Ám Tình - Chương 108 - Em chỉ muốn ra ngoài với mình anh thôi, chỉ muốn đi với anh
“Cô…” Gã đàn ông vừa nhìn đã nhận ra cô chính là con gái ruột của Nam Hoành
Quân và cũng là bạn gái của Lục Dĩ Thiên vì sau cái hôm hắc đạo hội tụ
thì tin tức này đã được lan truyền rộng khắp.
Nam Tịch Viên càng tiến gần hơn về phía gã ta, “Nếu không nói sự thật, tao sẽ ghim một phi tiêu nữa vào thẳng tim mày đấy.”
Gã đàn ông hoảng loạn nhìn cô, gã ta biết bản thân đã hết đường chạy. Cứ
tưởng Chân Đông Kình sẽ không đuổi theo kịp, nào ngờ lại xuất hiện thêm
một Nam Tịch Viên. Nhìn vào chiếc xe trước mặt, gã còn thấy cặp mắt lạnh lùng của người đàn ông đang ngồi ở ghế lái. Và gã ta biết người đó
chính là Lục Dĩ Thiên.
Gã không thể thoát thân được, thầm oán trách một tiếng rồi tỏ ra tiếc nuối, sau đó dứt khoát cắn mạnh vào lưỡi.
Nam Tịch Viên không kịp ngăn lại, ánh mắt của cô trở nên lạnh lẽo.
Thấy gã đàn ông không còn hơi thở, cô quay lại xe mình, thở dài:
“Là một tử sĩ.”
“Từ đầu lái xe đuổi theo anh nghĩ em cũng biết được điều đó.” Lục Dĩ Thiên dửng dưng nhìn cô.
Nam Tịch Viên bĩu môi:
“Tức thật đấy, sao cứ thích chết sớm như thế kia chứ!”
Người đàn ông thốt ra câu nói hờ hững:
“Dù hôm nay em không đuổi theo gã ta, sau này Chân Đông Kình cũng tự khắc điều tra mà thôi.”
“Em biết em biết, nhưng em muốn ra tay, Nam Tịch Viên là người thấy chuyện bất bình sẽ xen vào, anh rất rõ tính em mà?”
“Đúng rồi, anh biết điều này chứ. Một lần cứu Lưu Tĩnh, một lần cứu Bạc Kỷ
Nhiên, một lần cứu Chân Mỹ Hà, giờ đây lại xen vào chuyện của Chân Đông
Kình. Em đúng là cô gái hiếu thắng, lại không hề sợ bản thân sẽ gặp nguy hiểm.”
“Em tài giỏi như thế này, sao có thể để bản thân gặp nguy?” Nam Tịch Viên dương dương tự đắc.
Lục Dĩ Thiên nhếch môi cười, anh lái xe rời đi, anh không quên dặn dò một câu:
“Kẻ thù của bác Nam và của anh không ít, giờ đây thân phận của em đã được
công khai, vậy nên em cần phải cẩn thận hơn, lúc ra ngoài không có anh
tốt nhất là nên mang theo vệ sĩ, càng nhiều càng tốt.”
“Anh quan tâm em nhiều thật đấy, nhưng em không muốn bản thân phải gò bó đâu.”
Vừa dứt lời, Nam Tịch Viên đã nhận được ánh mắt sắc lạnh của người đàn ông bên cạnh. Cô cúi gằm mặt, vội nói nhanh:
“Em chỉ muốn ra ngoài với mình anh thôi, chỉ muốn đi với anh.”
“Hừm, vậy thì còn nghe được.” Đuôi mày Lục Dĩ Thiên dãn ra.
…
Lúc này Chân Đông Kình đã đưa Tô Mỹ Nhã đến bệnh viện, cô ấy cũng đã vào
phòng phẫu thuật. Chân Đông Kình quay sang Thương Đô, ra lệnh:
“Chú mau điều tra xem rốt cuộc kẻ đứng phía sau chuyện này là ai.”
“Vâng ạ.”
Thương Đô chấp hành mệnh lệnh. Tiếng chuông điện thoại bỗng reo lên inh ỏi,
Chân Đông Kình mở ra xem thì thấy ba chữ ‘Nam Tịch Viên’ trên màn hình.
Không chần chừ gì, anh ta vội ấn nghe.
“Tịch Viên, em xảy ra chuyện gì sao?”
Bình thường Nam Tịch Viên rất ít khi liên lạc với anh ta vì dù sao cô cũng
là bạn gái của Lục Dĩ Thiên. Lần này gọi đến khiến Chân Đông Kình có
chút bất an, anh ta khá lo lắng cho cô.
“Không có.” Giọng nói ấm
áp của Nam Tịch Viên vang lên, cô thông báo: “Lúc nãy tôi chứng kiến
cảnh anh bị người ta ám sát, tôi đã cùng Dĩ Thiên đuổi theo và bắt được
anh ta. Nhưng rất tiếc anh ta đã cắn lưỡi tự tử.”
Chân Đông Kình
bất ngờ khi biết Nam Tịch Viên thấy được cảnh này, anh ta yên tâm phần
nào vì cô không có chuyện gì cả, “Cảm ơn em đã có lòng. Tôi sẽ điều tra
đến cùng.”
“Ừm. Thế tình hình của cô gái kia sao rồi?” Nam Tịch Viên quan tâm hỏi một câu.
“Đã đưa vào phòng phẫu thuật, cô ấy bị bắn trúng ở ngực trái.” Trả lời
xong, không hiểu sao bản thân Chân Đông Kình đã bổ sung: “Tôi và cô ấy
chỉ là quan hệ đối tác.”
Nam Tịch Viên khá ngạc nhiên vì câu giải thích thừa thãi của Chân Đông Kình, nghĩ ra điều gì đó cô liền cười:
“Cô ấy thích anh có đúng không, hãy trân trọng nhé. Không một ai
dám lấy tính mạng của mình ra để đổi lấy lòng tin từ người khác đâu. Tôi đợi ngày anh báo tin tốt của bản thân cho tôi nghe.”
“Không phải như vậy đâu…”
“Tạm biệt nhé, nhớ bao giờ thành đôi phải nói cho tôi biết đấy!”
“Khoan đã…”
Chân Đông Kình chưa nói xong đã nghe tiếng tút tút vang lên bên tai, Nam Tịch Viên đã ngắt kết nối.
Chân Đông Kình thở dài một biết, Nam Tịch Viên quả thật là một cô gái ngây
thơ, tình cảm mà anh ta dành cho cô dường như cô chẳng hề nhận ra điều
đó.
Nam Tịch Viên cất điện thoại vào túi xách, cô quay sang nhìn người đàn ông ngồi trên ghế lái, “Ừm…”
“Gì vậy?” Lục Dĩ Thiên khó hiểu.
“À, không có gì.” Nam Tịch Viên gác tay lên trán suy tư.
“Thần thần bí bí, em đang giấu anh chuyện gì?” Người đàn ông nghiêm giọng chất vấn.
“Không có, em chỉ nghĩ là Chân Đông Kình và cô gái ấy thật đẹp đôi. Nếu như
anh ấy chấp nhận cô gái kia thì tiểu Hà sẽ có một gia đình hạnh phúc
rồi.”
Thật ra đây là lý do để chống chế, Nam Tịch Viên hoàn toàn có một suy nghĩ khác.
Lúc Chân Đông Kình nói câu “tôi và cô ấy chỉ là quan hệ đối tác” thì cô đã
ngờ ngợ ra được một chuyện, có lẽ đúng như lời Lục Dĩ Thiên đã từng nói, anh ta thật sự thích cô. Chắc hẳn thốt ra lời ấy là vì anh ta sợ cô
hiểu nhầm, nhưng anh ta lại không biết cô vốn không hề bận tâm đến
chuyện này, bởi cô không hề có tình cảm với anh ta.
Mỗi lần Chân
Đông Kình nói chuyện với cô đều dùng giọng điệu dịu dàng, cô đúng là
ngốc thật, đến bây giờ mới nhận ra tâm ý của anh ta.
Nhưng cô
phải thầm xin lỗi anh ta rồi, tình cảm của anh ta cô chẳng thể nào chấp
nhận được, bởi người cô yêu chỉ có duy nhất một mình Lục Dĩ Thiên mà
thôi.
…
Sau khi trải qua cuộc đại phẫu và ngủ một giấc
thật là dài thì Tô Mỹ Nhã mới tỉnh dậy, đập vào mắt cô đầu tiên là hình
ảnh cao lớn của Chân Đông Kình, anh ta đang ngồi bên giường, chờ đợi cô
tỉnh dậy.
“Cô tỉnh rồi sao, thấy trong người thế nào rồi?”
“Tôi khát…” Tô Mỹ Nhã hé mở cánh môi khô khốc, quả thật cô đang rất khát nước.
Chân Đông Kình vội rót nước cho cô, còn tận tình giúp đỡ cô uống. Khi uống xong, Tô Mỹ Nhã lịch sự gật đầu:
“Cảm ơn anh.”
“Hôm nay là tôi nên cảm ơn cô mới đúng, nếu không có cô e là tôi không bình
yên ngồi ở đây được rồi.” Chân Đông Kình tuy có hơi cà lơ phất phơ,
nhưng đối với chuyện thế này anh ta hết sức nghiêm túc. Cảm ơn cô cũng
là lời xuất phát từ tận đáy lòng.
Tô Mỹ Nhã lắc nhẹ đầu, cô hỏi:
“Anh đã điều tra ra được kẻ đứng phía sau chưa?”
“Ừ, là một băng nhóm từng thất bại dưới tay tôi, hiện đã được Thương Đô xử
lý rồi.” Trong lúc Tô Mỹ Nhã hôn mê thì Thương Đô đã điều tra về người
đứng phía sau gây ra việc này, tuy có chút khó khăn nhưng hắn vẫn có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ.
“Cô đói chưa?” Chân Đông Kình hỏi một câu.
Bấy giờ Tô Mỹ Nhã mới để ý đến chiếc bụng đang cồn cào của mình, nhìn ra
cửa sổ thì lại thấy ánh bình minh bên ngoài, cô ngỡ ngàng:
“Có chút đói, tôi đã ngủ một đêm rồi sao?”
“Đúng vậy. Để tôi gọi người mang thức ăn vào.”
Chân Đông Kình nhấc điện thoại lên gọi một cuộc, chẳng mấy chốc đã có thuộc
hạ của anh ta đi vào, trên tay còn cầm theo phần cháo bốc khói nghi
ngút.