Anh Ấy Vẫn Luôn Yêu Tôi - Bọ Cạp Vui Vẻ - Chương 5: Bước hai ra mặt
Phó Minh thấy cô nhíu mày khó chịu dựa vào vai của cô bạn đứng trước, nhìn đằng sau thì thấy khuôn miệng cô bạn đằng sau đóng mở liên tục. Chắc cô nhóc thấy phiền đây mà.
Nhưng sao ông thầy kia lại đến bắt cô ra khỏi hàng chứ?
Nhìn đến đây anh như hiểu ra rồi vội vàng đứng dậy đẩy ghế chạy vụt đi trong ánh mắt khó hiểu của đám bạn.
Thằng quỷ này hôm nay bị sao vậy?
Đang yên đang lành bắt bọn anh mang nước đến rồi đem đi phát miễn phí cho những nữ sinh học quân sự ngoài kia, vào đến phòng lại nhìn chằm chằm không biết là quan sát ai, đột nhiên lại bật dậy chạy như điên đến chỗ em gái nhỏ đang bị phạt đứng đó?
“Tảng băng kia biết yêu rồi à?” Cả đám đồng thanh cất lời như khám phá ra điều gì bất ngờ lắm, rồi trợn tròn mắt không thể tin nổi, lại tiếp tục theo dõi bóng lưng anh.
“Thưa thầy”.
Huấn luyện viên thấy người đến là Phó Minh thì cũng cười sang sảng đáp lại anh, ai bảo anh là sinh viên ưu tú của đại học A cơ chứ: “Có chuyện gì vậy? Sao hội trưởng hội sinh viên lại đích thân đến đây giám sát chúng tôi thế này”.
Tất cả sinh viên hầu như đều hướng mắt về phía anh, rồi lại xuýt xoa vì làm hội trưởng hội sinh viên đâu có dễ, thế mà anh chàng này đã đẹp trai lại còn là học bá nữa, thật đúng là không chừa đường sống cho người khác mà!
“Tại thấy có chuyện bất bình nên em muốn vào xem thử”.
Nói rồi như có như không liếc đôi mắt đầy ẩn ý nhìn Hứa Tư Hạnh khiến cô không tự chủ được nhìn thẳng vào đôi mắt của anh.
“Em cảm thấy bất mãn ở chỗ nào sao?”
Huấn luyện viên nhìn anh cười cười rồi nhủ thầm không biết mình đã làm sai chỗ nào.
Chọc giận anh thì thật không tốt, so với khuôn mặt tươi cười nguy hiểm kia thì gia thế cùng năng lực của anh càng khiến cho người khác phải kính nể vài phần.
“Tại sao thầy lại bắt em ấy đứng phạt thế ạ?” Phó Minh chỉ tay về phía Hứa Tư Hạnh thu lại ý cười trên môi nhìn huấn luyện viên chằm chằm khiến ông bất giác đổ mồ hôi, nhưng uy nghiêm không cho phép ông run sợ trước ánh nhìn của anh, ông cười trừ:
“Bạn học này nói chuyện trong giờ bị phạt, ngay cả nguyên tắc này cũng làm em cảm thấy bất bình sao?”
“Thầy nhìn thấy em ấy nói chuyện?”
“Đúng vậy, tôi thấy em ấy ghé đầu vào vai bạn học phía trước, tiếng nói cũng phát ra từ đó, em cảm thấy chuyện đó không có khả năng sao?”
“Không có khả năng ạ, bạn ấy có ghé vào vai em nhưng không có nói chuyện đâu thưa thầy”. Trình Điềm nhanh nhảu lên tiếng, nãy giờ thấy Hứa Tư Hạnh bị oan mà không thể lên tiếng, cô cũng thấy ấm ức thay bạn mình, giờ thấy có chỗ dựa, cô liền ai oán nhìn thầy giáo mà lên tiếng.
“Vậy để tôi cho các em tự nhận lỗi, lúc nãy ai nói chuyện thì tự giác bước ra đây.”
Tống Tuyết nghe thầy huấn luyện lên cao giọng liền cảm thấy sợ hãi nhưng vẫn chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, mang tâm lí sẽ chẳng ai vạ miệng mà đi tố cáo cô đâu, dù gì cô cũng cảm thấy bản thân xinh đẹp hơn con nhỏ bị đứng phạt kia, làm gì có ai nỡ dìm bông hoa xinh đẹp như thế này xuống chứ.
Nghĩ như thế cũng khiến cô ta yên lòng hơn, vội ngẩng đầu nhìn về phía Phó Minh, chắc hẳn anh vẫn chưa nhìn thấy khuôn mặt của cô đâu
Lúc nãy lúc anh mang theo nước đến cô vẫn luôn nhìn anh chằm chằm nhưng anh lại chẳng thèm nhìn lại.
Thật là tức đến ngứa răng mà! Giờ nhìn thấy có phải kinh diễm lắm không!
Phó Minh nhìn cô thật, nhưng không phải kinh diễm mà mang theo sắc bén mà nghiền ngẫm khiến lòng Tống Tuyết run rẩy không thôi.
Không phải anh địch vạch trần cô đó chứ? Anh đã cảm thấy bất bình thì chắc chắn biết rõ cô là thủ phạm đi!
“Không ai tự giác sao? Vậy em nói xem là bạn học nào vi phạm?” Nói rồi nhìn về phía Hứa Tư Hạnh chỉ điểm.
“Thưa thầy..”.
“Là bạn học kia ạ”. Hứa Tư Hạnh chưa kịp nói thì cả lớp đã đồng loạt nhìn về hướng tay Phó Minh chỉ.
Lúc này Tống Tuyết chỉ cảm thấy máu nóng dồn thẳng hết lên mặt, thật không thể tin được là anh sẽ thực sự tố cáo cô nhưng không thể không chậm chạp bước ra khỏi hàng, lí nhí nói: “Thưa thầy..”. Tiên Hiệp Hay
“Tôi đã cho em một cơ hôi để tự giác nhận lỗi nhưng giờ thì muộn rồi, tự mình chạy 5 vòng sân đi rồi quay lại học tiếp”. Tống Tuyết thề là cả đời này cô chưa từng mất mặt đến thế, vừa khuất nhục chạy nhưng lại cũng thật căm hận Hứa Tư Hạnh vì được Phó Minh bảo vệ.
Hứa Tư Hạnh:.
Các bạn học lúc nãy chứng kiến anh chàng đẹp trai này nhờ cô phát nước, bây giờ lại chứng kiến thêm một cảnh như thế này nữa, thật không thể không liên tưởng đến một câu chuyện tình cảm mơ mộng nào đó.
Sau đó Hứa Tư Hạnh cũng ngây luôn khi thấy Phó Minh yêu cầu thầy huấn luyện xin lỗi cô vì đã trách lầm cô.
Ông ta cũng không tình nguyện nhưng thấy vẻ mặt cương quyết của anh thì cũng phải khuất phục.
Cho đến lúc ra về, Hứa Tư Hạnh cùng Trình Điềm tạm biệt nhau ra về, Trình Điềm khẽ híp đôi mắt rồi liếc nhìn khiến cô nổi da gà: “Cậu thật là hai người không quen nhau từ trước chứ hả?”
“Không có thật mà!”
“Hành động cùng ánh mắt nhìn cậu của anh ta thật không giống người bình thường nha.”
“Không có, cậu đừng nói linh tinh mà”. Hứa Tư Hạnh vội đưa tay bịt miệng cô nàng lại, để người khác nghe thấy thật không hay chút nào.
Trình Điềm cũng không phải dạng vừa, cô nàng gỡ tay Tư Hạnh ra vuốt má cô rồi mắt chớp chớp tỏ vẻ đáng yêu: “Vậy chị dâu nhỏ à, cậu nhớ không được sa bẫy của anh ta đâu đó nhé”.
“Ai thèm làm chị dâu nhỏ của cậu chứ, không thèm nói với cậu nữa mình về trước đây”. Cô nàng này chẳng biết giữ ý tứ mà nói to làm cô có cảm giác như các bạn học khác đều nhìn chằm chằm vào chỗ này, Hứa Tư Hạnh quả thật ngượng ngùng đến đỏ mặt.
Cô chào tạm biệt rồi mau chóng cách xa cô nàng đi về nhà, ở đây thêm chút nữa phỏng chừng sẽ bị cô nàng này chòng ghẹo chết mất.
Nhưng khi ra về, cô lại nhìn thấy Phó Minh đang từ từ đi ra khỏi phòng giám sát. Dù sao cũng phải cảm ơn anh vì chuyện lúc nãy đã!
Bước chân cô cũng bất giác chậm lại khi thấy Phó Minh cũng đang có ý định đi ra hướng của cô để về.
Đợi đến khi anh đuổi kịp bước chân cô thì thấy cô gái nhỏ hai tay xoắn xuýt vào nhau, hướng anh mà nói: “Học trưởng à, chuyện lúc nãy, cảm ơn anh rất nhiều!”
Phó Minh nhìn thấy cô thì lại cảm thấy tức giận, nhìn mà xem cô nhóc này đối với ai cũng tươi cười vui vẻ bao nhiêu nhưng khi đối mặt với anh lại rụt rè sợ sệt bấy nhiêu. Anh cũng không kiềm được mà bất giác nâng cao tông giọng mắng cô: “Có phải em bị ngốc không? Rõ ràng bị oan lại không biết tự mình biện minh sao, lại còn thay cô ta chịu phạt?”
Ừ, nãy không ngốc nhưng giờ Hứa Tư Hạnh bị anh mắng phát ngốc luôn rồi!
Học trưởng không đâu tự nhiên lại tức giận, lại không dám trừng mắt nhìn anh đành mắng thầm anh trong lòng, nhưng ngoài miệng lại vẫn nhẹ nhàng nói: “Em có định nói nhưng thầy không cho nói mà”.
Thì ra cũng không ngốc đến thế, là anh trách nhầm cô rồi.
Có phải cô cảm thấy anh có bệnh không?
Đúng là mọi chuyện liên quan đến cô đều khiến anh mất khống chế như vậy.
“Ừm, là vậy sao!”. Anh hắng giọng nói với biểu cảm mất tự nhiên khiến Hứa Tư Hạnh cảm thấy vui vẻ lên không ít nhưng cũng không định vạch trần anh.
“Tại sao lúc nãy anh không để em nói mà lại tranh nói với em như thế?” Con trai mà đi tố cáo con gái thì có vẻ không ổn lắm, sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của anh mất.
“Thay vì để em làm người xấu, anh sẽ làm người xấu giúp em. Anh vĩnh viễn mong em luôn vui vẻ, không cần vì bị người khác mang thù mà bất an lo lắng.” Anh chỉ nhìn cô mà không hề nói ra suy nghĩ trong lòng.
“Không có gì, em về nghỉ ngơi đi, nhớ đi đường cẩn thận!”.
Nhưng anh hiện tại vẫn chưa biết rằng mình mới chính là nguồn cơn khiến cho cô bất an lo lắng, kể cả vì chính anh hay từ anh mà ra.
Tống Tuyết không dám làm gì anh nên chỉ lặng lẽ mà ghi thù Hứa Tư Hạnh.