Ăn Trước Tính Sau - Tống Huyền Chang - Chương 55
Nói đi chơi là vậy nhưng Hắc Thần phải làm xong vài việc mới được, nhưng lại chợt nhận ra công việc hôm qua anh chưa làm xong nên đã chuyển hết sang hôm nay. Công việc lại tiếp tục tăng lên, Hắc Thần bỗng có một suy nghĩ lóe lên rồi quay đầu sang nhìn Tống Huyền Chang
“Hôm nay anh cho em nghỉ sớm”
“Hả” Tống Huyền Chang vừa mới quay lại bàn làm việc được một lúc, khi đang xem xét một số tài liệu thì nghe thấy tiếng anh gọi, cô liền ngẩng mặt lên nhìn
“Em đưa hai đứa nhỏ đi chơi đi”
“Đi chơi ạ? Vậy cũng được, nhưng em đi được không. Trông hai đứa trẻ đó quý anh hơn”
Gương mặt của Tống Huyền Chang khi trả lời Hắc Thần rất bình thường thế nhưng bỗng chuyển sang vẻ tủi thân, hai đứa trẻ đó quý Hắc Thần, người ngoài nhìn vào cũng thấy rõ mồn một đặc biệt đứa cháu yêu quý của cô, Tống Vương
“Không ai ngốc như em đâu”
Hắc Thần cười ra tiếng rồi nhìn về phía hai đứa nhỏ đang ngồi chơi nhưng vẫn giữ được im lặng
“Tống Vương với Mạc Minh Tử này, mau qua đây một chút”
Tống Vương và Mạc Minh Tử nghe thấy tiếng của Hắc Thần liền đứng lên, hai đứa nhỏ ấy lấy tay động vào mép bàn rồi ngước mặt lên, thứ có thể nhìn được chỉ còn là hai cặp mắt to tròn
“Hai đứa muốn ra ngoài chưa?”
“Muốn ạ”
“Cô Tống sẽ đưa đi được không”
“Được ạ, cháu thích có cô Tống dẫn đi” Tống Vương nhanh miệng lên tiếng
Nhận được câu trả lời, Hắc Thần liền quay sang nhìn Tống Huyền Chang rồi nở một nụ cười quen thuộc.
“Không cần nịnh nọt cô vậy đâu”
Tống Huyền Chang chống tay lên bàn rồi từ từ đứng lên mà tươi cười với hai đứa nhỏ. Tống Vương thì cô quá quen thuộc rồi, cô có thể cùng Tống Vương chơi đùa vui vẻ. Còn Mạc Minh Tử thì khác, cô lần đầu tiên được gặp cậu bé mà lần đầu tiên còn chạy xộc tới nữa, không biết cậu bé đó nghĩ cô là thể loại gì nữa
“Chơi cả ngày cũng được, đến tối anh sẽ tới đón em”
“Vâng, đến lúc đó em sẽ gọi cho anh”
Cô cầm lấy tay chúng rồi bắt đầu rời khỏi phòng làm việc của anh. Tống Huyền Chang rời đi không lâu thì quản lý đã từ bên ngoài xuất hiện, hôm nay thư ký không có ở đây lên mọi thứ cũng để cho quản lý sắp xếp. Sau khi quản lý nói một lượt công việc rồi cũng rời khỏi phòng
Quản lý chưa bao giờ được chiêm ngưỡng vẻ mặt vui vẻ của chủ tịch, bởi vì Tống Huyền Chang vừa rời đi sắc mặt của Hắc Thần ngay lập tức thay đổi. Anh không có nhu cầu để lộ gương mặt đó ra cho ai nhìn ngoài Tống Huyền Chang cả, nên gọi Hắc Thần là vị chủ tịch có gương mặt lạnh lùng cũng chẳng phải rất bình thường sao.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Liễu Vũ Tịch Nhan
2. Chiều Hư
3. Cầu Vồng Của Ai
4. Ngoan Ngoãn Học Cách Làm Chồng Em
=====================================
Đến giờ trưa thì Hắc Thần chỉ ăn một ít rồi đến chiếc giường trong phòng chủ tịch để nghỉ ngơi, dù công việc rất nhiều nhưng anh cũng nên để bản thân nghỉ ngơi
Đầu giờ chiều quản lý lại vào trong phòng một lần nữa, anh có chút hoang mang ngày hôm nay không hề có cuộc họp nào nên việc quản lý vào đây là có chuyện ngoài lịch trình rồi…
“Thưa Hắc Tổng có người muốn gặp ngài”
“Có hẹn trước không”
“Không ạ”
“Tên là gì, có nói gì đến việc cần nói không”
“Không có nói gì, cô ấy là con của Hạ Tổng tên Hạ Minh Uyên”
“Mời về, nói tôi đang bận”
“Vâng ạ”
Hạ Minh Uyên, cái tên này anh không quá nhớ nhưng có một vài ấn tượng xấu khó phai. Cũng có nhiều lý do anh không muốn tiếp và trong số đó chắc là không nói việc gì cần bàn bạc. Đối với Hạ Minh Uyên thì anh đã từng có nhắc nhở về vấn đề nay rồi
“Xin lỗi tiểu thư, ngài ấy hiện tại không thể nói chuyện”
“Vớ vẩn”
Hạ Minh Uyên đẩy quản lý anh ra, rồi đưa tay chuẩn bị mở cửa thì bị quản lý giữ lấy cổ tay
“Thưa tiểu thư, Hắc Tổng hiện đang bận không thể nói chuyện. Mong cô đi về cho”
“Bỏ ra, đừng động vào người tôi”
“Cô đừng nghĩ bản thân là tiểu thư của Hạ gia mà muốn nói gì là tôi sẽ làm theo”
“Một tên nhân viên vô lễ, cậu sớm muộn cũng bị đuổi”
“Chuyện này tiểu thư không phải lo cho tôi đâu”
Tiểu thư ký Cao Diệu Ly được một phe trầm trồ, trong đầu của tất cả mọi người thì vị quản lí này là người vô cùng nghiêm khắc, lần này được thẳng mặt chứng kiến, đúng là một người quản lý không tầm thường. Như đã nói, quản lý Dương là người tuân thủ mọi lời nói của Hắc Thần, không sợ trời không sợ đất chỉ sợ mỗi chủ tịch
Cánh cửa phòng chủ tịch bỗng nhiên được mở ra, một người đàn ông lạnh lùng bước ra ngoài, ánh mắt lộ rõ vẻ khó chịu
“Thích làm ồn trước phòng của tôi lắm à?”
“Là lỗi của tôi, mong chủ tịch tha tội”
Hắc Thần bước lên một bước rồi lấy tay đặt lên vai của quản lí “Không sao, cậu làm rất tốt”
“Còn cô nữa, tôi rất bận. Nếu có có chuyện liên quan đến công việc thì tôi sẽ nói chuyện với Hạ Tổng sau”
Hắc Thần sau đó liền quay lưng lại vào trong phòng và đóng rầm cánh cửa lại, không nói thêm bất cứ một câu dư thừa nào. Vị quản lý ấy từ từ thả tay ra khỏi cổ tay của Hạ Minh Uyên
“Hắc Tổng đã nói rồi, mong cô đi về”
Hạ Minh Uyên tức giận bỏ đi, cô ta bị ai xúi dại để đi đến đây hay sao. Rõ bị Hắc Thần từ chối một lần mà vẫn cố chấp đến tìm, việc này chỉ có rước họa vào thân thôi
Hắc Thần ngồi nguyên trong phòng làm việc từ chiều đến lúc Tống Huyền Chang gọi đến, lúc cô gọi hình như đã gần 8h tối. Hắc Thần cũng không ngờ bọn họ lại có thể đi chơi lâu như thế. Anh thu dọn đồ đạc xong thì liền rời khỏi công ty. Công ty Only sau 7h đã chẳng còn ai, Hắc Thần luôn là người rời khỏi công ty cuối cùng
Tống Huyền Chang hiện tại đang ở siêu thị cách công ty 2km, Hắc Thần lái xe một chút là đến được nơi cần đến tuy nhiên lại không biết cô đang ở tầng bao nhiêu, anh cũng không gọi cho cô nữa nên đã tự mình đi tìm. Bây giờ cũng đã tối chắc họ sẽ không chơi nữa đâu chắc là đang ở một quán ăn nào đó
Hắc Thần đi lên tầng ba, tầng chuyên đồ ăn. Anh mất một lúc để tìm được Tống Huyền Chang. Anh nhìn thấy cô đang ở một quán kem, đã mùa đông rồi mà cô lại dẫn bọn trẻ đi ăn kem sao. Hắc Thần chậm rãi đi lại về phía ba người họ
“A chú Hắc đến rồi kìa”
“Chào mấy đứa, hôm nay chơi vui không”
“Rất vui ạ”
“Còn em thì sao?” Hắc Thần kéo ghế ngồi cạnh Tống Huyền Chang rồi quay mặt sang nhìn cô hỏi han
“Ừm, cũng không tệ”
Hắc Thần gật đầu với Tống Huyền Chang mà cười vui vẻ, cô không ở công ty thì chẳng thể tưởng tượng nổi vẻ mặt nghiêm túc của Hắc Thần, ngọai trừ vài ngày đầu tiên khi cô đến làm nhưng sau một tháng thì cô chẳng còn nhìn thấy gương mặt dữ dằn của anh
Sau đó Hắc Thần trở mọi người về, Tống Huyền Chang ngồi ở ghế phụ còn Tống Vương và Mạc Minh Tử ngồi ở ghế sau. Khi đến Mạc gia thì bọn họ đã thấy có người đang đứng ngoài cổng lớn, có vẻ là ra đón Mạc Minh Tử rồi. Trước khi đến đây, anh đã gọi cho Mạc Minh Quân rồi
Họ đều đi xuống xe ô tô, Tống Huyền Chang đã choáng ngợp trước sự to lớn của căn biệt thự trước mặt, đúng là rất lớn. Người đứng ở ngoài cửa là mẹ của Mạc Minh Tử
“Con chào mẹ”
“Ừ, đi chơi vui chứ”
“Vâng rất vui ạ”
Mẹ Mạc Minh gật đầu cười rồi ngẩng mặt nhìn anh “Cảm ơn Hắc Tổng đã cho A Tử một ngày ra ngoài vui vẻ, và cả vợ ngài nữa”
“Tôi cũng phải cảm ơn vì gia đình bà đã đồng ý cho tôi đưa đứa bé đi chơi”
Cả hai bên đều cúi đầu tạm biệt rồi sau đó Hắc Thần cũng đã rời khỏi. Cuộc sống sau này của Mạc Minh Tử sau này sẽ có chút khó khăn cho mà xem, nhưng buổi đi chơi ngắn ngủi này sẽ giúp cậu giảm đi một chút căng thẳng. Sau khi đưa Mạc Minh Tử về thì họ sẽ đưa Tống Vương về.