Anh Chẳng Thương Em Gì Cả - Lộ Hồi Thanh Dã - Chương 38
“Không đâu.” Trác Lệ trả lời vô cùng dứt khoát, anh đáp: “Mỗi người đều không giống nhau, cậu không cần vì mình khác biệt mà quá để ý.”
Ngôn Thù như hiểu như không đáp lại một tiếng: “Là vậy ạ.”
“Đương nhiên.”
Nói thì kinh nghiệm mấy lần an ủi người khác ít ỏi của Trác Lệ đều được dùng trên người Ngôn Thù, với việc khuyên giải người khác, anh thật sự không có thiên phú, bây giờ chỉ đành giữ nguyên động tác tay đặt trên đầu Ngôn Thù, cảm giác thoải mái làm anh không tự chủ được hơi xoa xoa: “Cái đặc biệt của cậu không phải là khuyết điểm, cho nên cậu cũng không để ý tới ánh nhìn của những người khác.”
Ngừng một lát, nghĩ tới gì đó, anh lại nói tiếp: “Hơn nữa, có rất nhiều lúc cậu cảm thấy đó là khuyết điểm của mình, nhưng trong mắt người khác, có thể đó cũng là ưu điểm.”
“Vậy anh cũng nghĩ vậy ạ?” Ngôn Thù lại nhìn về phía Trác Lệ, ánh mắt trong veo: “Vừa nãy anh nói em là một bạn nhỏ rất giỏi.” Cậu khó có khi có chút thẹn thùng, nhỏ giọng bổ sung thêm một câu: “Mặc dù em đã không còn là bạn nhỏ nữa rồi.”
Trong giọng nói Trác Lệ phảng phất như mang theo chút tiếng cười trầm thấp, anh không chút do dự khẳng định một lần nữa: “Ừ, cậu rất giỏi.”
Ngôn Thù thỏa mãn cười một tiếng, sau đó cậu đột nhiên hỏi một câu không liên quan: “Nhưng mà Trác Lệ, anh đang sờ chó con ạ?”
Dứt lời, đầu tiên là Trác Lệ hơi sững sờ: “Cái gì?”
Ngôn Thù chỉ chỉ lên bàn tay đang đặt trên tóc mình của Trác Lệ, nói: “Tay của anh nặng quá, cổ em có hơi tê.”
Lúc này Trác Lệ mới phản ứng lại, anh nhanh chóng thu tay lại: “Xin lỗi.”
“Không sao ạ, nếu như anh thích em có thể cho anh sờ mỗi ngày.” Ngôn Thù thuận thế nắm lấy tay Trác Lệ, độ ấm làn da của Trác Lệ rất cao, khá thích hợp đảm nhiệm làm một chiếc găng tay ấm, cậu rất tự nhiên, tùy ý nói: “Em cũng thích cho anh sờ.”
Lời này thật sự tràn đầy nghĩa khó hiểu khác, nếu như đổi lại là bất kỳ một đôi nào đang trong thời gian yêu đương, Omega nói với Alpha như vậy sẽ mang theo chút ám chỉ không tiện nói rõ, nó đã vượt qua lời mật ngọt thuộc về tình bạn.
Theo bản năng, Trác Lệ muốn rút tay mình lại, nhưng lại nghĩ tới gì đó, anh nhịn xuống.
Người này là Ngôn Thù.
Chính vì là Ngôn Thù, những lời và động tác này của cậu mới trở nên bình thường, cậu hẳn chỉ đơn thuần muốn biểu đạt ý trên mặt chữ mà thôi.
Cũng do vậy, Trác Lệ mới không tiện lập tức làm ra động tác nào.
Với tình huống hiện tại của Ngôn Thù, anh lo cậu sẽ nghĩ nhiều.
Sắc trời bên ngoài càng ngày càng tối, căn nhà xây dở bỏ hoang này còn chẳng được là coi bán thành phẩm, cũng không có điện, gió đêm cuốn theo rét lạnh thổi vào trong nhà qua cửa sổ chưa được lắp đặt, mọi thứ xung quanh rơi vào bóng tối, nhưng thứ gì đó không biết tên lại được phóng đại ra.
Mặc dù đã mặc khoác ngoài của Trác Lệ nhưng Ngôn Thù vẫn có chút lạnh, cậu hít hít mũi, hỏi: “Chẳng lẽ anh không thấy lạnh chút nào ạ?”
Sau khi cởi áo khoác ngoài ra, trên người Trác Lệ chỉ còn lại một chiếc áo thun mỏng manh, nhưng mặc dù là vậy, trên người Trác Lệ vẫn rất nóng, giống như là một cái lò ấm lớn không ngừng tỏa ra nhiệt lượng.
Anh mặc cho Ngôn Thù xoa nắn loạn trên mu bàn tay và lòng bàn tay mình, sau khi yên lặng nhẫn nại mấy phút, Trác Lệ vẫn cảm thấy không thể tiếp tục như vậy được nữa, có vài chuyện Ngôn Thù không biết, nhưng mà anh biết.
“Chắc là cậu đói rồi.” Trác Lệ không dấu vết rút tay mình ra khỏi tay Ngôn Thù, sau đó anh đứng lên, nói: “Đi ăn chút gì đi, lát nữa sẽ không lạnh nữa.”
“Vâng.” Ngôn Thù gật đầu, dính vào lưng Trác Lệ đứng lên, cậu thật sự quá lạnh, không nghĩ được nhiều mà trực tiếp bám vào lưng Trác Lệ, cậu dùng tay vòng quanh eo Trác Lệ nói “Em sưởi sưởi nữa.”
Bước chân của Trác Lệ hơi ngừng lại, phần bắp thịt ở eo hơi căng cứng, yên lặng một lát, anh duỗi tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay Ngôn Thù: “Ngôn Thù, buông ra.”
“Tại sao?” Ngôn Thù vẫn không buông tay: “Đừng keo kiệt vậy mà.”
Trác Lệ quả thật có chút dở khóc dở cười, anh phát hiện chính mình thật sự không có cách nào đối phó được Ngôn Thù, anh cong ngón tay day day trán rồi mới trầm giọng nói: “Tôi không keo kiệt.”
Vừa nói Trác Lệ vừa xoay người lại nhìn Ngôn Thù, anh nghĩ một chút rồi mới cau mày nói một cách uyển chuyển: “Ngôn Thù, cậu là Omega, cậu ôm tôi thế này không quá phù hợp.”
Ngôn Thù không hiểu hỏi: “Tại sao không phù hợp, lẽ nào Alpha mới có thể ôm anh sao?”
Khóe mắt Trác Lệ giật lên: “…”
Anh có chút không biết làm sao thở dài một hơi, cố gắng nhẫn nại giải thích: “Đương nhiên Alpha cũng không được.”
Ngôn Thù ngẩn ra, cậu ngẩng đầu nhìn lông mày đang nhíu chặt của Trác Lệ, dáng vẻ không biết phải làm thế nào, sau đó cậu cũng nhíu mày: “Omega không được, Alpha cũng không được, vậy phải thế nào mới được?”
“Ngôn Thù, có một vài lời và một vài hành động phải có chừng có mực, bây giờ cậu đã không còn là trẻ con nữa.” Trác Lệ cân nhắc dùng từ: “AO có khác biệt, cậu làm thế là không được.”
Ngôn Thù nghiêm túc phản bác lại: “Vừa rồi anh còn nói em là trẻ con, bây giờ lại nói em không phải là trẻ con nữa. Trác Lệ, anh kỳ quái quá.”
Trác Lệ nhất thời cứng họng, ngừng một lát anh mới nói: “Cái đó không giống.” Sợ Ngôn Thù lại tiếp tục ở đề tài này, Trác Lệ nhíu chặt mày nói: “Cậu phải hiểu được bảo vệ chính mình, có một vài hành động thân mật chỉ có thể làm với người mình thích. Điều này trước đây tôi đã từng nói với cậu rồi.”
Ngôn Thù chẳng phải kẻ ngốc, đương nhiên cậu có thể hiểu được logic của Trác Lệ, cậu gật đầu như chuyện đương nhiên, nói: “Đương nhiên là em biết cái đó. Trác Lệ, trước đây ba em đã từng dạy em, khi ở cùng với Alpha mình không thích thì phải duy trì khoảng cách thích hợp.
Trác Lệ thầm thở phải, nói: “Ừ, là như vậy đấy.”
Ai biết được lời anh vừa nói xong, giây sau Ngôn Thù vậy mà lại thuận theo lời anh nói ra một câu kinh người: “Nhưng mà em thích anh mà.”
Trác Lệ sững sờ, trong bóng tối, anh vô thức bắt gặp ánh mắt của Ngôn Thù.
Ánh mắt Ngôn Thù đơn thuần không giống giả bộ, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Bởi vì thích anh nên em chỉ dính lấy anh, anh xem bình thường em cũng có ôm mấy người Lâm Quang đâu.”
Căn nhà dở dang này không hề có cách âm.
Cách một bức tường, mấy người Lâm Quang ngồi thành một vòng, bọn họ không hẹn mà cùng cố gắng ngừng thở, cẩn thận lắng nghe động tĩnh truyền tới từ phòng cách vách.
“Em đã nói mấy là là thích anh rồi,” Có thể là có chút tủi thân, Ngôn Thù cúi đầu, như có như không vân vê vạt áo ngoài, tiếp tục lên án: “Nhưng hình như anh đều không nghe thấy, cũng không để ý.”
“Tôi…” Trác Lệ có hơi không biết đáp lại như thế nào, một lúc lâu sau, anh dời ánh mắt của mình đi, từ từ thở ra một hơi, nói: “Ngôn Thù, cậu vẫn không biết gì cả.”
“Hả?” Ngôn Thù có hơi hiếu kỳ hỏi: “Em cần phải biết cái gì?”
Trác Lệ yên lặng không trả lời.
Ngôn Thù lại hỏi thêm một câu: “Vậy anh thích em không?”
Trong lòng Trác Lệ dâng lên chút kỳ lạ, anh thở nhẹ ra một hơi, muốn nói gì đó, nhưng lời đến bên miệng anh lại gượng gạo dời đề tài đi: “Bây giờ không phải lúc để nói cái này, đi ăn cơm đi.”
“Vậy được.” Ngôn Thù dùng mũi chân đá đá mặt đất, đi lên phía trước mấy bước với Trác Lệ, cậu lại nói ra một câu kỳ lạ: “Nhưng, Trác Lệ, em cảm thấy hình như anh không biết thích là gì cả, anh có hơi ngốc.”
Dứt lời, cậu đưa tay lên vỗ vỗ bả vai Trác Lệ, phóng khoáng bổ sung thêm một câu: “Nhưng mà không sao cả, em sẽ dạy anh.”
Cách vách.
Tăng Nghệ Kỳ nắm chặt nắm đấm, anh nén cười cảm thán: “Ngôn Thù thật sự là Omega dũng cảm nhất tôi đã từng gặp.”
Hồ Nhã nói: “Tiếc là đội trưởng nhà chúng ta là một tên đầu gỗ.”
Lâm Quang phụ họa: “Chứ còn gì nữa, cái loại câu cho điểm này mà cũng không biết đáp thế nào.”
Bạch Minh Cách dùng đôi gậy nhỏ vớt mì ra khỏi nồi một cách chậm rãi, mì có chút nóng, cậu ta thổi thổi, nói: “Thật ra Ngôn Tổng của chúng ta cũng chẳng có tế bào yêu đương gì cả.”
“Tiểu Bạch, có phải là cậu lại lén nói xấu tôi không?” Ngôn Thù nhạy bén nghe thấy tên mình, cậu bước nhanh về phía cách vách: “Tôi nghe thấy hết rồi, cậu đang nói cái gì!”
“Không có, tôi đang khen cậu.” Bạch Minh Cách lại ăn một miếng mì, sắc mặt không đổi nói: “Tôi nói cậu rất đáng yêu, rất ưu tú, sau này nhất định sẽ có rất nhiều Alpha thích cậu.”
Nghe vậy, Ngôn Thù tìm một vị trí trống ngồi xuống: “Tôi có nhiều Alpha thích vậy để làm gì, phiền phức.”
Hồ Nhã vừa định nói gì đó lại liếc thấy đội trưởng đang đi vào, cô lập tức ngưng lại: “Mau mau ăn đi, đợi lát nữa mưa dừng chúng ta lại xem thử xem có thể xuất phát trong đêm không.”
Ngôn Thù không lập tức động đũa, cậu nhìn về phía mấy người rồi đột nhiên nói: “Hôm nay cảm ơn mọi người.” Cậu có chút ngại ngùng, nghiêm túc nói lời xin lỗi: “Nếu như không phải do tôi mọi người cũng sẽ không gặp phải phiền toái này.”
Mọi người đều hơi sững sờ.
“Tiểu Thù, cậu nói lời này là không được rồi.” Lâm Quang dẫn đầu xua tay, cậu ta nhướng mày nói: “Cậu đã đi theo chúng tôi thì là người trong đội của chúng tôi, cho dù có xảy ra chuyện gì thì mọi người đều sẽ cùng tiến cùng lùi, những cái này đều là việc nên làm.”
Hồ Nhã gật đầu nói: “Đúng vậy, em đã gọi chị một tiếng chị thì chị có thể nhìn em bị người ta bắt đi à, mau mau tới ăn mì đi.”
Tăng Nghệ Kỳ thì trực tiếp đẩy nồi mì tới gần Ngôn Thù, anh ta cười nói: “Không có bát, chỉ tìm thấy một cái nồi này thôi, cho cậu ăn trước!”
Ngôn Thù cười nói một tiếng cảm ơn, cậu cúi đầu nhìn mì sợi nóng hổi trong nồi, mũi cảm thấy chua xót: “Em rất vui có thể quen biết được mọi người.”
Ngừng một chút, dường như đã đưa ra quyết định nào đó, Ngôn Thù mấp máy môi nói: “Thật ra tôi cũng không ngờ bọn họ sẽ tìm tới, chắc là mọi người cũng đã nghe rồi, bọn họ đến vì kháng thể trên người tôi, tôi…”
“Ngôn Thù.” Trác Lệ vẫn luôn không lên tiếng đột nhiên mở miệng: “Nếu như không muốn nói cậu có thể không cần nói rõ.”
Ngôn Thù lắc đầu, cậu cong môi cười lên, nói một cách thoải mái: “Chúng ta đều là người một nhà, không sao cả.” Dứt lời, cậu lấy dũng khí nói: “Thật ra tôi không phải là người bình thường, từ khi còn rất nhỏ tôi đã tự nguyện lựa chọn tham gia kế hoạch Thần nông.”
Kế hoạch Thần nông liên quan tới cơ mật quan trọng, đương nhiên người bình thường không thể biết được, dù là Trác Lệ thì trước đó anh cũng chưa từng nghe nói tới kế hoạch này.
Nhất thời, không ai lên tiếng nói gì cả, bởi vì chỉ với những tin tức hiện tại bọn họ biết được, bọn họ chắp vá những tin đó lại cũng có thể biết được tính quan trọng của kế hoạch này.
Ngôn Thù giải thích: “Kế hoạch Thần nông bắt đầu vào mười bảy năm trước, là kế hoạch do liên minh sinh vật thế giới triển khai, do Vu Lãng Hạc cũng chính là ba em phụ trách, ý định ban đầu của kế hoạch là nghiên cứu ra kháng thể chuyên nhằm vào virus ‘S1’”
“Vậy.” Nghe tới đây, trong lòng Hồ Nhã đã có suy đoán mơ hồ: “Lúc đó em mới chỉ có sáu tuổi?”
Ngôn Thù gật đầu, tiếp tục nói: “Lúc bắt đầu mọi thứ đều tiến hành rất tốt, nhưng sau đó xuất hiện một vấn đề. Kim Sâm, bây giờ chắc ông ta là người đứng đầu của liên minh sinh vật thế giới rồi nhỉ?”
Lâm Quang ừ một tiếng, khi đó, sau khi tin tức Vu Lãng Hạc chết truyền ra, liên minh sinh vật thế giới đã được Kim Sâm tiếp nhận hoàn toàn, nhưng trong nội bộ, mọi người đều lờ mờ biết được, Kim Sâm có thể thuận lợi ngồi trên vị trí này không thoát được quan hệ với thế lực mấy quốc gia đứng sau lưng ông ta.
Ngôn Thù biểu hiện coi thường Kim Sâm ra mặt: “Lúc đó Kim Sâm cũng chỉ là một tên làm việc vặt dưới tay ba em thôi, ba em dạy ông ta nhiều kiến thức như vậy nhưng ông ta lại cắn ngược lại một cái, ông ta đánh cắp số liệu cơ mật quan trọng, hơn nữa còn bóp méo, đưa ra một đề nghị độc ác.”
Ngôn Thù nói bằng giọng lạnh lùng: “Cũng vì điều đó nên ước nguyện ban đầu của kế hoạch Thần nông cũng biến đổi, bọn họ muốn biến Thần nông thành một vũ khí sinh hóa, một vũ khí không sợ bất kỳ virus đã biết nào, sau đó dùng kháng thể an toàn trong cơ thể đó tiêm vào trong cơ thể mình, tiêu diệt các nguy hại do virus S1 mang tới một cách có chọn lọc, chỉ để lại các tế bào có thể tiến hóa dị năng mà nó có, để bọn họ trở nên càng mạnh hơn.
“Nhưng mà loại suy nghĩ này rất điên cuồng, suy cho cùng nó chỉ là suy nghĩ, không ai có thể xác định được kết quả sẽ như thế nào. Virus S1 thay đổi khôn lường, hơi sơ suất chút thôi có thể sẽ đưa con người tới hướng diệt vong hoàn toàn.” Ngôn Thù nói: “Ba em nhất quyết phản đối, nhưng vẫn không ngăn được ham muốn cá nhân của ông ta. Sau đó nữa, ba em mang theo em trốn khỏi liên minh sinh vật thế giới.”
Mặc dù Ngôn Thù nói những việc này một cách rất bình thường, nhưng mấy người nghe vào tai lại thật sự cảm thấy kinh hồn bạt vía.
Bọn họ gần như có thể tưởng tượng được tình huống khi đó có bao nhiêu tệ hại.
Còn có Ngôn Thù, lúc đó cậu mới chỉ có sáu tuổi nhưng lại phải chịu đựng nhiều chuyện như vậy.
Nhất thời, bầu không khí an tĩnh tới đáng sợ, bên tai chỉ có tiếng gió gào thét.
Một lúc lâu sau, Trác Lệ đưa mắt nhìn Ngôn Thù, anh hơi động môi, vì đang kiềm chế tâm trạng nên giọng nói vô cùng trầm thấp: “Bọn họ, có làm gì với cậu không?”
Ngôn Thù hơi sững sờ, cậu không trả lời thẳng vấn đề này mà cười nói: “Bây giờ mọi chuyện đều đã tốt lên rồi, từ khi ba em dẫn em rời khỏi liên minh sinh vật thế giới, ngày nào em cũng rất vui vẻ.”
Dứt lời, cảm thấy nói vậy quá nghiêm túc, thế là cậu bổ sung thêm một câu: “Chẳng qua có lúc cơ thể sẽ xuất hiện trạng thái không thoải mái, nhưng mà sau này sẽ từ từ phục hồi lại thôi.”
Nghe Ngôn Thù nhắc tới việc này một cách nhẹ nhàng như vậy, sắc mặt mấy người đều có chút phức tạp.
Nhưng Bạch Minh Cách lại đột nhiên nhớ tới gì đó, cậu ta gãi gãi đầu nói: “Nhưng không phải ba cậu nói, nếu như…”
Lời cậu ta còn chưa nói hết đã trực tiếp bị giọng nói của Ngôn Thù cắt đứt: “Ừ, ba tôi nói vẫn phải chú ý nhiều, phải chăm sóc cơ thể mình cẩn thận.”