Ăn Trước Tính Sau - Tống Huyền Chang - Chương 54
Tống Vương và Mạc Minh Tử đúng là học chung trường thế nhưng hai đứa có thể nói chuyện với nhau lại là một vấn đề khác. Mạc Minh Tử vốn là con trai cưng của Mạc gia lên lúc nào cũng có người lớn đi theo. Đối với một đứa trẻ chỉ mới học lớp hai khi thấy Mạc Minh Tử có người đô con luôn kề sát bên cạnh thì làm sao có thể can đảm lại gần nói chuyện cơ chứ
“A Tử con đang làm gì ở đây? Lớp học của con chưa kết thúc đâu”
Mạc Minh Tử đang nói chuyện vui vẻ với Tống Vương bỗng nghe thấy giọng của ba mình thì không khỏi giật mình, cả người cậu bé đó hoàn toàn trốn sau lưng của Hắc Thần. Tâm trạng của đứa trẻ này anh hiểu rất rõ, anh trước đây cũng thế, đều bị phụ huynh ép học không cho nghỉ ngơi
“À Mạc Tổng sao! Tôi thấy vẻ mặt của con ngài không được tốt cho lắm nên mới đưa cậu bé đến đây, xin lỗi vì đã khiến ngài lo lắng”
“Không đâu, không phải lỗi của cậu”
Mạc Minh Quân nghiêng người nhìn vào mặt của Mạc Minh Tử mà lên tiếng “Mau lên tầng 5 tiếp tục học ngay”
“C-con…”
Hắc Thần nửa muốn can thiệp nửa lại không muốn, trong lúc suy nghĩ thì áo bị một người kéo xuống, Hắc Thần cúi đầu xuống nhìn thì thấy Tống Vương đang nhìn anh bằng cặp mắt muốn anh giúp đỡ. Ánh mắt của cô lẫn cháu đều giống như nhau, lần này anh không từ chối nổi rồi
Anh ngẩng đầu lên rồi đưa tay đặt lên vai Mạc Minh Quân dịch ra một khoảng
“Theo như tôi nhớ không nhầm thì con trai ngài mới học lớp một? Một đứa trẻ tầm tuổi này ngài nên để nó đi ra ngoài chơi với bạn bè mới đúng”
“Ngài trước đây cũng bị ba mình ép học như này, ngài đáng nhẽ phải hiểu tâm trạng đó hơn ai hết mới đúng”
“Mạc Tổng, có người muốn gặp ngài” Một người đàn ông từ chỗ đám đông xuất hiện, có vẻ như là quản lý của Mạc Minh Quân
“Có vẻ ngài có việc bận, con trai của ngài cứ để tôi trông chừng”
“Vậy phiền Hắc Tổng rồi” Mạc Minh Quân quay đầu sang nhìn quản lý của mình “Hủy buổi học của A Tử giúp tôi”
“Vâng”
“Có phải chú Hắc rất tuyệt không”
“Đúng, đúng. Chú của anh thật tuyệt”
Để lại ấn tượng trong lòng mấy đứa trẻ đúng là không tệ chút nào. Hắc Thần đột ngột quay lưng lại nhìn hai đứa trẻ, rồi anh quỳ gối trước mặt Mạc Minh Tử một lần nữa..
“Cháu có muốn ra ngoài chơi không, nghỉ đông rồi mà đúng không”
“Cháu muốn…nhưng ba chắc chắn sẽ không thích chuyện này”
“Chỉ lo mỗi ba thôi sao? Chú có thể giải quyết được, quan trọng là ở cháu thôi”
Quan trọng là ở mình sao? Lần đầu tiên từ khi sinh ra Mạc Minh Tử mới được nghe câu lời như thế này, trước đây ba mẹ đều bắt ép cậu làm mà không hỏi ý kiến, vậy mà bây giờ lại được người lạ nói câu này
“Cháu muốn ra ngoài chơi”
“Được, khi nào bữa tiệc kết thúc chú sẽ đưa cháu đi”
“Dạ, ngay lúc này ạ”
“Đương nhiên, muốn làm cái gì thì phải làm luôn”
“Anh Vương có đi cùng không ạ”
“Cháu thử hỏi xem”
Hắc Thần sau đó chậm rãi đứng lên, cuộc trò chuyện của hai đứa trẻ này anh không can thiệp nữa. Chuyện đưa Mạc Minh Tử ra ngoài anh vừa mới nghĩ ra mà thôi, nói chuyện được với Mạc Minh Quân mới là khó nhưng chắc sẽ ổn. Vài phút sau Hắc Thần nhìn thấy Chấn Phong từ phía cầu thang đi tới, Chấn Phong đi lại chỗ Hắc Thần mà lên tiếng
“Tôi cũng muốn được đưa ra ngoài chơi này”
“Bớt nghe trộm tôi lại”
Vừa nói xong thì một đám người kia cũng xuất hiện
“Mấy chú kia..?”
“Hả, em quen sao”
Hắc Thần quên mất một việc không nói mấy người này cho Mạc Minh Tử biết, nếu để đứa trẻ nói với Mạc Minh Quân thì sẽ không ổn
“Đây là bạn của chú”
“Vậy ạ, cháu chào mấy chú”
“Gọi chú là anh nha, chú trẻ hơn bọn họ”
Chấn Phong cúi đầu xuống chỗ hai đứa nhỏ mà tươi cười nói chuyện, trong nhóm này để có thể nói chuyện tự nhiên với trẻ con nhất thì chắc chắn là Chấn Phong rồi.
“Trẻ à? Khi cậu tốt nghiệp xong cấp ba thì hai đứa vẫn còn ở trong bụng mẹ đấy” Hắc Thần lên tiếng trêu chọc
Trương Tuấn Hàn cũng từ từ cúi xuống nhìn chúng, vì Trương Tuấn Hàn sắp làm bố rồi, tìm cách để nói chuyện trẻ con trước cũng tốt
Tống Vương đưa tay lên chạm vào vai của Trương Tuấn Hàn mà cười tươi, dù gì thì họ cũng đang cúi thấp người nên vẫn có thể chạm vào nhau được.
“Trông chú này trẻ hơn, em thấy sao”
“Đúng là chú này trẻ hơn”
“Ể, thật vậy sao” Chấn Phong tủi thân mà lên tiếng
“Trẻ con không biết nói dối đâu, chú ạ!”
Chu Hắc Minh đứng cạnh Hoắc Cảnh Thâm bỗng nhiên tiến lại gần mà khoác vai Hoắc Cảnh Thâm
“Nhóm của lão đại trông vui vẻ nhỉ”
“Cậu thấy thế à, mấy đứa này cũng làm tôi rối bù đầu bù cổ lắm”
Hoắc Cảnh Thâm gỡ tay của Chu Hắc Minh ra và đi lại chỗ Hắc Thần cũng là chỗ mà hai người còn lại đứng, Hắc Thần và Hoắc Cảnh Thâm đứng đối diện với bốn người đó, còn Chấn Phong và Trương Tuấn Hàn thì khẽ liếc mắt ra đằng sau
“Nhiệm vụ kết hợp nhóm lần này đã hoàn thành, tiền thưởng tôi sẽ chia đều. Còn nữa nhóm cậu có ai thích chơi game không”
“Này này, đó là phần thưởng riêng của tôi”
“Im lặng lại”
“Game? Chúng tôi không cần cái thứ đó” Chu Hắc Minh quay ngang quay ngửa nhìn thành viên trong nhóm, trông vẻ mặt của từng người liền cảm thấy họ không phải kiểu người thích chơi game
“Được, nhiệm vụ đã hoàn thành. Sau đêm nay chúng ta sẽ lại trở thành đối thủ của nhau”
Hoắc Cảnh Thâm đưa cánh tay về phía của Chu Hắc Minh ý muốn bắt tay, đối phương cũng không có ý kiến mà cũng đưa tay ra
“Có cơ hội sẽ tiếp tục làm việc”
“Được”
Chu Hắc Minh buông tay trước rồi rời đi ngay lập tức “Về thôi mấy đứa”
Họ đều đi theo Chu Hắc Minh ngoại trừ Khang Dụ. Khang Dụ sau nhiệm vụ này dường như vẫn còn nhiều điều muốn làm. Cậu tay bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào người Hắc Thần, anh bị cái nhìn đó làm cho rùng mình
“Còn chuyện gì nữa”
“À không, tạm biệt”
Đương nhiên vẫn bị thái độ thờ ơ của Hắc Thần làm cho tụt hứng, Khang Dụ cũng chạy nhanh đến chỗ của Chu Hắc Minh mà rời khỏi đây. Hoắc Cảnh Thâm nghiêng mặt nhìn Hắc Thần rồi khẽ lên tiếng
“Vậy là đúng à”
“Dạ??”
“Nhóc với Khang Dụ vẫn chưa nói chuyện”
“Đương nhiên là chưa, anh không phải là người hiểu rõ nhất sao?”
“Chỉ vì một con thú cưng mà thù lâu đến thế” . Bạn có biết t?ang t?u?ện ~ ?RÙ??R??Ệ N.vn ~
“Đúng”
Hắc Thần rời khỏi ánh mắt dò hỏi của Hoắc Cảnh Thâm rồi dùng lực tay cầm lấy cổ áo của Chấn Phong và Trương Tuấn Hàn mà lôi họ lên. Hai tên này còn muốn nhìn trẻ con đến bao giờ nữa đây
“Muộn rồi, chúng ta đi thôi chứ nhỉ”
Hắc Thần tươi cười nói rồi hai đứa trẻ ấy liền đi theo anh. Ánh mắt của ba người đều đổ dồn vào lưng của Hắc Thần, rồi bỗng dưng anh quay đầu lại nhìn
“Tiền thưởng lần này em không lấy, chuyển hết sang cho Khang Dụ đi”
Hắc Thần là người có suy nghĩ phức tạp, Hoắc Cảnh Thâm bên cạnh hơn 6 năm vẫn chẳng thể hiểu nổi tình tình của Hắc Thần. Bây giờ nhiệm vụ cũng đã xong xuôi họ cũng chẳng muốn ở đây nữa nên đã cùng nhau đi về
Sáng hôm sau, Tống Huyền Chang đi đến công ty để làm việc như thường lệ, cô không lo cho Tống Vương nhiều, chắc thằng bé đã ở cùng Hắc Thần rồi. Khi vào trong phòng chủ tịch, cô không nhìn thấy Hắc Thần đầu tiên mà là nhìn thấy trẻ con, không cần giới thiệu cô cũng biết đó là ai.
“Aaaa là Mạc Minh Tử kìa, Mạc Minh Tử người thật da thật kìa”
“Ch….cháu chào cô ạ”
Tống Vương và Hắc Thần đồng loạt ngơ ngác nhìn phản ứng của Tống Huyền Chang
“Em/ Cô Tống sao vậy”
“Phản ứng đó là sao, không lẽ anh không biết đứa nhỏ này”
“Hả…”
“Minh Tử đó, là Minh Tử”
Mạc Minh Tử dù có hơi ngơ ngác trước phản ứng của người phụ nữ này nhưng sau đó liền cười vui vẻ với cô
“Thật đáng yêu nha”
Mạc Minh Tử quay đầu nhìn Hắc Thần mà bật cười “Chắc cô ấy nhìn thấy cháu trên tạp trí, cháu vẫn thường hay được mời”
“Đúng là tuổi trẻ tài cao”
“Cô ấy tên là Tống Huyền Chang, em có thể gọi là cô Tống và cũng là vợ sắp cưới của chú Hắc nữa”
“Ra vậy, hai người trông rất hợp”
Hắc Thần vừa nhìn màn hình máy tính xong liền ngẩng mặt lên nhìn Tống Huyền Chang “Đến giờ làm việc rồi thư ký Tống ơi”
Tống Huyền Chang vờ như không nghe thấy tiếng của Hắc Thần mà cứ mãi chăm chú nhìn Mạc Minh Tử thôi
“Cướp người của Hắc Tổng, đứa nhỏ này cũng không tầm thường”
“Chú không định làm gì em ấy đấy chứ”
“Hahah mới còn nhỏ mà muốn bảo vệ người ta rồi sao”