An Bài - Mộng Miên - Chương 100 - Thân Phận
Mồ hôi trên trán Quốc Thiện tuôn ra như suối và cả người anh khom xuống rồi lấy tay chống vào hai đầu gối. Anh chỉ có thể đánh chúng bằng sức lực của bản thân mình để xử lý từng con một, cho nên, sức lực trong cơ thể cũng đã cạn kiệt gần hết.
Nhưng chỉ vừa đợi họ kịp hồi phục sức lực, từ trên cao, tên Dạ Xoa Vương đầu đàn đang từ từ bay xuống dưới đất và chầm chậm tiến tới chỗ họ. Phía sau hắn chính là những tên Quỷ Dạ Xoa còn lại may mắn sống sót đang lăm le vũ khí cùng hàm răng sắc nhọn vào người bọn họ, nhưng không có tên nào dám xông lên trước.
– Lúc đầu ta chỉ muốn đứng ngoài cuộc chứng kiến đám Đạo sĩ các ngươi từng tên từng tên bị giết đến linh hồn không còn, nhưng không ngờ cũng có kẻ thú vị như các ngươi ở đây. Nhưng mà dù ngươi giết hơn một nửa số tay sai của ta, nhưng mà dù sao, cũng chỉ là người thường thì làm sao mà chống lại được ta chứ. Không biết những người trên kia cử các ngươi xuống đây làm gì. – Dạ Xoa Vương tiến tới nói vừa chầm chậm vuốt cây kiếm có hình dạng như một con rắn trên tay anh ta – Ta cũng chưa thử uống máu thần tiên hạ phàm, không biết nó có bổ dưỡng như máu Đường Tăng không nhỉ?
Nghe hắn ta nói, nhóm của Gia Hân ngẩn người trong vài giây vì không hiểu hắn đang nói những gì, nhưng sau đó nhanh chóng lấy lại sự cảnh giác nhìn về kẻ đang tiến tới trước mặt họ. Khác với đám Quỷ Dạ Xoa luôn phải thường trực dưới những tầng địa ngục tối tăm và nóng nực khiến cho sức mạnh xung quanh chúng trở nên cuồng loạn, Dạ Xoa Vương luôn toát ra một cái nhìn tư bì như Đức Phật nhưng hắn âm trầm hơn vì thấu hiểu được mọi thứ và vạn vật.
Cũng đúng, những Dạ Xoa Vương này đều có sức mạnh phi phàm giúp khống chế sự nổi loạn của các Quỷ Dạ Xoa khác, được chính Đức Phật giao cho nhiệm vụ làm vua loài này. Cho nên, hắn ta ngu hiểm hơn nhiều so với sự khát máu của đám lâu la bên dưới.
Gia Hân nhìn hắn ta đi tới và nói:
– Ta không hiểu ngươi đang nói gì. Nhưng vạn vật đều có giá trị và nhiệm vụ của riêng mình, và chúng ta đều biết mình phải làm gì. Cho nên, ngươi đừng cố chấp bất ngộ nữa. Nơi này không phải là nơi mà các ngươi nên xuất hiện.
– Đúng là thần tiên hạ phàm có khác. Miệng lưỡi trơn tru hơn đám Đạo sĩ lúc nào cũng luôn miệng xem bản thân mình là anh hùng trong khi không biết chỉ là con tốt thí cho đám thần tiên nhàm chán trên trời giết thời gian. À mà ta cũng quên mất. Việc được cho hạ phàm xuống trần hiện tại chả khác nào bị đầu ải vì kẻ nào cũng muốn ở yên trên trời hưởng sự yên bình vĩnh hằng. Ta trước nay rất hứng thú với những kẻ bất đắc dĩ phải xuống trần, nhưng ta lại càng ghét đám Tăng Ni của lão kia.
Nói xong nhưng hắn chưa vội vung kiếm mà biến ra một chiếc lục lạc nhỏ nằm gọn trong lòng bàn tay của trẻ con ra. Rồi đưa yêu lực vào chiếc chuông sau đó lắc mạnh chúng.
Viên lục lạc đồng này là thứ mà hắn ta ăn cắp được từ Bồ Tát Địa Tạng* nên có sức mạnh vô biên. Nhưng có điều đặc biệt là, năng lượng phát ra từng lục lạc này khi biết sử dụng thì nó có thể chỉ tác động được lên người thường. Đây là thứ mà hắn ta muốn đám nhà sư thưởng thức được sức mạnh đáng sợ của những kẻ mà chúng đang tôn thờ.
Tiếng lục lạc bất ngờ vang lên từ nhỏ dần cho đến khi lớn dần, vang khắp cả khu vực đang diễn ra trận chiến khốc liệt này. Nhưng không ai cảm nhận được những gì bất thường xảy ra ngoài việc nghe tiếng lục lạc càng ngày càng to hơn.
Gia Hân cùng mọi người không biết được hắn ta đang làm gì cho đến khi một tiếng rên khe khẽ vang lên ở sau lưng họ. Quay lưng lại, họ đều thấy các sư thầy vẫn giữ nguyên tư thế Kim Cang Tọa* và tiếp tục đọc kinh Địa Tạng, tuy nhiên, giọng đọc của họ không còn bình thản nữa mà trở nên run rẩy nhưng đang chịu đựng cơn đau. Nếu để ý thì có thể thấy được một dòng máu bắt đầu chảy xuống từ tai của họ.
Nhưng, họ vẫn vờ như không có gì xảy ra mà tiếp tục tụng kinh như người đang đau đớn không phải là chính họ, và tập trung vào việc duy nhất mà họ cần phải chính là đọc tiếp tiếp Kinh Phật không được ngừng nghỉ.
Gia Hân nhanh chóng dựng một kết giới xung quanh những nhà sư, nhưng không giúp cản được sức mạng mà lục lạc đang tác động đến cơ thể của họ. Cô cũng đành bất lực và chỉ còn một cách chính là đánh bại Dạ Xoa Vương trước mặt để cứu họ thôi. Cô sợ, nếu càng lâu thì họ sẽ không chịu đựng được và kế hoạch mà họ đã dày công xây dựng sẽ như muối bỏ biển.
Tuy nhiên, hình như hắn ta thấy biểu cảm như không có chuyện gì của đám nhà sư khiến hắn khó chịu và thấy không thú vị. Cho nên, hắn nhưng sử dụng lục lạc đó và cất nó đi.
– Đám nhàm chán các ngươi lúc nào cũng nhàm chán như vậy. Đúng là không thú vị chút nào. Nhưng mà không sao, chỉ cần các ngươi đều vào trong bụng ta thì chắc chắn sẽ thú vị thôi. Phải không nào?
Sau khi hỏi xong thì hắn nở một nụ cười quái dị và khát máu, khiến cho một vài người trong nhóm của Gia Hân run lên vì sợ. Trong quá trình học tập để trở thành những người phụng sự cho các vị thần thánh và cứu giúp người thì bọn họ chưa bao giờ gặp được một “sinh vật” mạnh mẽ như vậy.
Càng tiến lại càng gần, hơi thở của hắn ta càng trở nên mạnh mẽ khiến cho nhóm người của Gia Hân theo bản năng mà lùi lại. Ma lực xung quanh của hắn tỏa ra cực kỳ mạnh mẽ khiến người đối diện biết được rằng, nếu cố chấp đối chọi thì bản thân họ chỉ có một con đường đó là cái chết.
Bất ngờ, Dạ Xoa Vương lao nhanh tới và hướng mũi kiếm về phía Gia Hân mà không hề báo trước, nhưng Gia Hân cũng nhanh không kém khi đưa thanh kiếm mà cô luôn mang theo bên mình ra đỡ.
Tuy nhiên, hắn có sức mạnh lớn hơn cô tưởng. Sau khi chặn đòn đánh của hắn, dù cầm cự lại được nhưng cô liên tục bị đẩy lùi ra phía sau, càng ngày càng sát với nhóm sư thầy đang ngồi ở sau lưng. Nếu không nhanh chóng triệt tiêu đòn đánh của hắn ta thì có thể cô sẽ đánh bay họ mất.
May mắn thay, Quốc Thiện đã nhanh chân tung ra một cước đá vào hắn ta khiến hắn bất ngờ mà bị đẩy lùi ra sau ba bước. Hắn ta ngước mắt lên nhìn người đàn ông đang thu chân về rồi trở nên tức giận:
– Không ngờ ngươi cũng ở đây? Người kia sao lại nỡ đưa đồ đệ cưng là người xuống trần gian cơ chứ?
Hắn ta là một trong những Dạ Xoa Vương bất tử nhưng không có nghĩa là bất bại. Lý do vì sao hắn bị Đức Phật cầm chân dưới địa ngục tối tăm ngàn vạn năm không phải vì hắn ta kinh sợ sức mạnh từ bi của ông ta, mà bởi vì sức mạnh đó cho thể đánh hắn ta không còn một manh giáp.
Trước kia, địa ngục trở thành một nơi tối tăm không có trật tự của đám yêu ma quỷ quái có năng lực cường đại. Kẻ nào cũng muốn xưng vương, kẻ nào cũng muốn làm chủ địa ngục để làm đòn bẩy xâm chiếm những giới khác. Tuy nhiên, Phật Tổ đã dùng chính sức mạnh của mình để thu phục và biến nơi này thành một nhà tù trừng phạt những linh hồn độc ác và lầm đường lạc lối.
Hắn ta đã chứng bằng một chưởng Vạn Hóa Liên Hoa của ông ta đã đánh chết kẻ được coi là mạnh mẽ nhất thời điểm đó. Với một chưởng này, vạn vật đều quy phục trước sức mạnh to lớn hơn và trở nên quy phục thiên giới.
Bản thân hắn không phục nhưng vẫn phải lặng im làm việc mà hắn phải làm dưới địa ngục, mỗi ngày nghe tiếng gào thét khi bị hành hình và trải qua sự nóng nực không hồi kết.
May mắn thay, hắn đã gặp được kẻ có cùng suy nghĩ với hắn trong tầng bí mật không ai biết ở địa ngục, sau đó cố ý thả Ngư Tinh và đưa đá Địa Linh ra làm cái cớ giúp hắn tạo một đội quân mạnh mẽ để hợp tác với Mộc Tinh.
Nhưng cuối cùng, kẻ đồ đệ sinh ta ở thiên giới của ông ta lại hạ phàm. Vậy là mọi chuyện hắn làm đều bị ông ta nhìn thấu hay là chưa? Hắn ta cảm thấy mình như một trò cười trước con mắt nhìn thấu mọi sự của ông ta.
Nghe Dạ Xoa Vương nói, Quốc Thiện chỉ im lặng không nói gì. Mặc dù anh chỉ là một người thường may mắn học được Thần Quyền để trợ giúp cho người con gái anh yêu, nhưng anh biết rằng anh có thể thắng được kẻ hung tợn trước mặt này.
– Mọi người ở nguyên vị trí bảo vệ các sư thầy, còn hai người bọn tôi sẽ cầm chân hắn ta. Nhỡ kỹ, không được rời khỏi vị trí đã được chỉ định. – Nói xong, Gia Hân đưa cho mỗi người một từ Lôi Phù rồi cùng Quốc Thiện lao vào trận chiến với Dạ Xoa Vương.
Dù là phe nào, thiện hay ác thì tất cả đều không còn đường lui nữa rồi.
2. Kim Cang Tọa là tư thế hay dùng để ngồi thiền hay đọc kinh. Đặt chân trái lên đùi phải và chân phải lên đùi trái, rồi kéo 2 chân sát vào người.