Anh Chẳng Thương Em Gì Cả - Lộ Hồi Thanh Dã - Chương 34
Tầng mây đen vừa dày vừa nặng che khuất bầu trời, sắc trời dần dần tối xuống, chỉ có mấy chùm ánh nắng xuyên qua kẽ hở giữa các tầng mây chiếu xuống hình thành nên mấy chùm tia sáng trên không trung, có thể nhìn thấy một cách rõ ràng những hạt bụi li ti đang bay bổng trong đó.
Trác Lệ đứng ở trước chiếc xe bán tải, dáng người thẳng tắp, lạnh lùng đối diện với Bath.
Thấy vậy, Bath cũng thay đổi sự khách sáo trước đó, nụ cười giả tạo trên mặt hắn ta trước đó cũng từ từ biến mất, hắn ta nheo mắt lại nói: “Trác Lệ, anh nhất định muốn chọn đối đầu với tôi à?”
“Tôi tưởng là ý của tôi đã rất rõ ràng rồi chứ.” Một tay Trác Lệ vẫn còn chống trên cửa xe, anh yên lặng đứng nhìn Bath, giọng nói cũng trầm thấp lạnh lùng: “Người này, cậu không mang đi được.”
Bầu không khí lập tức trở nên cực kỳ căng thẳng, giống như chạm vào một cái sẽ lập tức nổ tung.
Bên trong xe.
Bạch Minh Cách nắm chặt lấy cánh tay Ngôn Thù, chỉ sợ cậu sẽ nghĩ quẩn mà mở cửa xe bước xuống, cậu ta cố gắng khuyên nhủ: “Ngôn tổng, cậu nghe tiểu Bạch khuyên một câu đi, lúc này nhất định không thể xuống xe được. Cậu không thấy bây giờ đang là tình huống gì à, lúc nào bọn họ cũng có thể xông lên đánh nhau mất, cậu xuống xe không phải sẽ càng loạn thêm à?”
Ngôn Thù không trả lời cậu ta, ngón tay cậu vô thức cuộn tròn lại, ánh mắt vẫn luôn dừng lại bên ngoài cửa kính xe. Sau khi vẻ tươi cười trên mặt cậu biến mất, vẻ mặt cậu cũng trở nên lạnh lùng, còn có thêm mấy phần trống rỗng.
“Cậu đi với mấy người này sao có thể sống tốt được, mấy tên này vừa nhìn đã biết không phải là thứ tốt gì rồi.” Bạch Minh Cách thấy Ngôn Thù vẫn không mở miệng nói miệng thì lại nói thêm: “Cậu đừng nghe lời nói bậy của mấy tên đó. Ngôn Thù, cho dù cậu làm gì cậu cũng sẽ mãi là niềm tự hào của ba cậu.”
Giọng nói của Bạch Minh Cách nặng nề hơn một chút: “Sao Vu Lãng Hạc có thể thất vọng về cậu được chứ!”
Cuối cùng Ngôn Thù cũng có chút phản ứng, cậu hơi ngơ ngác nhìn về phía Bạch Minh Cách, có hơi khó hiểu: “Cậu có bệnh à, có lúc nào tôi nói là muốn đi cùng hắn ta à?”
“Vừa nãy hắn ta vừa nói một câu cậu đã đi về phía trước một bước rồi!” Bạch Minh Cách không tin tưởng nói: “Cậu còn nói là cậu không muốn đi cùng hắn ta à?”
Bạch Minh Cách kéo cánh tay Ngôn Thù không buông, nghiêm chỉnh nói: “Vừa nãy Trác Lệ bảo cậu nghe lời nên cậu cứ ngồi trong xe đi đừng làm gì cả.”
Ngôn Thù cạn lời tránh khỏi bàn tay Bạch Minh Cách, cậu nhìn về phía Bath đang đứng ở phía đối diện Trác Lệ, khó chịu nói: “Tôi không định đi cùng hắn ta, tôi muốn làm thịt hắn ta mà.”
Vừa nói cậu vừa bắt đầu tìm tìm kiếm kiếm trong xe, ý đồ muốn tìm thấy vài cái vũ khí thuận tay, nhưng không biết sao tìm một lúc cũng không tìm được cái gì ngoài một cái bật lửa.
“Cậu cảm thấy.” Ngôn Thù đánh giá chiếc bật lửa trong tay, cũng khá nặng, rồi hỏi: “Thứ đồ này có thể đập chết người không?”
Ngoài xe.
Bath thuận tay ném chiếc súng bắn tỉa cho tên đàn em đằng sau, hắn ta chuyển động cổ tay, giữa mười ngón tay chợt hiện lên ánh chớp chói mắt. Một chốc sau, hắn ta đột nhiên bước nhanh về phía Trác Lệ, tay phải nắm trên không trung, dòng điện mạnh trong tay hình thành một cây gậy dài, hắn ta cười độc ác nói: “Vậy thì đừng trách tôi.”
Dứt lời, Bath nhảy lên tại chỗ, cây gậy điện trong tay hắn ta nổ vang tiếng sét đập xuống chỗ Trác lệ. Lần đánh này còn dẫn tới một tiếng nổ ầm ầm trên tầng mây đen, ánh chớp lóe trên vòm mây, cuồng phong cuồn cuộn khắp xung quanh.
Trác Lệ nhướng mi, anh ngẩng đầu nhìn Bath, vừa tránh người ra vừa bước mấy bước dọc theo bồn hoa đã vỡ tan tành bên đường, chỉ trong chớp mắt, trong tay anh cũng hiện lên mấy lưỡi dao băng sắc bén, chúng nó lập tức bay về phía cổ họng Bath một cách vừa nhanh vừa chuẩn.
Bath lại đưa ngang cây gậy đánh về phía Trác Lệ.
Hai người đang đánh cuộc, không ai né tránh nữa, thậm chí Trác Lệ còn hoàn toàn không nhìn cây gậy điện đã sắp đánh tới cổ mình mà giống như phát cuồng cứ xông về phía trước. Chỉ chớp mắt, khi lưỡi dao băng chỉ còn cách cổ họng không đến nửa cm, trên mặt Bath hiện lên sự hoảng loạn, hắn ta nghiêng đầu né tránh theo bản năng nhưng tóc trên trán cũng vì vậy mà bị cắt đứt mấy sợi, gò má bên trái cũng bị cắt ra một vết máu thật dài.
Trác Lệ bị dòng điện chạm vào bả vai, anh không chút do dự mà thu lưỡi băng lại rồi tiếp tục xông về phía trước đạp một đạp về phía Bath, Bath lập tức dùng cánh tay ngăn ở trước ngực mình, mặc dù làm vậy nhưng hắn ta vẫn bị đạp đến liên tục lui về phía sau mấy bước, sau đó lúc kịp phản ứng lại, trước mắt hắn ta đã lại hiện lên ánh sáng lạnh.
Tốc độ của Trác Lệ thật sự quá nhanh, chỉ qua có mấy chiêu Bath đã biết được nếu như chỉ đánh tay chân thế này thì hắn ta sẽ không kiên trì được bao lâu nữa.
Bầu không khí hiện tại căng như dây đàn.
Bath dùng tiếng anh chửi thề một tiếng, sau đó lập tức dùng dòng điện bao quanh cánh tay bắt lấy lưỡi băng, đồng thời hắn ta cũng giận dữ hét lên với các đồng đội: “Đồ ngu, bọn mày còn ngây người ra đấy làm gì, bắt lấy thân nông nhanh lên!”
Dứt lời, đội viên sau lưng hắn ta lập tức hành động. Bọn họ cầm súng tiến lên, chỉ phút chốc, tiếng súng điếc tai liên tiếp vang lên, ánh lửa hiện lên vô cùng rõ ràng trong khung cảnh mờ tối.
“Cẩn thận một chút!” Bath lại hét: “Đừng đánh chết người!”
Trên mặt Trác Lệ lóe lên chút u ám, anh vừa định xoay người thì Bath đã nhanh chóng xông lên ngăn ở trước Trác Lệ, sắc mặt hắn ta âm u nói: “Trác Lệ, hôm nay mấy người không một ai được đi.”
“Anh Trác, giao Ngôn Thù cho bọn em.” Lâm Quang nhanh chóng quyết định, hai tay trái phải của cậu ta mỗi tay cầm một cây súng tiểu liên, sau khi xổ ra mấy câu thô tục, cậu ta chỉ dùng mấy bước đã nhảy lên nóc xe rồi hô lên với Tăng Nghệ Kỳ ở phía sau: “Nhã tổng, Lão Tăng, các cậu yểm trợ tôi, đệch má nó, hôm nay ông đây phải bắn đám chết tiệt này thành cái sàng!”
Tăng Nghệ Kỳ vừa bắn súng về phạm vi của quân dịch, dị năng cũng tỏa ra khắp người, nhưng những viên đạn chứa nguyên tố sắt kia không đến được phạm vi cách anh ta ba mét đã lập tức vỡ ra rồi hóa thành bột phấn.
Không thể nghi ngờ lúc này dị năng của anh ta vô cùng có ưu thế, tạm thời, trừ những người ở ngay cạnh nếu không thì kẻ địch không có cách nào chế ngự anh ta cả.
“Mẹ nó, cậu đứng trên nóc xe ông đây yểm trợ cậu thế nào được!” Tăng Nghê Kỳ xoay mình né tránh vô số viên đạn, trên trán anh ta hiện lên cả gân xanh, cuối cùng chỉ đành nấp chéo ở phía sau xe bán tải, cầm súng bắn không ngừng rồi hét to: “Cậu chú ý chút đi bảo bối!”
Chẳng mấy chốc đã bắn hết đạn, Hồ Nhã nhanh chóng cầm một khẩu súng khác lên: “Không đối phó được thì xuống ngay!”
Trong nhất thời đạn bay đầy trời, tình cảnh vô cùng hỗn loạn.
May mà kính của chiếc xe này đều là kính chống đạn cao cấp, hai người Ngôn Thù và Bạch Minh Cách tránh ở trên xe cũng được coi là an toàn, Bạch Minh Cách há hốc mồm nhìn mưa đạn như thác đổ ở bên ngoài, run run rẩy rẩy ôm lấy cánh tay Ngôn Thù nói: “Trời ơi, Ngôn Thù, đáng sợ quá, kính này chắc là có thể trụ được đúng không?”
“Chắc sẽ không vỡ đâu.”
Nhưng Ngôn Thù vừa nói xong, ngay giây tiếp theo thực tế đã lập tức vả vào mặt cậu, chỉ thấy một tiếng ‘bịch’ truyền tới… kính chắn trước vị trí phó lái vốn đã bị đã đập thành mạng nhện lúc tiêu diệt ong độc giờ phút này lại liên tiếp thừa nhận vết đạn nên vết nứt đã càng ngày càng lớn hơn, sau đó vị trí chính giữa đột nhiên bị một viên đạn bắn thủng, viên đạn lướt qua đầu Bạch Minh Cách rồi ghim vào chính giữa tựa lưng của ghế ngồi.
Trái tim Bạch Minh Cách suýt chút nữa đã ngừng đập, cậu ta không nhịn được mà run lẩy bẩy đưa tay lên che trên đầu mình: “Tôi còn đang sống không?”
“Cậu dựa vào bên tôi một chút.” Ngôn Thù cau mày rồi nhìn về phía Trác Lệ bên kia.
Mặc dù phần lớn Alpha có thể sử dụng dị năng nhưng cũng không thể dùng mà không có hạn chế, sử dụng dị năng có yêu cầu vô cùng nghiêm khắc với sức mạnh tinh thần, một khi sử dụng quá độ sẽ tạo thành hiện tượng tinh thần mệt mỏi, sau đó khả năng phản ứng sẽ giảm xuống, khi đang chiến đấu, chỉ hơi có sai lầm cũng sẽ tạo thành tình huống vô cùng nguy hiểm.
Thêm nữa, việc hình thành dị năng có quan hệ với pheromone, mà pheromone do tuyến thể sản xuất, một khi tuyến thể bị ảnh hưởng có thể dẫn tới hậu quả là chết người. Cho nên nếu không phải là lúc cần thiết, người có dị năng cũng sẽ không sử dụng dị năng quá nhiều, đã qua khoảng mười phút, Trác Lệ và Bath đều đã không sử dụng dị năng nữa.
Đây là lần đầu tiên Ngôn Thù tận mắt nhìn thấy Trác Lệ đánh nhau với người khác, anh ra tay vừa nhanh vừa ác, nhưng Bath bên kia cũng không dễ đối phó, chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, hai người dù ít dù nhiều đều đã bị thương đổ máu.
Trác Lệ tiếp tục vung nắm đấm về phía trước, một tay khác của anh đưa xuôi theo túi đựng vũ khí trên ống quần, một con dao găm sắc bén xuất hiện trong tay. Anh một người hai việc, một đấm mang theo gió đánh về phía cằm của Bath, đồng thời cũng dịch người dùng dao găm đâm vào cổ tay hắn ta.
“Shit.” Bath lui về phía sau mấy bước, sau đó lại chợt xông về phía trước, bàn tay hắn ta cũng đuỗi về phía báng súng ở sau lưng.
Nhìn thấy vậy, Ngôn Thù lập tức hạ kính xe xuống rồi hô to về phía Trác Lệ: “Trác Lệ, hắn ta có súng!”
Dứt lời, một tiếng ‘Pằng’ vang lên.
Trái tim Ngôn Thù gắp nhảy lên tới cổ họng: “Trác Lệ!”
Đạn gần như là bay sát qua người Trác Lệ, ngay sau đó, Trác Lệ nghiêng người lăn về phía bồn hoa bên phải, Bath cầm súng tiến lên, liên tiếp bắn mấy phát súng về phía anh.
“Mẹ nó!” Ngôn Thù chửi ầm lên: “Tên chết tiệt, mày đúng là đồ hèn hạ!”
Nửa người của Ngôn Thù đã nhoài ra khỏi xe, cậu tiếp tục mắng: “Không đánh lại thì dùng súng, mày đúng là tên vô sỉ không có giới hạn. Tao nói cho mày biết, mày là một tên rác rưởi thối tha, trong tay có súng mà cũng không đánh thắng được Trác Lệ nhà chúng tao!” Về phương diện mắng người cậu thật sự không có thiên phút, mắng đi mắng lại cũng chỉ là mấy chữ: “Tên ngu ngốc, rác rưởi không có bản lãnh, đồ bỏ đi! Chỉ có vậy mà muốn tao đi cùng à, nằm mơ đi, tên khốn khiếp!”
Có lẽ là bị Ngôn Thù mắng đến phiền nên Bath vô thức quay đầu nhìn về phía cậu, hắn tay vừa định nói gì đó nhưng Trác Lệ lại bắt đúng thời cơ xoay mình xông về phía trước, anh lập tức dùng khuỷu tay đánh về phía cổ tay Bath, Bath nhất thời không đề phòng, súng trên tay cũng bị đụng bay ra ngoài.
Ngôn Thù lập tức ném mạnh chiếc bật lửa cậu vẫn luôn nắm trong lòng bàn tay về phía Bath, đồng thời cũng hét về phía Hồ Nhã: “Chị Nhã, đốt lửa!”
Hồ Nhã hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, nghe Ngôn Thù nói vậy, cô vô thức nghe theo lời cậu, một quả cầu lửa theo sát chiếc bật lửa cùng nhau bay ra ngoài.
Thấy vậy, Trác Lệ quét chân đạp Bath về phía trước, bản thân anh cũng lập tức lùi về phía sau.
“Bùm…”
Quả cầu lửa lập tức đốt vào bật lửa, ngọn lửa to lớn bùng nổ trên mặt Bath, Bath bị đau đến hét lên một tiếng rồi che mặt ngã xuống.
“Đậu má!” Bạch Minh Cách hưng phấn đến vung tay múa chân: “Ngôn Tổng, cậu thật là trâu bò!”
Ngôn Thù nhướng mày, cậu vừa định nói gì đó nhưng ngay giây tiếp theo, một vật thể cứng rắn tương tự như nòng súng đã để ở sau gáy cậu, cậu hơi ngây ra, cái ớn lạnh lập tức truyền lên theo xương sống.
Xuyên qua gương chiếu hậu đã vỡ tan, Ngôn Thù nhìn thấy, chẳng biết từ lúc nào sau lưng cậu đã xuất hiện một người đàn ông xa lạ, người đàn ông này đặt súng ở sau gáy cậu, dùng tiếng anh hỏi một câu lạnh như băng: “Còn chơi nữa không?”