Ám Tình - Chương 111 - Cô là phúc tinh của anh
“Lục, là anh thật rồi.”
Cô gái tiến về phía trước vài bước, khóe môi nở nụ cười tươi tắn.
Lục Dĩ Thiên lịch sự đáp lời:
“Mộng Nhi, em về nước rồi sao?”
Người con gái trước mặt anh chính là Bạch Mộng Nhi, một cô gái có vẻ yếu đuối nhưng với tài bắn súng đỉnh cao.
“Em về được mấy hôm. Do tình trạng của em đã đỡ hơn nên muốn trở về nước để điều trị.” Bạch Mộng Nhi vẫn từ tốn trả lời câu hỏi của Lục Dĩ Thiên,
lúc này cô ấy mới nhìn sang Nam Tịch Viên, thấy tay hai người họ đan
chặt vào nhau thì hiếu kì hỏi: “Cô gái này là bạn gái của anh sao?”
“Đúng vậy, cô ấy là bạn gái của tôi, Nam Tịch Viên.” Lục Dĩ Thiên không giấu
giếm quan hệ giữa hai người, vừa giới thiệu cô với Bạch Mộng Nhi xong
thì anh lại quay sang Nam Tịch Viên: “Tịch Viên, cô ấy là bạn của anh,
Bạch Mộng Nhi.”
Bấy giờ Bạch Mộng Nhi đã đưa tay về phía trước, cô ấy cười:
“Tôi là Mộng Nhi, rất vui được làm quen với cô.”
Dù Nam Tịch Viên không thích tiếp xúc với người lạ nhưng cô cũng không thể thiếu lễ độ, cô đưa bàn tay mảnh khảnh của mình ra và nắm lấy bàn tay
trước mắt:
“Tôi cũng vậy.”
Đứng ở cự li gần nên Bạch Mộng
Nhi có thể quan sát Nam Tịch Viên kĩ càng hơn. Cô không những xinh đẹp
mà lại còn yêu kiều, lời nói thốt ra cực kì êm tai, Bạch Mộng Nhi chưa
từng thấy anh mang một vẻ đẹp thoát tục như cô, đúng là khiến người khác phải ngưỡng mộ và ghen tị với sắc đẹp tuyệt vời này mà!
Bạch Mộng Nhi vẫn giữ nụ cười trên môi, cô ấy cất giọng khen ngợi:
“Cô thật sự rất đẹp.”
“Cảm ơn cô.” Nam Tịch Viên luôn tỏ ra khách sáo.
“Lục, không ngờ anh lại biết yêu, thật khiến em ngạc nhiên.” Bạch Mộng Nhi
lại nói: “Thế em có vinh dự được anh mời cưới? Khụ khụ.”
“Tất
nhiên là sẽ có thiệp mời của em.” Lục Dĩ Thiên nói chuyện với cô ấy như
một người bạn thật sự của mình, thấy cô ấy ho khan hai tiếng, anh đề
nghị: “Sức khỏe em không tốt lắm, hay là về nghỉ ngơi sớm đi.”
“Anh đừng lo, em đã không còn yếu như lúc trước nữa rồi, khụ khụ.” Bạch Mộng Nhi cười, đôi môi có chút tái đi.
Nam Tịch Viên nhận ra sức khỏe của Bạch Mộng Nhi có vấn đề thì hỏi:
“Cô ấy bị sao vậy anh?”
Lục Dĩ Thiên vẫn chưa trả lời thì Bạch Mộng Nhi đã nói về tình trạng của bản thân cho cô biết:
“Sức khỏe tôi không được tốt lắm, cũng do sức đề kháng quá yếu. Tĩnh dưỡng
một thời gian ở Mỹ đã đỡ hơn nên tôi mới quyết định về Trung Quốc. Hôm
nay đi dạo lại không ngờ gặp Lục ở đây, và biết luôn anh ấy có một người bạn gái xinh đẹp như cô.”
Nụ cười của Bạch Mộng Nhi không nhuốm chút bụi trần, Nam Tịch Viên gật nhẹ đầu như đã hiểu. Bạch Mộng Nhi nói tiếp:
“Tôi về trước đây, vệ sĩ của tôi ở bên đấy, tạm biệt hai người nhé!”
“Tạm biệt.” Nhìn theo hướng chỉ tay của Bạch Mộng Nhi Nam Tịch Viên có thể
thấy chiếc xe hơi màu trắng đang đậu cách đó không xa.
Bấy giờ Bạch Mộng Nhi bị choáng bất ngờ, cô ấy đưa tay lên đỡ lấy đầu, ngay sau đó không làm chủ được bản thân mà ngã xuống.
Thấy cô ấy không đứng vững, Lục Dĩ Thiên và Nam Tịch Viên liền đưa tay ra
đỡ. Nhưng anh đã nhanh hơn một bước, đỡ Bạch Mộng Nhi tựa vào ngực mình.
“Mộng Nhi, em không sao chứ?”
“Mộng Nhi, Mộng Nhi.”
Khuôn mặt Bạch Mộng Nhi tái mét, Nam Tịch Viên nhất thời không biết làm thế
nào nên đã liên tục gọi tên cô ấy nhằm đánh thức cô ấy.
Vệ sĩ thấy tình hình không ổn thì vội chạy đến, hai tên vệ sĩ sốt sắng gọi cô ấy:
“Tiểu thư, tiểu thư.”
Bạch Mộng Nhi vừa ngất đã bị đánh thức bởi những tiếng gọi xung quanh cô ấy, cô ấy vừa mở mắt đã thấy đầu mình tựa vào bờ ngực của Lục Dĩ Thiên,
cánh môi khô khốc thều thào:
“Thật ngại quá.”
Bạch Mộng Nhi đưa tay ra, một tên vệ sĩ liền tiến đến bế cô ấy lên và nói:
“Lục lão đại, chúng tôi xin được phép đưa tiểu thư về trước.”
“Mau đi đi.” Anh phất tay, có phần sốt ruột.
Vệ sĩ vội rời đi, Bạch Mộng Nhi hiện đã ngất trong lòng vệ sĩ.
Đợi đến khi chiếc xe màu trắng ấy khởi động thì Nam Tịch Viên mới hỏi han tình hình của Bạch Mộng Nhi với Lục Dĩ Thiên:
“Liệu cô ấy có ổn không?”
“Sẽ không sao đâu, do thân thể Mộng Nhi yếu nên mới dễ ngất như vậy thôi.”
Lục Dĩ Thiên nắm lấy bàn tay cô, hai người xoay gót đi về hướng ngược lại.
Tò mò về quan hệ giữa anh và Bạch Mộng Nhi nên cô quyết định hỏi:
“Anh và cô ấy sao lại quen biết nhau vậy?”
Rõ ràng Lục Dĩ Thiên là một người khó gần với phụ nữ, vậy thì vì lý do gì mà quen biết Bạch Mộng Nhi?
Thái độ anh rất bình thản khi nói chuyện với cô ấy, lời nói thốt ra hoàn toàn không mang theo chút lạnh lẽo nào.
“Bạch Mộng Nhi từng cứu anh một mạng.” Vì không để Nam Tịch Viên hiểu nhầm
nên anh kể cho cô nghe về chuyện giữa mình và Bạch Mộng Nhi.
“Cô
ấy tuy yếu đuối nhưng lại bắn súng rất giỏi, vào một lần ở nước Mỹ bị
tập kích bất ngờ thì cô ấy đã xuất hiện, nếu không phải cô ấy hạ một tên bắn tỉa đang nhắm súng vào đầu anh thì có lẽ anh đã mất mạng rồi.”
“Cô ấy hẳn có thân thế chẳng bình thường?”
“Ừm, Bạch Mộng Nhi là con gái của Bạch Tần, em biết ông ấy chứ?”
“Em biết, nhưng mà hiện tại hình như ông ấy đã rửa tay gác kiếm rồi.”
“Em nói không sai, Bạch Tần đã lui về ở ẩn, rút khỏi giới hắc đạo từ ba năm trước. Có lẽ ông ấy chỉ muốn chữa khỏi bệnh cho con gái, cũng không
muốn giết người nữa bởi sợ rắc rối sau này sẽ tìm đến con gái mình.”
…
Lục Dĩ Thiên cùng Nam Tịch Viên trở về Hoắc Uyển, hiện tại nơi này cũng chỉ có hai người.
Ngồi trên giường ngâm nga giai điệu yêu thích, Nam Tịch Viên cảm thấy thế sự thật vô thường.
Nhớ ngày nào cô còn chạy trốn hai người ba thân yêu của mình để không phải
lấy chồng, giờ đây lại được họ chấp thuận để ở bên cạnh Lục Dĩ Thiên.
Cô chưa từng nghĩ mình sẽ yêu anh, cũng chưa từng nghĩ bản thân sẽ sống
hạnh phúc cùng anh đến già. Việc trở thành người phụ nữ của anh là điều
khiến cô khó tin nhất.
Mặc dù trước kia cô thích khám phá hắc đạo
là thật, nhưng cô không hề nghĩ bản thân sẽ cùng Lục lão đại trong
truyền thuyết yêu đương. Nhớ lại lần đầu tiên gặp anh, phong thái uy
nghi đó đã mang đến cho cô một ấn tượng không hề nhỏ.
“Đang suy nghĩ gì vậy?”
Lục Dĩ Thiên từ trong phòng tắm bước ra, trên người anh giờ đây chỉ được
quấn bởi một chiếc khăn ngang hông. Thấy ánh mắt không có tiêu cự của
Nam Tịch Viên nhìn một hướng thì anh liền cất tiếng hỏi, chân cũng đi về phía cô.
Nam Tịch Viên đưa mắt nhìn anh, cô lắc nhẹ đầu:
“Em chỉ đang hoài tưởng về những chuyện xảy ra trước đây giữa hai ta mà thôi.”
Lục Dĩ Thiên ngồi xuống giường cạnh cô, Nam Tịch Viên liền chủ động lấy cái khăn anh đang lau đầu để lau giúp anh.
“Nếu không có em xuất hiện, có lẽ khi ấy anh đã tiêu mạng rồi.”
Cô nhắc nhớ quá khứ, khóe môi anh cong lên:
“Đúng vậy, bởi mới nói em là phúc tinh của anh.”
“Dĩ Thiên, chúng ta yêu nhau như vậy có phải quá sớm không?” Nam Tịch Viên
bỗng hỏi, dù gì thời gian hai người ở bên nhau không nhiều, chưa gì đã
tiến đến quan hệ yêu đương thì có hơi nhanh.
Lục Dĩ Thiên lắc đầu, “Nếu đã là tình yêu thì không cần phải quan tâm đến chuyện sớm muộn,
cũng như cho dù anh ở bên một cô gái tài năng như Vũ Châu Thanh khá lâu
nhưng anh vẫn không hề động lòng với cô ấy đấy thôi.”
Nam Tịch Viên nghe có lý, cô tán thưởng:
“Hôm nay Lục lão đại nói chuyện hay lắm!”
Ánh mắt Lục Dĩ Thiên sáng lên, anh ghé sát vào người cô:
“Thế em định thưởng cho anh cái gì?”
Vừa nhìn bộ dạng của người đàn ông này thì cô đã hiểu rõ ý muốn của anh, và cô sẵn sàng chấp nhận nó.
“Nếu vẫn như mọi khi thì chán lắm, hay là chúng ta kích thích hơn một tí đi?”