Ánh Bình Minh Lạnh Lẽo - Nhi Huỳnh - Chương 60: Thương hải tang điền
”Mộng cảnh tiếp tục chuyển đổi rồi.” Trước mặt hắn là một hồ sen thuần khiết, sương mờ tạo ra lớp ảnh ảo mơ hồ bỗng thấp thoáng hai bóng hình quen thuộc, đó là phụ thân hắn và Tuyết Lạc.
Hắn tò mò lại gần thì nhìn thấy nàng đang nhỏ máu xuống hồ, trong phút chốc những giọt máu liền chuyển thành màu đen. Nàng ngâm mình vào dòng nước đầy đau đớn, răng nghiến chặt, cả thể không khỏi run lên vì đau. Tẩy tủy kéo dài đến ba canh giờ, dù sao đi nữa cô cũng là một nữ nhân chân yếu tay mềm nhưng lại chứa đầy ma khí chưa kể còn có Hồng hoang chi lực, việc tẩy tủy này vốn không hề đơn giản nhưng vì sao cô phải làm vậy?
Tuyết Lạc người đầy tiên khí di chuyển cơ thể yếu ớt đến Nguyệt Như cung, Hoả đế chỉ nói vài câu vơi nàng rồi rời đi, chỉ thấy nàng tự đâm vào tim mình lấy máu cho hắn uống.
”Cốt chi độc của ta được chữa trị như vậy sao? Nàng ấy vì cứu ta mà sẵn sàng tẩy tuỷ để lấy máu tim.” Thế mà sau đó ta còn bênh vực Ái Lê, làm tổn thương nàng.
Mộng cảnh liền đi đến ngày nàng thay hắn chịu hình phạt của Ngũ Giới, nhìn nàng đau đớn chịu đựng từng khổ hình một khiến tim hắn như bị ngàn vạn cây kim đâm sâu vào. Rất nhiều lần hắn chạy đến để kéo nàng ra hay che chắn cho nàng đều không thể, nó đều là quá khứ không thể thay đổi, là nỗi đau về thể xác và tinh thần của Tuyết Lạc. Hắn đau lòng khóc nhìn cơ thể nhỏ bé ấy đang bị dày vò từng tấc da tấc thịt, bị xé đến mức biến dạng, máu tươi chảy khắp người, nàng hy sinh vì hắn nhiều như vậy nhưng hắn lại đối xử tệ bạc với nàng, khoảng thời gian hắn thay nàng chịu đựng Cốt chi độc chả hề hấn gì so với những gì nàng đã chịu.
Pháo hoa rộn ràng khắp Thiên Giới, là ngày thành thân của hắn và Ái Lệ. Xen lẫn tiếng pháo hoa ấy là tiếng kêu thảm thương của một nữ tử “Đây là ngày nàng ấy mất sao?” Bạch Thanh Phong vội chạy vào trong đã nhìn thấy bản thân trong quá khứ đang cầm Trạch Dương kiếm trên tay đâm thẳng vào tim nàng. Khoảnh khắc ấy hắn như chết lặng, hắn thật sự không hiểu tại sao bản thân có thể ti tiện đến vậy, hắn phải rời xa nàng 600 năm cũng rất đáng đời, nàng đồng ý làm lại từ đầu với hắn là một ân huệ rất lớn. Nhìn nàng tan biến trong mộng cảnh cũng là lúc cả hai quay về với thực tại.
Tuyết Lạc tỉnh lại thấy bản thân đang nằm ở trong một căn phòng hết sức xa lạ làm nàng không khỏi lo ngại. Trải qua ‘bi thống phù sinh’ khiến nàng được một lần nữa ôn lại chuyện cũ, khiến cho ước muốn thống nhất thiên hạ càng tăng cao. Đang ngồi ngẩn ngơ thì nàng nghe thấy một giọng nói trầm thấp của Vương Thiên Phương “Cô tỉnh rồi à?”
Nàng phòng thủ “Ừm” một cái. Lão ta ở đây từ lúc nào vậy? Không phải ta đã ngất xỉu tại đó để đi vào mộng cảnh sao?
“Không cần dè dặt ta đến như vậy, ta làm như thế chẳng qua là muốn đa tạ ngươi đã giúp Khả Như vả lại ngươi cũng là một Ma Tôn, nếu nằm ở đó e là có hơi mất mặt Thiên Giới và Ma Giới.” Ông ta nói tiếp.
“Đa tạ ông, nhưng Bạch Thanh Phong đang ở đâu?” Tuyết Lạc hỏi.
“Lão Hoả đế mang đi rồi. Nhưng trước khi tìm hắn cô phải nhớ rõ không nên ỷ lại vào Thảo Băng Sơn, một người Thiên Ma không rõ như cô nếu dùng nó quá nhiều sẽ gặp nguy hiểm tới tính mạng.”
“Ta tự có cân nhắc.” Nói xong nàng liền rời đi. Bây giờ linh lực của ta vốn không còn như trước, nếu không dùng Thảo Băng Sơn e là không thể giữ vững địa vị, dù sao cũng đã dùng nhiều lần chỉ là sau mỗi lần dùng thì cơ thể mệt hơn lần trước. Ta hy vọng có thể kéo dài linh lực đến ngày nhất thống thiên hạ, nếu xảy ra chuyện gì e là không thể là lường được hậu quả. Không nhờ có đám thảo dược đó thì e là cái mạng này của ta đã mất từ lâu, bây giờ chỉ cần chuyên tâm tu luyện để tăng linh lực.
Linh lực của nàng mất đi là do hao tổn quá nhiều, hết tẩy tủy rồi đến lấy máu đã vậy còn xém tàn phế rồi còn khống chế mang thai. Nếu vẫn tiếp tục dùng Thảo Băng Sơn chả khác gì tự sát.
Hoả tộc.
“Tuyết Lạc đang ở đâu?” Bạch Thanh Phong vừa tỉnh lại đã vội vàng tìm nàng mặc cho những lời hỏi thăm của Hoả đế.
“Đang ở chỗ Thiên Quân.” Hoả đế đáp. Bạch Thanh Phong cứ vậy mà rời đi để tìm Tuyết Lạc
“Xem ra tiểu tử này rất nặng tình với Ma Tôn Tuyết Lạc.” Hoả đế mỉm cười hài lòng.