Ánh Bình Minh Lạnh Lẽo - Nhi Huỳnh - Chương 67: Cấm thuật khống chế
“Từ trước tới nay Ma Tôn luôn yêu thương Khả Như nhất nhưng không hiểu sao lần gặp mặt bất thình lình này lại khiến cho người giận dữ đến như thế.” Bạch Đăng Kỳ khó hiểu nói.
“Đăng Kỳ điện hạ có ý gì?”
“Thẩm thủ lĩnh! Ma Tôn xảy ra chuyện rồi!” Tên ma binh canh gác ở Lan Lăng điện tự ý xông vào Hi Hoa cung với nét mặt đầy hoảng loạn. Thấy Thẩm Vũ Kỳ đứng dậy chuẩn bị rời đi Bạch Đăng kỳ liền đứng dậy nói “Để ta cùng thủ lĩnh quay về Ma Giới.”
Lan Lăng điện.
Gương mặt của Tuyết Lạc trở nên xanh nhợt ngay cả việc thở cũng trở nên khó khăn, trên khoé miệng thì dính đầy máu. Ma khí lạ đó đang vùng vẫy để chống đối với Tuyết Lạc, xung quanh nàng điều tỏa ra luồn ma khí không hề giống với sức mạnh Hồng hoang. Những mạch máu, gân xanh trên bàn tay trái đều nổi lên rất rõ nhưng lại là màu đỏ sẫm xen lẫn màu đen và xanh lá khiến ai trông thấy cũng hoảng sợ.
“Tiểu nương tử, nàng làm sao vậy?” Thẩm Vũ Kỳ hoảng đến mức quên mất phải sửa lại cách xưng hô khi ở Ma Giới.
“Là cấm thuật khống chế. Mau… mau giúp ta tìm người có thể sử dụng tiên khí và ma khí đến đây…” Tuyết Lạc đau đớn nói.
“Thẩm thủ lĩnh không được sao?” Đăng Kỳ thắc mắc hỏi.
“Ta vốn xuất thân từ Nhân Giới nên không thể.”
“Ta có thể!” Một nam nhân lạ mặt vận áo của ma binh hiện ra trước mắt, hắn từ từ tiến vào bên trong rồi nhẹ nhàng ngồi xuống truyền linh lực vào người Tuyết Lạc, rất nhanh linh lực của nàng đã tăng lên liền nhanh chóng khắc chế được cấm thuật.
“Tên nam nhân này, tên của ngươi là gì?” Tuyết Lạc sau khi tỉnh táo lại liền hỏi hắn.
“Tên của ta là Hải Doanh.” Hắn đáp.
“Ha, thật trùng hợp.” Nàng lẩm bẩm nói xong liền quay sang nhìn Vũ Kỳ “Ngươi không cần phải tìm người tài nữa, ngày mai hãy đưa Cường Minh và Hải Doanh đến đây để ta lựa chọn.”
“Tuân lệnh.”
“Hải Doanh, ngươi và tất cả mau lui xuống đi, ta có chuyện muốn nói với hai người này.” Tuyết Lạc nói.
“Bạch Đăng Kỳ, ngươi có chuyện muốn nói với ta sao?” Tuyết Lạc nhìn biểu hiện của cả hai người họ liền nhận ra là có vấn đề.
“Nương tử của ta đã gặp được Ma Tôn chưa”? Bạch Đăng Kỳ từ tốn nói.
“Có gặp nhưng ta không tiếp.” Tuyết Lạc thẳng thừng nói.
“Không phải trước giờ người vẫn luôn yêu thương nàng ấy sao?” Giọng nói hắn có chút kích động.
“Ý của ngươi là ta không tiếp tiểu nha đầu đồng nghĩa với việc ta không thương yêu nó sao?” Tuyết Lạc chậm rãi nói rõ từng chữ.
“Ma Tôn thật khéo đùa.” Bạch Đăng Kỳ cố ý nhắc nhở.
“Thẩm Vũ Kỳ, tiễn khách.” Tuyết Lạc nói tiếp “Chuyện riêng của ta không cần kẻ khác xen vào quản.”
“Người như vậy không phải là đang che đậy chuyện gì liên quan đến Khả Như sao?”
“Ngươi thật sự muốn nghe?” Tuyết Lạc hỏi hắn.
“Con của ngươi bị cấm thuật biến thành ma thai và ta đã thay nó nhận lấy cấm thuật vào người. Nhưng do bản thân ta quá yếu không thể khống chế được cấm thuật, nếu lúc sáng không gặp nương tử ngươi thì ta cũng đâu sẽ trở thành bộ dạng quái dị này.” Tuyết Lạc nói.
“Sao lại có chuyện như vậy?” Cả hai người họ đồng thanh.
“Ta vốn là người của Thiên Giới nhưng lại tu ma, tẩy tủy, chết đi sống lại và lạm dụng Thảo Băng Sơn. Ngươi thử nghĩ xem ta còn đủ bản lĩnh để khống chế cấm thuật không? Hết đệ đệ, lão Hoả đế rồi tới vợ con, khi nào người nhà của ngươi mới để ta yên đây?”
“Đa tạ ơn cứu mạng của Ma Tôn.” Rõ ràng có thể chọn giết đứa bé nhưng cô ấy không làm vậy, sẵn sàng dùng mạng để cứu nó.
“Hy vọng sau này ta có thể nghe nhiều tin tốt hơn.” Tuyết Lạc cười ngượng.
“Nếu không còn gì nữa thì mau quay về với nó đi, ta muốn dưỡng thương một chút.” Tuyết Lạc nói xong liền đi vào trong tìm Thảo Băng Sơn rồi rời đi.
………………….
Kim Loan điện.
“Hôm đó ông nói như vậy rốt cuộc là có ý gì?” Tuyết Lạc không chút hoài nghi, cầm ly trà lên hớp một ngụm.
“Là chuyện Thảo Băng Sơn à?” Vương Thiên Phương điềm đạm hỏi.
“Chứ còn chuyện khác sao?”
“Thảo Băng Sơn vốn là giúp tăng linh lực rất tốt chẳng có vấn đề gì cả nhưng đối với cô thì khác. Bởi vì cô thân mang tiên cốt lại tu ma và sở hữu sức mạnh Hồng hoang dẫn đến việc nguyên khí dễ hao tổn, linh lực bào mòn lẫn nhau, nhất là mỗi khi sử dụng cái cây đó. Nếu cứ tiếp tục làm vậy, sớm muộn cô cũng đi đoàn tụ với Châu Hạ Vỹ thôi.” Vương Thiên Phương nói.
“Tại sao lại muốn giúp ta?” Tuyết Lạc nghe đến ba chữ ‘Châu Hạ Vỹ’ phát ra từ miệng của Vương Thiên Phương có chút tức giận.
“Không phải ta đã nói với cô rồi sao? Ta làm vậy chẳng qua chỉ muốn đa tạ cô ra tay cứu giúp Khả Như.”
“Nó là muội muội của ta sao ta có thể trơ mắt nhìn nó chịu tổn thương, cảm tạ vô ích rồi.” Tuyết Lạc cười khẩy.