói tai, một lúc sau, bốn chi vừa rồi còn đang trọc lúc của nó đột nhiên mọc ra móng nhọn từ trong máu thịt, mùi máu tanh hôi bắt đầu trở nên dày đặc trong không khí.
Nhưng người đàn ông kia lại chẳng bị chút ảnh hưởng nào, vẻ mặt của ông ta càng cuồng nhiệt hơn, với ông ta mà nói, tiếng kêu kia giống như là tiếng nhạc êm tai nào đó, mùi máu tươi gay mũi là nước gia vị thượng hạng, ông ta say mê nhìn mọi thứ trước mắt rồi cười ra tiếng.
Chẳng qua chỉ trong thời gian không tới một phút ngắn ngủi, hình dạng của sinh vật không rõ tên kia đã xảy ra thay đổi cực lớn, làn da vốn bằng phẳng của nó mọc ra vô số bọc mủ to chừng nắm tay, đặc biệt là bọc mủ nơi sống lưng càng ngày càng to, cuối cùng bọc mủ đó chợt phát nổ, một đôi cánh mỏng màu đỏ thẫm mở ra — vậy mà nó có được khả năng bay lượn.
Cánh tấm kính, người đàn ông đối mắt với sinh vật kia, ông ta không kìm lòng được đưa tay dán lên mặt kính nói lầm bẩm: “Perfect.”
Dứt lời, sinh vật không rõ kia càng thêm mạnh bạo va chạm vào mặt kính, lần này thủy tinh bị nó đụng ra vết nứt nhỏ. Người đàn ông kia vô thức lùi về sau nửa bước, ý cười trên mặt từ từ biến mất: “Mày phải nhớ kỹ, tao là chủ nhân đã cho mày sinh mệnh mới.”
Nhưng sinh vật không rõ đó lại không ngừng va chạm vào kính thủy tinh.
Sắc mặt người đàn ông lại bắt đầu trở nên âm u, ông ta quay người rồi ấn một cái núi còn lại trên thiết bị. Âm thanh điện tử lại vang lên…
[Tích, đang chuẩn bị cấy chip.]
Lồng kính lại lần nữa bị mở ra, cảnh tay sắt đó ấn chặt lấy sinh vật không rõ, sau đó dùng một con dao sắc nhọn cắt đứt bên gáy của sinh vật rồi nhanh chóng nhét một con chíp màu trắng bạc vào, cho đến sau khi hoàn toàn khâu lại, sinh vật kia mới bắt đầu dần an tĩnh, chẳng qua ánh mắt nó đã trở nên trống rỗng.
Sau khi nhìn thấy cảnh này, sắc mặt người đàn ông rất khó coi, đúng lúc này chuông bên ngoài phòng thí nghiệm vang lên, người đàn ông ấn lên thiết bị vân tay trên tường, sau đó cửa được mở ra.
Người đi vào là một người đàn ông to cao mặc quân phục rằn ri, đầu tiên hắn ta gật đầu ra hiệu với người đàn ông rồi mới nói chuyện: “Tiến sĩ Kim Sâm, chiều nay chúng đôi đã hoàn toàn mất liên lạc với đại úy Bath.”
“Mất liên lạc?” Kim Sâm hơi nhíu mày, sau đó ông ta trầm giọng nói: “Vậy thì là chết rồi.”
Người đàn ông hỏi: “Thiếu tướng bảo tôi tới xin chỉ thị từ ngài, bước tiếp theo phải làm như thế nào?”
Kim Sâm quy đầu nhìn sinh vật đã bình tĩnh lại trong lồng thủy tinh một cái, cắn răng mở miệng: “Đương nhiên là không tiếc bất cứ giá nào cũng phải tìm được Thần nông!”
Người đàn ông nghe vậy thì hơi nhíu mày, hắn ta nhìn về phía Kim Sâm nói: “Tiến sĩ Kim Sâm, lần này cũng tôi đã tổn thất mất một đội ngũ, trước mắt không rõ tình huống của thành phố D, tùy tiện đi tiếp sợ là sẽ xảy ra biến cố.”
“Sao hả?” Kim Sâm cười khẩy một tiếng, ông ta bước lên trước mấy bước, trên người còn mang theo chút mùi máu tươi nhạt: “Ý của thiếu tướng mấy người là hối hận rồi à?”
Người đàn ông đó không trả lời thẳng vấn đề này mà nói một cách có hàm ý: “Tiến sĩ Kim Sâm, theo điều khoản hợp tác ba năm trước đây của chúng ta, bây giờ cũng đã đến lúc ngài thực hiện cam kết rồi.”
Kim Sâm lạnh lùng nhìn người đàn ông rồi nói từng chữ một: “Chỉ cần có được Thần nông, tôi có thể lập tức thực hiện được cam kết.”
Nói đến đây, ông ta quay người hỏi: “Nhìn thấy thứ bên trong không?”
Người đàn ông nhìn theo ánh mắt ông ta, nơi không ai nhìn thấy hắn ta hơi nhăn mày lại trong chớp mắt.
Kim Sâm nói: “Đó là thành quả mới nhất tôi nghiên cứu ra, bây giờ nó rất nghe lời, các anh mang nói cùng đi tìm Thần nông đi.” Nói tới đây, ông ta cười gằn một tiếng: “Giữa quái vật và quái vậy luôn sẽ có chút liên hệ kỳ diệu nào đó.”
Vừa nói Kim Sâm vừa lên trước đóng lưới điện trong lồng kính lại, ông ta đưa một tay về phía sinh vật kia, nhỏ giọng nói: “Tới đây nào.”
Theo lời của ông ta, sinh vật đó mở hai cánh, bay ra khỏi lồng kính, yên tĩnh đáp xuống đằng sau Kim Sâm.
Lúc đó Kim Sâm mới lại quay đầu nhìn về phía người đàn ông, nói một cách không nhanh không chậm: “Mang nó theo các anh có thể nhanh chóng tìm được Thần nông.”