Anh Ấy Dạy Tôi Cách Cầm Dao Mổ - Nhoxanh (full) - Chương 43: Những suy đoán mơ hồ đã thành sự thật
- Trang Chủ
- Anh Ấy Dạy Tôi Cách Cầm Dao Mổ - Nhoxanh (full)
- Chương 43: Những suy đoán mơ hồ đã thành sự thật
– Ba của tôi nói là muốn cô làm con dâu của nhà tôi?
– Đúng vậy, ba còn nhờ em chăm sóc cho anh nữa. Chúng ta ở cùng một đơn vị, vừa hay lại tiện tìm hiểu nhau.
Đôi mắt Lộ Tuyết Kha cong lên một đường, mặt mày thì tươi rói. Doãn Tư Nghị không biết là có gì thú vị để cô ta mãn nguyện như thế nữa?
Nhưng ba của anh quả thật khiến anh phải đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. So với dì Chương cực lực phản đối chuyện yêu đương của anh và Tuệ Ngọc ra mặt, thì ba lại trầm ổn hiền từ coi như chẳng hay chẳng biết, thế nhưng sau lưng thì lại đang che giấu một rừng bí mật, trong cái vòng luẩn quẩn đó còn bao nhiêu điều mà anh chưa biết? Còn bộ mặt khác lạ nào của đấng sinh thành mà anh chẳng nhìn ra?
Phiền não trong lòng Doãn Tư Nghị càng lúc càng dày thêm, chính vì vậy mà tâm trạng đã không tốt, giờ còn còn tồi tệ hơn nữa. Anh thu tầm mắt về, bận rộn với mớ tài liệu chất cao thành đống, hời hợt nói:
– Đó là ông ấy nói, còn tôi có muốn hay không, các người tự quyết định được sao?
Kết quả này Lộ Tuyết Kha đã dự liệu từ trước, nên cũng chẳng thấy có gì mới mẻ cho lắm. Sau vụ ồn ào Chương Tuệ Ngọc bị đình chỉ thì cô chưa có dịp nào ở riêng với Tư Nghị cả, không bận tối mặt tối mũi với những thi thể ở phòng khám nghiệm, thì cũng bị anh sai bảo làm chuyện nọ chuyện kia. Đường đường là con gái của Cục trưởng mà phải nhẫn nhịn chịu đựng như thế, vẫn không thể khiến anh hài lòng hay sao?
– Em có điểm nào không xứng với anh cơ chứ?
Lộ Tuyết Kha hỏi với vẻ mặt ấm ức, nhưng có ai làm gì để khiến cô ta ấm ức? Doãn Tư Nghị nhếch môi, lười biếng đáp:
– Tất cả… đều không xứng!
Bầu không khí như đang tủa ra một lớp mùn cưa khiến ai cũng cảm thấy khó chịu. Doãn Tư Nghị xoay ghế qua nhìn Lộ Tuyết Kha lần nữa, chẳng phải cảm thương gì, chỉ là anh không muốn bị làm phiền thêm một lần nào nữa.
– Bác sĩ Lộ, chuyện yêu đương không đơn giản tới mức chỉ một lời hứa hẹn qua loa của ai đó là sẽ nên duyên thành nợ. Tôi đã có người trong lòng, cho nên trên đời này ngoài cô ấy ra không còn bất cứ một ai vừa mắt tôi nữa. Cô đừng cứ níu kéo những thứ vốn dĩ có cố gắng đến mấy cũng không thuộc về mình, ngoài kia thiếu gì người tốt, đâu nhất thiết phải là tôi. Hơn nữa, ở đây là cơ quan, ngoài công việc ra thì sau này tốt nhất đừng nói với tôi những chuyện vô nghĩa như thế này. Con gái của Cục trưởng tôi không có quyền đuổi, nhưng luân chuyển công tác thì tôi có thừa khả năng đấy!”
Anh lạnh lùng xoay ghế về vị trí cũ, không hề nhìn thấy nước mắt tí tách rơi trên mặt Lộ Tuyết Kha. Cô ta giãy giụa muốn cãi lại, nhưng há miệng mấy lần uất ức nghẹn cứng không nói được, đành bực tức chạy ra ngoài.
Hai khán giả bất đắc dĩ ngồi bên kia góc phòng theo dõi hết một màn cắt đứt duyên tơ chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Cả Lâm Thiên Nhật và Huỳnh Lẫm đều cảm thấy Lộ Tuyết Kha quá chậm hiểu, năm lần bảy lượt bị từ chối mà chẳng rút ra được kinh nghiệm nào cho mình cả.
Xinh đẹp, có gia thế tốt, việc gì phải cố chấp chịu khổ vì người chẳng thương mình, trên đời này đâu phải chỉ có mỗi một người đàn ông.
…
Đầu giờ chiều, Doãn Tư Nghị nhận được email của bệnh viện gửi kết quả xét nghiệm DNA của mình tới. Anh vội vàng đăng nhập vào hệ thống lưu trữ để kiểm tra nhưng không có thông tin nào trùng khớp. Nỗi bất an hiện lên trong anh rõ ràng và dày đặc, mồ hôi bắt đầu tuôn trên trán dù điều hòa vẫn đang hoạt động tốt.
Doãn Tư Nghị căng thẳng ngả đầu ra sau ghế hít sâu một hơi, phải một lúc sau bình tĩnh lại anh mới có thể vững vàng nhập tên của mình vào hệ thống và đối chiếu kỹ càng lại. Kết quả vẫn như cũ – hoàn toàn không trùng khớp.
Chẳng có một sai lầm nào cả, suy đoán của anh đã đúng. DNA của anh không tương thích với DNA của bản thân anh trên hệ thống dữ liệu, và người có thể làm được việc này chỉ có thể là cha ruột của anh.
Đầu óc Doãn Tư Nghị bỗng chốc quay cuồng, anh sợ hãi không dám nghĩ thêm những điều không nên nghĩ, nhưng những nghi vấn trong đầu cứ nhảy loạn hết cả lên. Một người tỉ mỉ như ba của anh không thể nào nhập thông tin sai vào hệ thống, vậy thì ông có mục đích gì, đang mưu tính chuyện gì?
Thật ra anh đã mơ hồ đoán được, chỉ là không dám thừa nhận mà thôi.
Lục lại kết quả xét nghiệm nhiễm sắc thể Y của nghi phạm thu được trên răng của Quách Mẫn, Doãn Tư Nghị bí mật sao chép lại một bản rồi bỏ vào trong cặp táp của mình. Mẫu DNA bị cho rằng đã hỏng này có tương thích với DNA của anh hay không, cần phải xét nghiệm thêm một lần nữa mới biết chính xác được.
Nhưng hiện tại mẫu sinh học của nghi phạm đang nằm ở Trung tâm giám định Pháp y, anh không thể tự tiện đem mẫu máu của mình đến để đối chiếu, vậy nên cần phải lấy mẫu DNA mới mang đi chỗ khác để giải mã trình tự gen. Mà mẫu DNA mới này, anh không thể nghĩ có thể tìm ở chỗ nào khác ngoài ba của anh cả.
Trước đó lẽ ra anh nên làm luôn điều này để tiết kiệm thời gian, nhưng anh đã không dự trù khả năng suy đoán của mình là đúng. Việc này đối với anh thực sự vô cùng mạo hiểm, nếu nghi ngờ thành thật, thì phải làm sao đây?
Mới bảy giờ tối, Doãn Tư Nghị xin phép trưởng phòng Đàm về sớm. Lúc đi ngang qua nhà tang lễ, anh nhìn thấy phía trong đông đúc người mặc đồ tang, tiếng kèn trống rình rang khắp cả một khu phố. Anh biết dàn “diễn viên” ấy là những trinh sát đặc nhiệm đang bắt đầu kế hoạch giăng bẫy vào tối mai.
Hung thủ có thể là bất cứ ai, cho nên không một cán bộ nào ở Phòng Kỹ thuật hình sự được tham gia, tránh cho thủ phạm phát hiện bất thường. Vậy nên người nằm trong hòm, và thân nhân đang chịu tang khóc than trong kia đều là những gương mặt lạ lẫm.
Trước khi về nhà, Doãn Tư Nghị ghé qua cửa hàng bán ổ khóa, mua đúng loại ổ khóa mà Tuệ Ngọc đã gửi ảnh qua cho anh. Tin vui đến với anh, là chủ cửa hàng khuyên anh nên mua loại khóa đắt tiền hơn, vì loại này dù nhìn rất hầm hố nhưng dễ bị trộm bẻ khóa.
Chủ cửa hàng cứ nhiệt tình mời chào những sản phẩm chất lượng khác, nhưng “kẻ trộm” là anh vẫn tính tiền cái ổ khóa kém chất lượng kia.
Lúc Tư Nghị về đến nhà thì ba của anh vẫn chưa về tới. Anh nhanh chóng vào phòng ngủ của ông tìm tóc rụng, nhưng phòng của ông rất sạch sẽ, có lẽ trước khi ra khỏi nhà đã dọn dẹp qua.
Cuối cùng, sau một hồi vất vả tìm kiếm anh lấy được ba sợi tóc nằm ở dưới chân giường và góc tủ, vừa hoàn thành xong việc thì ba trở về, vẫn may là không bị phát hiện.
Thời gian gần đây hai nhà Chương – Doãn không còn duy trì thói quen ăn tối cùng nhau nữa, dì Chương cũng hoàn toàn tránh mặt anh, nên sau khi từ cơ quan trở về anh và ba đều ăn uống qua loa, chủ yếu là đặt đồ ăn ở bên ngoài rồi ai về phòng nấy.
Doãn Tư Nghị về phòng, khóa cửa cẩn thận, bỏ ba sợi tóc vào túi đựng vật chứng, sau đó đi tắm thật sạch sẽ rồi gọi điện cho Tuệ Ngọc.
Chỉ một hồi chuông cô đã bắt máy, cứ như đang chờ anh gọi đến vậy. Nghe tiếng “alo” ngọt ngào, Tư Nghị mỉm cười, dịu dàng nói:
– Mở cửa sổ ra cho anh.
Tuệ Ngọc ở bên này tưởng là anh mua thuốc tránh thai mang qua nên ngoan ngoãn mở cửa. Doãn Tư Nghị từ ban công bên cạnh trèo qua, dựa vào cửa sổ đưa cho cô một dụng cụ kim loại, Tuệ Ngọc đã từng thấy anh cầm cái này trong lúc mổ tử thi, cô trợn mắt nhìn anh, rụt rè không dám nhận.
– Đây là cái gì?
– Dụng cụ lấy tủy xương.
Nghe anh nói xong, hai mắt Tuệ Ngọc càng trợn to hơn, Doãn Tư Nghị thò tay qua khung cửa sổ vuốt nhẹ môi cô, nói khẽ:
– Em cho đầu nhọn vào chỗ tra chìa khóa rồi dùng sức cạy phần đế ở bên ngoài ra.
Tuệ Ngọc ngắm nghía dụng cụ trên tay anh, thắc mắc không biết là đã chọc biết bao nhiêu xương tủy rồi?
– Hay là anh cứ đưa thuốc cho em đi, lỡ mẹ vào đột xuất thì lớn chuyện đó.
– Mở cửa ra trước đã.
Anh bỏ kim chọc tủy xương vào khe ngực của Tuệ Ngọc, hất cằm giục cô làm theo. Tuệ Ngọc rùng mình vội vàng lấy ra, thở dài một hơi rồi nghe theo chỉ dẫn của anh tiến hành mở khóa.
Cô cứ tưởng loại ổ khóa này rất khó để bẻ gãy, nhưng chỉ với vài thủ thuật đơn giản thanh vòng kim loại đã dễ dàng rời khỏi thân. Tuệ Ngọc còn đang lẩm bẩm trách nhà sản xuất bán hàng kém chất lượng thì Doãn Tư Nghị đã đẩy cửa bước vào, anh bế cô đi thẳng lên giường, hôn môi cô, hỏi nhỏ:
– Nhớ anh không?
Miệng thì hỏi mà tay thì đã luồn vào trong áo, Tuệ Ngọc hoảng hốt ghìm bàn tay hư hỏng của anh lại, lấm lét nhìn ra cửa.
– Ở đây không được, anh đưa thuốc cho em rồi về đi.
Tư Nghị không trả lời, vùi mặt vào ngực cô hít hà một hơi, Tuệ Ngọc chậc lưỡi cụng trán vào trán anh, hối thúc:
– Thuốc đâu?
– Không có.