Anh Chẳng Thương Em Gì Cả - Lộ Hồi Thanh Dã - Chương 37
Khi Ngôn Thù hoàn toàn tỉnh táo lại đã là chuyện của ba tiếng sau.
Nghe lời tự thuật của Bạch Minh Cách, tang thi trên quãng đường này thật sự quá nhiều, khi đó đạn trong tay bọn họ đã sắp dùng hết, nhưng lại không có cách nào thuận lợi đi ra tới đường quốc lộ. Càng đừng nói không may là qua không bao lâu trên trời lại bắt đầu đổ mưa, dưới tình huống như vậy, bọn họ chỉ có thể tìm nơi thích hợp tạm hoãn hành động. Hơn nữa mọi người vừa mới tiêu hao sức lực quá lớn, cũng cần nghỉ ngơi chấn chỉnh lại một chút.
May mắn là bọn họ đi qua một tòa nhà đang xây dở, mặc dù hoàn cảnh không tốt lắm nhưng tạm thời có thể chắn gió che mưa, cố gắng xông ra khỏi bầy tang thi, mấy người gian nan đi vào tòa nhà xây dở trốn tránh, may mà mặc dù tòa nhà này cực kỳ cũ nát, nhưng cửa sổ từ tầng một tới tầng hai vẫn còn đó, tang thi tạm thời sẽ không vào được, chỉ cần đợi mùi máu xung quanh tản đi, không có động tĩnh lớn như ban nãy nữa thì bọn nó sẽ tự động tản ra.
“Ngôn Tổng, cậu không biết đoạn đường này Trác Lệ lo lắng như thế nào đâu.” Bây giờ Bạch Minh Cách đã dùng hình dáng khỉ, trong hoàn cảnh tối mờ, cậu ta dựa vào bên chân Ngôn Thù, kể lại chuyện sau khi Ngôn Thù hôn mê: “Trác Lệ đi đâu cũng ôm cậu đi theo, cậu xem bây giờ chúng ta đang ở tầng mười chín đúng không, là Trác Lệ ôm cậu đi lên đấy. Thể lực của anh ta tốt thật, chẳng thở gấp lấy một cái, đủ men.”
Nói tới đây, Bạch Minh Cách lại cười ha ha một tiếng, sau đó không nhịn được tám thêm một câu: “ Ngôn Tổng, trong lòng cậu có thích không?”
“Hả?” Sau khi thanh tỉnh, sắc mặt của Ngôn Thù vẫn trắng bệch, nhìn vẫn còn chút yếu ớt, cậu kéo chặt chiếc áo khoác thuộc về Trác Lệ trên người, không hiểu ra sao cả nói: “Cái này có gì mà thích?”
Bạch Minh Cách có chút cạn lời nhìn Ngôn Thù, giống như có chút hết lời mà nói, cuối cùng cậu ta chỉ đành nhấn mạnh lại một lần: “Anh ta vẫn luôn ôm cậu đấy!”
Ngôn Thù cảm thấy việc này rất bình thường: “Không phải là tôi đang hôn mê à, hơn nữa anh ấy cũng thường ôm tôi cõng tôi mà.”
Cái gì gọi là hôn mê?
Chính là đã mất đi ý thức, mất đi năng lực hành động của bản thân, nếu như Trác Lệ không ôm cậu thì chẳng lẽ cậu có thể bay theo ở phía sau à?
Suy cho cùng Tiểu Bạch cũng chỉ là một con khỉ, dễ dàng cảm thấy thích.
Bạch Minh Cách có hơi không có cách nào giao lưu với Ngôn Thù, theo cậu ta, Omega Ngôn Thù này kỳ kỳ quái quái, rõ ràng hướng tới việc yêu đương như vậy, nhưng lần nào cũng chẳng có chút tế bào yêu đương nào cả. Mọi người bên ngoài nhìn đều thấy đây là một việc rất ngọt ngào, nhưng đến chỗ cậu lại biến vị, giống như là đi ra ngoài nhổ một cây cải trắng ra khỏi đất, vô cùng bình thường.
“Cậu nói những cái khác cho tôi đi, tên xấu xa lông vàng kia thì sao, hắn ta thế nào rồi?” Nhắc tới Bath, trong lòng Ngôn Thù vẫn còn nghiến răng nghiến lợi, cậu sờ sờ lỗ kim trên cổ mình hỏi: “Trác Lệ có đánh tơi bời hắn ta không?”
“Hơn cả đánh tơi bời, đây còn là lần đầu tiên tôi thấy tâm trạng của Trác Lệ kích động như vậy đấy, ánh mắt đó giống như là muốn ăn tươi nuốt sống tên khốn đó vậy!” Bạch Minh Cách dùng giọng điệu vô cùng khoa trương nói: “Tôi nghĩ thôi đã thấy đau dùm tên đó, cũng cảm thấy hắn ta biết chịu đòn thật, nếu như đổi lại là tôi, đánh một cái thôi là tôi đã gục rồi.”
Ngôn Thù hả giận trong nháy mắt: “Đánh hay lắm!”
“Chẳng qua Trác Lệ cũng suýt chút nữa rơi vào bẫy của hắn ta, lúc đó không phải là cậu bị bắn trúng à, Trác Lệ không biết hắn ta tiêm cho cậu cái gì nên đi lên ép hỏi. Ai biết tên khốn đó gian xảo vậy chứ, thế mà lại đánh lén.” Nói tới đây, Bạch Minh Cách ưỡn ngực, dùng móng vuốt khoa tay múa chân, giọng điệu cũng dần trở nên tự hào: “Nhưng mà tôi đã cứu anh ta, ha ha, trong tình cảnh hỗn loạn đó, tôi đột nhiên nhảy xuống từ trên cây, sau đó lập tức vặn gãy đầu của hắn ta!”
Ngôn Thù xem hiểu động tác khoa tay múa chân của cậu ta là là động tác nổ súng thì lòng đánh cái thịch, cậu vô thức hỏi: “Trác Lệ có bị thương không?”
“Ít nhiều gì cũng bị thương một chút, mặc dù không bị đạn bắn trúng nhưng viên đạn cũng sượt qua cánh tay anh ta.” Nhớ tới gì đó, Bạch Minh Cách có chút không vui bổ sung thêm một câu: “Không phải chứ, mấy người đều sao thế, sao đều chỉ quan tâm lẫn nhau, chẳng thèm hỏi xem tôi thế nào hả?!”
Ngôn Thù bị lời này làm cho nghẹn lại một chút, cậu sờ sờ đầu Bạch Minh Cách: “Tiểu Bạch, lần này cảm ơn cậu nhiều.” Ngừng một chút, cậu lại hỏi: “Đúng rồi, bộ ‘da người’ của cậu thế nào rồi?”
Khi đó nhìn thấy phát súng của J bắn xuyên qua ấn đường của Bạch Minh Cách, Ngôn Thù cũng bị dọa cho mất nửa cái mạng, cậu còn tưởng là Bạch Minh Cách đã đi đời luôn ở đó rồi.
Nghe vậy, Bạch Minh Cách thở dài một tiếng, vô cùng đau lòng nói: “Đừng nhắc nữa, chắc là hỏng hoàn toàn rồi, tôi vừa kiểm tra lại, chẳng có chút phản ứng nào cả, bây giờ thật sự là mô hình danh xứng với thực rồi.”
“Cậu đừng buồn.” Ngôn Thù nghĩ nghĩ rồi nói: “Đợi đến lúc trở về thành phố S tôi sẽ tìm anh trai xem thử xem, có thể là anh ấy sẽ có cách sửa lại.”
Mắt Bạch Minh Cách sáng lên: “Thật không?”
Ngôn Thù gật đầu: “Thật.”
“Vậy thì tôi yên tâm rồi, tôi biến thành người nhiều năm vậy cũng đã có tình cảm. Nếu như không trở về được nữa nhất định sẽ không quen.” Bạch Minh Cách thở phào một hơi, xong lại nghĩ tới gì đó, cậu ta vô thức nhìn về phía sau, thấy mấy người Trác Lệ không qua đây, cậu ta kề lại gần Ngôn Thù hơn một chút, không yên tâm mà hỏi: “Nhưng mà mấy người Trác Lệ chắc sẽ không đưa tôi đi giải phẫu đâu nhỉ?”
“Tôi cảm thấy sẽ không đâu, bọn họ không phải là loại người như vậy.” Ngôn Thù lắc đầu tỏ ý Bạch Minh Cách cứ yên tâm, nói: “Lúc về tới thành phố S cậu cứ giả bộ thành một con khỉ bình thường, cậu không nói chuyện thì chẳng ai phát hiện ra đâu. Về rồi chúng ta lại dùng vũ lực trấn áp mấy người Trác Lệ, không cho phép bọn họ nói ra.”
Bạch Minh Cách không quá tin tưởng nói với Ngôn Thù: “Nhưng mà cậu đánh được Trác Lệ không?”
“Hình như cậu xem thường tôi rồi?” Ngôn Thù nhướng mày nói: “Chưa từng đánh sao cậu biết được là tôi đánh không lại chứ?”
Bạch Minh Cách cười nhạt hai tiếng, cậu ta nhớ lại giá trị vũ lực của Trác Lệ, nói một cách uyển chuyển: “Ngôn tổng, không phải là tôi không tin tưởng cậu, chủ yếu là, ừ thì, cái đó, Trác Lệ thật sự rất lợi hại. Tôi nói là nếu như, nếu như không đánh lại thì sao?”
Ngôn Thù suy nghĩ một lát, nghiêm túc nói: “Nếu như không đánh lại tôi sẽ giả vờ hôn mê, nếu hôn mê thì anh ấy không rảnh đi nói linh tinh nữa đúng không?”
Bạch Minh Cách giơ ngón tay cái lên với Ngôn Thù: “Tuyệt.”
“Chẳng qua còn có một việc.” Bạch Minh Cách do dự hai giây, ngẩng đầu nhìn Ngôn Thù, như có hàm ý nói: “Ngôn Tổng, lúc J dùng súng đánh cậu, cậu nói là đã không muốn sống từ lâu rồi, câu đó của cậu… là giả đúng không?”
Bầu không khí giống như hơi ngưng trệ lại.
Không ngờ tới Bạch Minh Cách sẽ đột nhiên hỏi tới vấn đề này, Ngôn Thù hơi ngớ ra, một lúc lâu sau, cậu cụp mắt, trả lời: “Đương nhiên là giả rồi, tôi còn chưa sống đủ đâu.”
“Vậy thì tốt vậy thì tốt.” Bạch Minh Cách thở phào nhẹ nhõm: “Tình hình khi đó dọa tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng là cậu thật sự nghĩ không thông chứ.” Ngừng một chút, cậu ta lại nói thêm một cậu: “Nói thật thì, lần sau cậu không thể như vậy nữa, tôi biết cậu muốn kích thích đối phương, nhưng nếu như đối phương không dễ kích động, thật sự nổ súng thì nguy hiểm quá!”
Ngôn Thù xua tay, lại bật cười: “Cậu yên tâm đi, bọn họ sẽ không thật sự ra tay đâu, tôi biết mà.”
Bạch Minh Cách cau mày: “Vậy cũng không được, tôi còn đang chờ cậu dẫn tôi tới thành phố S ăn sung uống sướng, nếu cậu không còn thì tôi há chẳng phải uổng quá rồi sao?”
Ngôn Thù vừa định đáp lại thì sau lưng đột nhiên truyền tới tiếng bước chân, trong hoàn cảnh trống vắng, tiếng bước chân đó vô cùng rõ ràng.
“Ơ? Là đội trưởng Trác à, các anh bận xong rồi à?” để phòng ngừa trong thời gian nghỉ ngơi bị tang thi vây quanh, sau khi mấy người Trác Lệ sắp xếp xong cho Ngôn Thù và Bạch Minh Cách, anh lại không yên tâm đi kiểm tra một lần nữa, quét sạch tầng trên tầng dưới cẩn thận một lần.
“Ừ.” Giọng nói của Trác Lệ trầm thấp, anh đi thẳng về phía Ngôn Thù, hơi cong lưng, dán mu bàn tay lên trán Ngôn Thù thử nhiệt độ rồi mới hỏi: “Tình trạng có tốt hơn không, còn cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?”
Trên người Trác Lệ có chút mùi máu, ngoài ra, đầu ngón tay còn mang theo chút mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Ngôn Thù ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Trác Lệ, chóp mũi thả lỏng nói: “Anh hút thuốc à?”
Trác Lệ hơi ngừng lại rồi gật đầu, vô thức nói: “Có hút một điếu.”
Ngôn Thù đáp lại một tiếng rồi nói tiếp: “Em nghe Tiểu Bạch nói anh cũng bị thương, bị thương chảy máu tốt nhất là đừng hút thuốc.”
Trác Lệ đột nhiên nhớ tới lần trước khi hai người lên khỏi bờ sau khi rơi xuống hồ, Ngôn Thù cũng đã từng dặn dò anh, trong lòng anh có chút gì đó khác thường thoáng qua, Trác Lệ thu tay lại, trả lời đơn giản một chữ ‘Ừ’.
“Đội trưởng Trác, có gì ngon không?” Bạch Minh Cách xoa xoa cái bụng đang kêu ùng ục của mình, nói: “Tôi có hơi đói.”
Trác Lệ nhìn Bạch Minh Cách một cái nói: “Mấy người Lâm Quang đang ở phòng cách vách nấu mì, cậu có thể qua đó xem thử.”
Nghe thấy là đang nấu mì, Bạch Minh Cách lập tức đứng dậy đi ra ngoài: “Vậy tôi tranh thủ thời gian đi ăn một chút.”
Sau khi Bạch Minh Cách ra ngoài, trong căn phòng xi măng trống vắng này chỉ còn lại hai người Ngôn Thù và Trác Lệ. Nghĩ tới Trác Lệ là vì mình mới bị thương, Ngôn Thù chống mặt đất đứng dậy, cậu đến gần Trác Lệ đánh giá trên dưới anh một lượt, quả nhiên nhìn thấy một miệng vết thương do đạn xoẹt qua trên cánh tay trái của Trác Lệ. Nhìn thì miệng vết thương rất sâu, hiển nhiên tới bây giờ vẫn chưa được xử lý, bằng mắt thường có thể nhìn thấy trên miệng vết thương còn dính một chút bụi bặm.
Ngôn Thù nhíu mày: “Sao anh vẫn chưa xử lý miệng vết thương?”
Vừa nói cậu vừa kéo Trác Lệ ngồi xuống mắt đất, bắt đầu kiểm tra cẩn thận miệng vết thương của Trác Lệ rồi nói: “May mà không bị lây nhiễm.”
“Không có việc gì.” Trác Lệ ngồi lùi sang bên cạnh một chút, thuận miệng nói: “Lát nữa dùng nước rửa là được.”
Ngôn Thù trừng mắt: “Rửa nước là được?” Cậu không yên tâm nói: “Ít nhất phải tiêu độc chứ?” Vừa nói cậu vừa phồng miệng thổi thổi lên miệng vết thương của Trác Lệ, hỏi: “Trên xe các anh có cồn không?”
Ngôn Thù đột nhiên đến gần lần nữa làm Trác Lệ không tự chủ được nhíu mày, ánh mắt vô thức nhìn về phía Ngôn Thù rồi nhanh chóng rời đi, nói: “Không cần.”
So với trước đây, giọng điệu đã có thêm mấy phần không tự nhiên.
Ngôn Thù hơi sững sờ, giống như là nhận ra gì đó, cậu ngồi dịch sang bên cạnh, sau khi yên lặng mấy giây cậu mới bỗng nói một câu: “Trác Lệ, anh đừng nghe mấy người đó nói lung tung, em… em không phải là người xấu, cũng không phải là quái vật, cũng không muốn đi cùng bọn họ.” Dứt lời, cậu lại yên lặng một lát, sau đó lấy dũng khí nói: “Trác Lệ, sau này anh vẫn còn dẫn em đi chơi nữa, đúng không?”
Trong mắt Trác Lệ hiện lên chút giật mình, anh không ngờ tới động tác vô thức của mình sẽ làm Ngôn Thù nảy sinh ra loại suy nghĩ này.
Lúc này sắc trời tối tăm, Trác Lệ liếc mắt nhìn, Ngôn Thù hơi mím môi, sắc mặt nhìn giống như còn có chút căng thẳng, cậu lo lắng bóp ngón tay, dường như trong đáy mắt còn mang theo chút mong đợi.
Trong lòng anh bỗng như bị cái gì đó bóp một cái.
“Ngôn Thù, tôi không có ý đó.” Trác Lệ có hơi phiền muộn nhíu mày, dứt lời, anh chủ động dựa lại gần Ngôn Thù thêm một chút, nghiêm túc nói: “Tôi đã đồng ý dẫn cậu về thành phố S rồi thì nhất định sẽ dẫn cậu về.”
“Em nói là…” Ngôn Thù duỗi tay gãi gãi lông mày, từ đầu đến cuối cậu đều nhìn chăm chăm vào ánh mắt Trác Lệ, giống như muốn nhìn thấy suy nghĩ thật sự trong lòng Trác Lệ qua cái nhìn này, nói: “Vậy sau khi về thành phố S thì sao?”
Ngôn Thù do dự một chút, nhỏ giọng nói: “Chúng ta vẫn là bạn bè chứ?”
Từ nhỏ Ngôn Thù đã biết rõ rằng mình khác với người khác, bình thường cậu có rất ít cơ hội kết bạn, chỉ có một lần kinh nghiệm ngắn ngủi, kết thúc cuối cùng đều không quá tốt.
Giữa bạn bè phải bình đẳng, phải tin tưởng lẫn nhau, nhưng sau đó cái cậu nhận được lại là sự ghét bỏ trong sáng ngoài tối và những ánh mắt khác thường khó mà che giấu.
Giấc mơ trong lúc hôn mê vừa rồi.
Sau khi ra khỏi lồng thủy tinh, cậu ở nhà nghỉ ngơi một khoảng thời gian rất dài, sau đó khi cậu ra ngoài tìm bạn chơi, mọi người hỏi vết thương trên người cậu là sao vậy. cậu thuật lại theo lời của anh trai là đi giải cứu thế giới, nhưng các bạn bè đều chê cười cậu, nói cậu là tên nói dối.
Tên nói dối thì tên nói dối, nhìn các bạn bè cười vui vẻ như vậy, mặc dù trong lòng cậu rất không vui nhưng cũng không tranh luận gì cả.
Chỉ cần bản thân cậu biết mình không nói dối, cậu biết bản thân mình đang làm một việc rất có ý nghĩa là đủ rồi.
Nhưng mà sau đó…
Đến bây giờ Ngôn Thù vẫn còn nhớ rất rõ chuyện xảy ra ngày đó, khí đó trừ thành phố trung tâm, những nơi khác đều ngẫu nhiên có tang thi xuất hiện, nhưng ngày đó đứa nhỏ dẫn đầu lại đưa ra ý kiến ra vùng ngoại ô mạo hiểm, vốn dĩ mọi chuyện đều rất bình thường, mọi người cũng chơi rất vui.
Nhưng trên đường quay về, đột nhiên có một con tang thi xông ra từ trong bụi cỏ, sau khi tang thi xuất hiện, ‘mạo hiểm’ trong dự tính ban đầu của bọn họ mới thật sự biến thành mạo hiểm.
Nhưng lúc này, trừ đứa nhỏ dẫn đầu đã tròn mười sáu tuổi ra thì những bạn nhỏ khác cũng chỉ dưới mười tuổi, gặp phải tang thi mọi người đều luống cuống muốn chết, ý chí gặp phải nguy hiểm sẽ dũng cảm tiến lên chống lại thế lực tàn ác lúc xuất phát của bọn họ đã hoàn toàn sụp đổ trong quá trình tang thi một mực truy đuổi theo bọn họ.
Cho tới khi tang thi đã sắp cắn trúng một bạn nhỏ, là cậu xông lên đẩy tang thi sang một bên.
Nhưng dù nói thế nào, khi đó cậu cũng chỉ là một đứa nhỏ thôi. Một đứa nhỏ nào có được sức lực lớn như vậy chứ, cậu không chỉ không đẩy ngã tang thi mà ngược lại còn làm chính mình ngã trước. Tang thi nhào qua phía cậu, cậu vô cùng sợ hãi, liên tục lùi về phía sau, nhưng tang thi vẫn bắt được chân cậu, móng tay xanh xám để lại một vết máu rất dài trên cơ thể cậu.
Ngôn Thù liều mạng kêu cứu, nhưng tên nhóc cầm đầu đã sớm dẫn mọi người bỏ trốn mất dạng, đã không nhìn thấy bóng dáng của tất cả mọi người.
Ngày hôm đó trời cũng mưa rất to, Ngôn Thù bị đuổi leo lên nấp ở trên cây, dưới cây là tang thi đang nhìn chòng chọc, cậu vô cùng sợ hãi, nước mưa làm quần áo ướt sũng khiến cậu cực kỳ nhếch nhác.
Không biết thời gian qua bao lâu, khi Ngôn Thù đã lạnh tới sắp không còn thanh tỉnh, cậu nhìn thấy một thiếu niên Alpha đi về phía này.
Dường như đối phương đã phát hiện ra cậu, người đó bước nhanh tới, giải quyết tang thi kia một cách lưu loát, sau đó đứng dưới gốc cây bảo cậu đi xuống.
Ngôn Thù chẳng còn chút sức lực nào, cuối cùng là thiếu niên đó cõng cậu trở về, lưng của thiếu niên đó rất rộng, cũng rất mạnh mẽ, trên người người đó rất ấm áp.
Trước khi cậu chìm vào giấc ngủ mê man, cậu nghĩ, ‘nhóc cầm đầu’ chân chính phải là người như thế này mới đúng.
Nhưng mà mưa quá to, mí mắt cậu nặng trịch, thật sự không thể nhìn rõ được hình ảnh trước mặt, chẳng qua trong tiềm thức, cậu cảm thấy người có thể không sợ nguy hiểm tới cứu cậu như thế này chỉ có anh trai.
Từ đó về sau, không biết bắt đầu từ lúc nào, cậu đã có cái biệt hiệu là quái vật.
Bởi vì không có một đứa trẻ nào còn có thể sống được sau khi bị tang thi cào.
Nhưng cậu vẫn còn sống.
Mang theo danh hiệu quái vật mà sống tiếp. Truyện Khoa Huyễn
Cho đến khi cậu gặp được mấy người Trác Lệ.
Lần đầu tiên cậu cảm nhận được cảm giác là một người bình thường là như thế nào.
Cậu rất vui vẻ, mỗi ngày đều rất vui vẻ.
Cho dù sẽ gặp phải nguy hiểm, nhưng cuộc sống trở nên càng phong phú hơn, cậu thích cũng các bạn cùng nhau nướng cá dã ngoại trong hoàn cảnh tràn đầy nguy hiểm, thích cùng mọi người nằm trên xe bán tải ngắm trời, thích cùng bọn họ nói nói cười cười.
Cậu cảm thấy mạo hiểm như thế này mới có ý nghĩa.
Mạo hiểm như thế này mới phù hợp với tất cả khát khao về cái từ bạn bè được cậu định nghĩa khi còn nhỏ.
Nhưng mà càng như vậy, cậu lại càng không dám nói ra mọi việc trước đây của mình.
Cậu sợ mọi người biết được bí mật của mình.
Ngày đó, khi đút máu của mình cho Trác Lệ, Ngôn Thù cũng rất căng thẳng, cậu sợ Trác Lệ sẽ cảm thấy cậu kỳ quái.
Cũng may là Trác Lệ không như vậy, thậm chí Trác Lệ còn chẳng hỏi nhiều thêm, dành cho cậu sự tôn trọng lớn nhất.
Cho nên cậu càng thích Trác Lệ hơn.
Cậu rất thích Trác Lệ.
Thích tới rõ ràng biết là về bản chất, bạn bè rất không đáng tin cậy, nhưng cậu vẫn muốn tranh thủ một chút.
Cậu thích ở cạnh Trác Lệ, cậu thích cá nướng Trác Lệ làm, thích giọng nói khi nói chuyện của Trác Lệ và cái mùi lành lạnh trên người anh, mặc dù Trác Lệ vẫn luôn không cho cậu sắc mặt tốt đẹp gì nhưng cậu lại biết thật ra Trác Lệ không hề kỳ thị cậu, cậu biết Trác Lệ là một người rất tốt bụng.
Nhưng sự xuất hiện của mấy người Bath lại phá vỡ sự yên ổn này.
Bí mật của cậu không còn giấu được nữa.
“Ngôn Thù.”
Trác Lệ nhìn vào ánh mắt Ngôn Thù, trong giọng nói mang theo chút không biết làm thế nào: “Rốt cuộc cậu nghĩ ngợi lung tung cái gì thế?”
Ngôn Thù sững sờ, cậu chớp chớp mắt: “Dạ?”
Trác Lệ yên lặng một lát rồi đột nhiên đưa tay lên, xoa nhẹ lên tóc Ngôn Thù: “Từ trước tới giờ chẳng có ai cảm thấy cậu kỳ lạ cả, cậu cũng không phải là quái vật.”
Anh nói từng chữ một: “Cậu là một cậu nhóc rất giỏi.”