Ám Tình - Chương 117 - Rơi lệ vì cô
Có lẽ vì nghe được những âm thanh nỉ non bên tai, Nam Tịch Viên đã tỉnh
lại. Đập vào mắt cô là hình ảnh Lục Dĩ Thiên đang ngồi cạnh giường, biểu cảm buồn bã cộng với âu lo, quan trọng hơn hết là hai mắt của anh đã đỏ ửng.
“Tịch Viên, em tỉnh rồi, em thấy trong người thế nào?” Lục Dĩ Thiên không khỏi vui mừng, bàn tay siết chặt lấy tay cô.
“Em không sao.” Cô lắc đầu, khóe môi mấp máy đặt ra câu hỏi: “Anh… khóc sao?”
Lục Dĩ Thiên không nói gì, anh vuốt nhẹ mái tóc cô, thành khẩn nói:
“Xin lỗi em nhiều lắm.”
“Anh không cần phải tự trách mình đâu.” Nam Tịch Viên cảm động không thôi,
lần đầu tiên trong cuộc đời cô mới chứng kiến được bộ dạng này của anh.
Một lão đại cao cao tại thượng như Lục Dĩ Thiên lại rơi lệ vì cô, đúng
là chuyện khó tin!
“Em khát nước không?” Anh buông tay cô ra, chẳng đợi cô trả lời đã tự rót nước cho cô.
Cô muốn ngồi dậy nhưng lại động phải vết thương, đầu mày cứ thế nhíu chặt.
“A…”
“Cẩn thận.” Lục Dĩ Thiên chậm rãi đỡ lấy cô, anh quan tâm hết mực: “Em đừng
cử động mạnh quá, ngực chỉ mới vừa được khâu lại thôi đấy. Nào, uống
nước đi.”
Anh cầm cốc nước và đưa lên miệng cô, do cổ họng khá khô nên cô đã uống vài ngụm.
Vốn thân thiết cũng vốn biết anh không thích khách sáo nên Nam Tịch Viên chẳng cảm ơn làm gì, cô uống xong thì hỏi:
“Đã điều tra ra kẻ phía sau chưa anh?”
Lục Dĩ Thiên điều chỉnh lại tư thế ngồi cho cô, giúp cô tựa vào thành giường một cách thoải mái:
“Vẫn chưa.”
Đám Kim Nhất bình thường làm việc nhanh gọn lẹ, nhưng hiện tại vẫn chưa có
kết quả thì cô cũng biết kẻ ám toán mình không hề đơn giản.
Thấy khuôn mặt Lục Dĩ Thiên vẫn chưa hề giãn ra chút nào, cô liền cầm lấy tay anh, khẽ cười:
“Anh đừng lo nữa, chẳng phải hiện tại em đã bình an rồi sao.”
Người đàn ông đưa ánh mắt sâu hun hút nhìn cô, anh gằn giọng:
“Tịch Viên, nếu như không có gã say rượu kia vấp ngã, anh thật sự không dám nghĩ đến những chuyện sau đó.”
Mỗi lần nhớ đến lời kể của thuộc hạ và mường tượng cảnh ấy, trái tim Lục Dĩ Thiên bỗng thắt lại. Anh không ít lần chết đi sống lại, đứng ở giữa
ranh giới sự sống và cái chết anh cũng chẳng hề hoảng loạn. Nhưng khi
Nam Tịch Viên gặp nguy hiểm thì anh chẳng thể bình tĩnh được.
Cô
là mạng sống của anh, là người anh yêu, là bảo vật trân quý nhất cuộc
đời này. Anh không muốn cô xảy ra thương tổn nào, dù là một chút.
“Trên đời này không có nếu như.” Nam Tịch Viên đưa tay sờ nhẹ vào một bên má
của anh, “Em là người tốt, được ông trời phù hộ. Vả lại mạng em lớn lắm, không chết được đâu.”
“Anh nhất định sẽ trả thù cho em!” Lục Dĩ Thiên thề, dù là thế nào anh cũng phải khiến kẻ ác độc kia sống không bằng chết.
“Được! Nhưng Dĩ Thiên này, anh đã nói chuyện này cho ai biết chưa? Em thật không muốn mọi người sẽ phải lo lắng vì em đâu.”
“Hừm, lúc nào cũng chỉ biết suy nghĩ cho người khác.” Bấy giờ cửa phòng bệnh
đột nhiên mở ra, Nam Hoành Quân từ bên ngoài đi vào.
Lục Dĩ Thiên thấy ông thì đứng dậy, lễ phép chào hỏi:
“Bác trai.”
Nam Hoành Quân tiến vào trong, ông lườm Lục Dĩ Thiên một cái:
“Tôi giao bảo bối của mình cho anh, anh bảo vệ nó thế này đấy sao?”
“Bác trai, xin lỗi bác, đây là lỗi của con.” Đối với sự trách cứ
của Nam Hoành Quân, Lục Dĩ Thiên hoàn toàn chấp nhận và không chút phản
bác. Anh thấy bản thân đã chẳng thực hiện tốt nhiệm vụ bảo vệ người mà
mình yêu thương, thật đáng giận!
“Ba, ba đừng trách anh ấy như
thế chứ!” Nam Tịch Viên nghe được giọng không vui của Nam Hoành Quân thì liền chen vào ngay. “Dù sao anh ấy cũng đã cử người theo bảo vệ con,
nhưng do tên ám sát đó lợi hại quá nên con mới không may trúng đạn.
Trong chuyện này Dĩ Thiên không hề có lỗi.”
Do vừa mới phẫu thuật xong nên âm lượng phát ra từ cổ họng Nam Tịch Viên chỉ ở mức thấp, nói xong hết cô liên tục hít thở.
Nam Hoành Quân ngồi xuống ghế, ông vỗ nhẹ lưng con gái mình:
“Con đó con đó, lại nói nhiều như vậy làm gì. Ba chỉ mới trách Dĩ Thiên có một câu mà con đã phản ứng gây gắt như thế rồi.”
“Ai bảo ba trách oan anh ấy.”
Trước sự cố chấp của Nam Tịch Viên, Nam Hoành Quân đành thỏa hiệp:
“Được rồi được rồi, không trách nó nữa là được chứ gì! Con thấy trong người
thế nào rồi, có mệt nhiều lắm không, nếu mệt thì nằm xuống nghỉ ngơi một lúc đi con.”
“Dạ không sao, con rất ổn.”
Nam Hoành Quân
hỏi thăm cô đôi câu rồi hỏi Lục Dĩ Thiên đã tra ra được kẻ phía sau
chưa, ông cũng muốn nhúng tay vào tra nhưng chợt nhớ đến thân phận của
người con rể này. Dù sao anh cũng không phải tầm thường, thôi cứ để anh
tự tra vậy.
Một lúc sau Nam Từ, Hạ Ngữ Diệp cùng với Nam Kỷ Dận
cũng xuất hiện. Mọi người ai nấy cũng đều quan tâm đến tình hình của Nam Tịch Viên.
Nam Từ và Nam Hoành Quân ra ngoài nói chuyện, trong
phòng chỉ còn bốn người, Hạ Ngữ Diệp ngồi bên giường bệnh, khóe mắt vẫn
còn ửng đỏ.
“Mẹ, mẹ đừng khóc, con thật sự không sao mà.”
Nam Tịch Viên không muốn chứng kiến cảnh mẹ mình rơi lệ, cô thích Hạ Ngữ Diệp cười hơn.
Nam Kỷ Dận ngồi bên sô pha cũng chen vào nói một câu:
“Đúng đấy mẹ, Tịch Viên đã ổn rồi. Hiện con bé mới phẫu thuật xong, mẹ mà
khóc thì tâm trạng con bé cũng sẽ không tốt đâu, ảnh hưởng đến việc hồi
phục đấy.”
“Mẹ biết rồi.” Hạ Ngữ Diệp cố gắng bình tĩnh, bà giữ chặt lấy tay cô, xót xa không thôi.
“Điều tra có tiến triển chưa?” Nam Kỷ Dận đan hai tay vào nhau, hắn quay sang hỏi Lục Dĩ Thiên ngồi cách mình không xa.
“Không lâu nữa sẽ có kết quả.” Vừa rồi Lục Dĩ Thiên nhận được thông báo của
Kim Nhất, hắn đã nói ra những suy đoán của bản thân và tự ý bắt Bạch Tố, hiện tại chắc là đang tra khảo. Do anh vốn tin tưởng năng lực của thuộc hạ mình nên họ muốn làm gì thì làm, không cần sự cho phép của anh.
“Động đến em gái của mình, thật là muốn băm thành trăm mảnh.” Nam Kỷ Dận nghiến răng, cố kiềm chế sự nóng giận.
“Cậu yên tâm, lần này mình sẽ cho kẻ đó biết thế nào là tận cùng của sự sợ
hãi.” Ánh mắt Lục Dĩ Thiên lóe lên tia nguy hiểm chết chóc.
Buổi
chiều cùng ngày, đám Kim Nhất đã tra khảo thành công Bạch Tố, biết được
kẻ thật sự đứng phía sau chính là Bạch Mộng Nhi, hay tin này, đuôi mày
Lục Dĩ Thiên đã nhíu chặt lại.
Nam Tịch Viên biết Bạch Mộng Nhi đã từng cứu sống Lục Dĩ Thiên một mạng, vì không để anh khó xử nên cô đã lên tiếng:
“Chuyện này anh không cần nhúng tay vào đâu, ba Quân sẽ tự khắc trả thù cho em.”
“Không, anh sẽ tự ra tay.” Lục Dĩ Thiên đã từng nói, dù cho kẻ hại cô có là ai
đi chăng nữa thì anh cũng sẽ không bao giờ cho qua. Một cô gái biết suy
nghĩ thấu đáo như cô khiến anh càng phải trân trọng cô hơn.
“Cô
ta từng cứu anh, em không muốn anh giết chết ân nhân của mình.” Nếu Lục
Dĩ Thiên ngồi yên không làm gì thì Nam Hoành Quân cũng tự khắc xử lý, vì nghĩ như vậy nên Nam Tịch Viên mới khuyên anh đừng trả thù giúp mình.
Nhớ lại thái độ mà anh dành cho Bạch Mộng Nhi, Nam Tịch Viên biết anh thật
sự xem cô ta là bạn và tin tưởng cô ta. Nhưng nào ngờ cô ta lại hãm hại
cô, có lẽ anh đang rất hận cô ta.
Suy cho cùng nếu không có Bạch Mộng Nhi thì Lục Dĩ Thiên cũng chẳng còn trên đời, anh không nên giết cô ta mới phải.