Anh Ấy Dạy Tôi Cách Cầm Dao Mổ - Chương 55 - Một kẻ rối bời, một kẻ thì buông xuôi...
- Trang Chủ
- Anh Ấy Dạy Tôi Cách Cầm Dao Mổ
- Chương 55 - Một kẻ rối bời, một kẻ thì buông xuôi...
Cơn mưa ngoài trời đã dứt, nhưng cơn mưa trong lòng thì nặng hạt dày thêm.
Một kẻ rối bời, một kẻ thì buông xuôi, vũng máu dưới chân lan rộng ra
thấm vào vạt áo. Tư Nghị liên tục lau lệ nhòa trên mắt Tuệ Ngọc, dặn dò
thật kỹ càng:
– Lát nữa cảnh sát đến em không được nói lung tung,
biết cái gì thì nói cái đó, không được thêm thắt, không được nói dối. Em chỉ cần làm đúng theo những gì anh nói, còn lại cứ để anh lo.
Anh vẫn cố chấp không tin rằng cô đã giết người, bàn tay anh nắm lấy vai cô run run, khiến Tuệ Ngọc vô cùng chua xót. Trước đây cô luôn ỷ lại vào
anh, cho rằng anh là thần hộ mệnh của đời mình nên chuyện gì anh cũng sẽ thu xếp được, nhưng mà tội giết người thì làm sao anh có thể lo liệu
được đây?
Để tránh hiện trường bị xáo trộn gây bất lợi cho Tuệ
Ngọc nên Tư Nghị không động vào bất cứ thứ gì. Mất khoảng hai mươi phút
sau trưởng phòng Đàm và những đồng nghiệp khác mới hớt hải chạy tới.
Nhìn cảnh tượng trước mặt ai cũng giật mình sửng sốt, đảo mắt về phía Tuệ Ngọc và Tư Nghị họ càng hoảng hốt hơn.
– Chuyện này là sao đây?
Trưởng phòng Đàm dừng trước cửa phòng ngủ không bước vào trong, những người ở
bên ngoài cũng không dám tiến tới sợ không may giẫm vào dấu vết. Chỉ có
La Tấn Duật là không chịu được phải chen chân đứng cạnh Đàm Khiết, nhìn
thấy cả người Tuệ Ngọc đầy máu me thì điếng người chết lặng.
Ánh
mắt hoang mang của mọi người khiến Tuệ Ngọc vừa xấu hổ, vừa cảm thấy tội lỗi chồng chất. Những con người ấy từng giúp đỡ cô, cổ vũ cô nối tiếp
con đường của họ, nhưng lúc này họ vẫn sạch sẽ đứng đó, còn cô thì hoen ố rồi.
– Là em…
– Cô ấy còn đang hoảng loạn, để cô ấy bình tĩnh lại đã.
Doãn Tư Nghị cắt ngang lời thú tội của Tuệ Ngọc, anh đỡ cô đứng lên, nhưng hai chân cô mềm nhũn đến bước đi cũng làm không nổi.
Trưởng phòng Đàm phất tay bảo mọi người lui ra ngoài trước, riêng La Tấn Duật
thì bước nhanh vào trong đỡ một bên tay của Tuệ Ngọc, nhân lúc không ai
để ý liền nói nhỏ vào tai cô:
– Suy nghĩ cẩn thận trước khi nói, khó quá thì đợi về cơ quan thẩm vấn hẳn trả lời, em đừng gấp.
Anh đã nghe trưởng phòng Đàm nói sơ qua tình hình khi Tư Nghị gọi điện tới
báo án, nhưng anh không tin Tuệ Ngọc có thể ra tay hãm hại người khác.
Sự tin tưởng vô điều kiện này khiến tâm trí Tuệ Ngọc càng thêm nặng
trĩu, họ lo lắng cho cô như vậy, nhưng cô lại phụ bạc tấm chân tình đáng trân quý ấy.
Cảnh sát và pháp y đều tập trung ở phòng khách, đèn
được bật sáng, những gương mặt mệt mỏi lộ ra, một trong số đó còn mới từ hiện trường vụ án hai nữ sinh trở về, nhiều ngày không được nghỉ ngơi
khiến họ gần như kiệt sức.
Tuệ Ngọc ngồi trên sofa, hai bên là Doãn Tư Nghị và La Tấn Duật. Bầu không khí yên ắng một hồi trưởng phòng Đàm mới lên tiếng:
– Giáo sư có ở nhà không? Ông ấy đã biết chuyện chưa?
– Lúc em trở về thì không thấy, để em gọi điện thử.
Tư Nghị gọi điện thoại cho ba mình nhưng không thấy hồi âm, mãi một lúc
sau ông mới bắt máy nói rằng xe của mình bị hỏng, phải sửa xong mới về
nhà được.
Chẳng có ai nghi ngờ câu trả lời của Doãn Minh, vì từ
hiện trường ở cầu vượt về đến đây khá xa, xe của ông lại bị hỏng trong
đêm khuya khoắt thế này rất khó tìm được chỗ sửa, nên việc ông không có
mặt tại nhà cũng chẳng có gì khó hiểu.
Nhưng Doãn Tư Nghị thì
không suy nghĩ đơn giản như vậy, xe hỏng lúc nào không hỏng lại trùng
hợp nhằm vào lúc này. Hơn nữa không thể tự nhiên mà chú Vương xuất hiện ở nhà anh rồi bị giết, lúc nãy anh còn nghe thấy giọng của ba giống như
là đang bị cảm vậy.
– Cô giáo Trần có ở nhà không?
Đàm Khiết nhìn Tuệ Ngọc, thấy tinh thần của cô không ổn cũng chẳng gặng hỏi gì
nhiều. Từ đầu đến cuối cô đều cúi đầu, không dám nhìn thẳng mặt ai.
– Mẹ của em đang ở nhà.
– Thiên Nhật, cậu qua đó gọi dì ấy qua đây.
– Đừng!
Tuệ Ngọc ngẩng mặt lên, hai mắt đỏ lừ hốt hoảng:
– Đừng cho mẹ em biết, em sợ bà ấy chịu không nổi. Người là do em giết, mọi người cứ còng tay em đi.
Cô đưa hai tay mình ra trước, mặt mày tái nhợt ra sức khẩn cầu khiến ai
cũng bối rối. Doãn Tư Nghị nóng ruột tóm lấy tay cô đè xuống, nhíu mày
quát khẽ:
– Đừng có nói bậy!
– Cháu không nói bậy!
Hai người họ giằng co qua ánh mắt, một người thì cố gắng cứu vãn tình thế,
người còn lại cố tình khiến mọi chuyện tồi tệ thêm, cuối cùng Đàm Khiết
phải lên tiếng hòa giải:
– Thôi được rồi, đây không phải là chuyện nhỏ, trước sau gì cũng
phải thông báo với người nhà. Vụ này Phòng Kỹ thuật của chúng ta cũng
không thể đảm nhiệm được, trước mắt cứ gọi cô giáo Trần qua đây đã.
Đàm Khiết nói xong thì đi ra bên ngoài gọi điện báo cáo với cấp trên, hiện
trường vụ án ở ngay tại nhà của bác sĩ pháp y trong cùng đơn vị nên bọn
họ không thể tự tiện thu thập chứng cứ, việc giám định tử thi có thể
cũng sẽ không được tham gia.
Ở đây có rất nhiều người, Tuệ Ngọc
cũng không thể thu xếp được gì nữa, bộ quần áo ướt máu dính sát vào
người khiến cô rét run, hai hàm răng cứ va vào nhau lập cập. Doãn Tư
Nghị cởi áo cảnh phục khoác lên người cô, anh áp lòng bàn tay mình vuốt
nhẹ vào lưng để cô bình tĩnh lại, nhưng Tuệ Ngọc không thể bình tĩnh
nổi, lát nữa mẹ cô xuất hiện nói năng không cẩn thận thì phải làm sao
đây?
– Trưởng phòng, cô giáo Trần đóng kín cửa, em gọi rất lâu nhưng không có ai trả lời cả.
Lâm Thiên Nhật từ nhà của Tuệ Ngọc chạy sang báo cáo. Doãn Tư Nghị nghiêng đầu nhìn cô, nheo mắt hỏi:
– Dì ấy đã biết chuyện chưa?
Vẻ mặt nghiêm nghị của anh khiến Tuệ Ngọc sợ sệt không dám đối diện, cô
biết hành động cố thủ của mẹ sẽ khiến mọi người nghi ngờ, nhất là một
người nhạy cảm và hiểu rõ cô như Doãn Tư Nghị thì càng khó qua mặt hơn.
Giấu giếm vào lúc này là dại dột, vì cô không biết dấu chân của mẹ có để lại ở cửa trước hay camera trong ngôi nhà này có ghi lại hình ảnh của
mẹ hay không, nên làm liều gật đầu:
– Mẹ nghe thấy tiếng hét của cháu nên chạy sang, sau đó nhìn thấy mọi chuyện liền trở nên hoảng loạn.
Câu trả lời của cô có quá nhiều lỗ hổng, Doãn Tư Nghị nắm được cái thóp này liền hỏi tới tấp:
– Nếu dì ấy đã chứng kiến hết mọi chuyện sao lúc nãy em còn sợ dì ấy biết được? Một người yêu thương con gái nhiều như dì ấy thấy con cầm dao
giết người mà lại bỏ chạy sao? Lẽ ra dì ấy phải ở đây an ủi em, hoặc vì
thương con… mà chịu tội thay em mới phải?
Ánh mắt anh sâu hút vây
tóm lấy những lời dối trá của cô, bầu không khí thêm phần nặng nề u ám,
những cái nhìn chất vấn đổ dồn về một phía. Tuệ Ngọc không phải là người giỏi nói dối, nhưng giờ phút này cô lại làm việc đó rất tốt.
– Chú biết rõ mẹ của cháu mà, bà sợ máu.
– Bà ấy sợ máu nên phát điên? Vậy còn em sợ cái gì mà cầm dao giết người? Một người đàn ông cao to như thế, em làm cách nào để quật ngã được?
Anh nắm chặt tay cô, nhìn sâu vào đôi mắt sưng đỏ, đồng tử đen kịt như đang thôi miên thao túng mọi giác quan của cô.
– Người không phải là do em giết! Con dao đó ai đã nhét vào tay em?
Giọng của Tư Nghị đều đều nhưng khiến hô hấp Tuệ Ngọc dồn dập khó thở, cô bấu mạnh móng tay vào đùi mình cố gắng không rơi vào cái bẫy của anh. Nhìn
thẳng vào đôi mắt chính trực cương nghị ấy, cô hất cằm lên vênh váo đến
đáng ghét.
– Là thuốc an thần. Cháu pha thuốc an thần vào canh cho ông ta uống, sau đó thì ra tay. Ai bảo ông ta nói xấu mẹ em cơ chứ,
đáng đời.
Không ai nghĩ là Tuệ Ngọc lại có thể thốt ra được những
lời này, trên gương mặt mệt mỏi của Doãn Tư Nghị xuất hiện vô vàn sợ
hãi, anh bóp mạnh vào cổ tay cô tựa hồ như muốn vỡ vụn, điều mà trước
đây anh chưa bao giờ nỡ làm.
– Không được nói bậy!
Tuệ Ngọc
chưa bao giờ trông thấy Doãn Tư Nghị tức giận như vậy, cô sợ anh, cô sợ
phản bội lại niềm tin của anh, nhưng cô không có quyền lựa chọn. Cụp mắt xuống, cô dựa vào lưng ghế, thều thào nói:
– Cháu không có gì để bao biện cả.
– Tuệ Ngọc!
Giọng nói của anh đâm thẳng xuống đỉnh đầu, cô nhắm mắt, chẳng có nổi nửa
giọt nước mắt rơi ra, tình yêu mà anh đem trao cô đã chẳng còn tư cách
để nhận lấy nữa.
Tư Nghị còn muốn nói thêm gì đó nhưng bị Tấn Duật can ra. Lúc này người ở Bộ công an và bác sĩ của Trung tâm pháp y thành phố tới nơi, do tính chất vụ án nghiêm trọng, hiện trường lại ở nhà
riêng của bác sĩ pháp y nên những đồng nghiệp có mối quan hệ thân thiết
đều phải tránh mặt để đảm bảo tính khách quan. Chỉ có một vài thành viên bên Đội Kỹ thuật là ở lại hỗ trợ, Đàm Khiết và những người khác thì trở về cơ quan, riêng Doãn Tư Nghị ở lại với tư cách là chủ gia đình.
Dựa theo những gì mà Tuệ Ngọc đã khai nhận trước đó, Đội điều tra thuộc bộ
công an tiến hành phong tỏa hiện trường. Thiếu tá Phong ngồi đối diện
Tuệ Ngọc ở phòng khách, thẩm vấn sơ lược vài câu:
– Thời gian cô gây án là mấy giờ? Có ai chứng kiến hay không?
Lúc thẩm vấn Doãn Tư Nghị không được ở gần, anh đứng nhìn cô từ xa, cả cơ
thể đầy mỏi mệt, phải cố gồng mình mới có thể trụ vững.
Tuệ Ngọc không biết rõ thời gian chính xác là bao nhiêu đành trả lời qua loa:
– Tôi không có xem đồng hồ, sau khi gây án thì mẹ tôi có chứng kiến nhưng bà ấy sợ quá nên đã bỏ chạy. Vương Thông đúng là do tôi giết, mọi người không cần phải tốn thời gian điều tra đâu.