Âm Thanh Của Yêu Thầm - Giang Thành Dĩ Tây - Chương 2: Lâm Đinh Vân lớp 11-1
Thật sự thì trái tim của cô đã bị tê liệt quá lâu rồi, lâu đến mức chỉ có một tia sáng yếu ớt chiếu đến cũng khiến lòng cô hỗn loạn, đến mãi những năm tháng sau trưởng thành khi nhớ lại khoảnh khắc hiện tại cô mới phát hiện hóa ra bản thân mình đã rung động ngay từ giây phút này.
“Tôi..”
Tiếng mưa ầm ĩ lấn át đi nhịp tim đập dồn dập của cô gái.
Hứa Nại Nại bối rối đáp: “Tôi không sao.. tôi gần về đến nhà rồi.”
Vốn dĩ cô đã sớm đi đến khu vực công viên sinh thái của Số 1 Quân Di rồi, anh không cần hỏi có lẽ cũng biết là cô sống ở đây.
Nam sinh nghiêng người, mở cửa xe, thấp giọng hỏi: “Cậu sống ở tòa nào? Lên xe tôi đưa cậu về.”
Câu hỏi của cậu đột ngột khiến cho hô hấp Hứa Nại Nại trì trệ.
Cuối cùng cô cũng được nhìn rõ bộ dạng của cậu.
Nam sinh mặc một chiếc hoodie màu trắng có mũ, dáng người cao gầy như cây bạch dương, đôi mắt đen trong trẻo không mang chút tạp chất nhưng rất lạnh lùng, đường nét khuôn mặt sắc sảo như tượng tạc mang chút kiêu ngạo khó gần.
Cậu nghiêm túc đưa ra các phương án để bồi thường lại việc thất lễ cô vừa nãy.
Ma xui quỷ khiến thế nào, Hứa Nại Nại buột miệng nói ra: “.. tòa B”
* * *
Ngồi ở ghế sau của chiếc xe hơi sang trọng, Hứa Nại Nại một thân toàn bùn đất, ngại ngùng, chỉ dám ngồi một góc trên chiếc ghế. Quãng đường về nhà tương đối ngắn nhưng với cô như vừa trải qua nửa thế kỷ vậy.
Toàn bộ Viên khu được chia thành 3 khu nhà cao tầng, gồm Hoa viên và 3 tòa biệt thự Lâm Giang. Giữa các tiểu Viên khu đều có lối ra vào riêng.
Ngay lúc Hứa Nại Nại đang chuẩn bị quẹt thẻ ra vào tiểu khu thì chiếc SUV màu đen kia đã đi thẳng qua cổng mà không gặp bất kỳ trở ngại nào, khi cửa sổ ô tô đi ngang qua phòng bảo vệ, nhân viên bảo vệ liền đứng dậy cúi chào đến khi xe đi qua.
Hứa Nại Nại sửng sốt, trước đây, mỗi khi cô cùng với Hứa Tuệ Linh đi về nhà, nhân viên bảo vệ tiểu khu cũng chưa bao giờ nhìn hai cô cháu bọn họ.
Không lâu sau, chiếc SUV dừng lại dưới tòa B, Hứa Nại Nại khẩn trương “Cảm ơn” không đợi cậu phản ứng lại liền vội vàng xuống xe.
Nhưng khi vừa mở cửa xe ra thì mới ý thức được mình vẫn đang còn khoác áo của cậu.
Hứa Nại Nại vội vàng chạy quay lại: “.. cái kia”
Chiếc xe đen đã chạy đi xa chỉ còn thấy chấm đỏ, phía sau có chữ Hongqi, bên phải có logo HQ430 màu bạc, khói xe mù mịt, xe nhanh chóng chìm vào màn mưa mờ ảo.
Hứa Nại Nại ngẩn ngơ đứng tại chỗ, trên người vẫn còn đang khoác chiếc áo của nam sinh dài đến gối.
Cô nhớ rõ, trước đây mỗi khi lãnh đạo đến kiểm tra trường học đều là đi loại xe giống như này.
* * *
Hứa Nại Nại về đến nhà thì đồng hồ cũng đã hơn 8 giờ, vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng cãi vã ầm ĩ cùng với tiếng khóc, cả nhà đang vây quanh phòng tắm, trên sàn nhà đều là bùn đất.
Giọng nói của cô bé gay gắt: “Con không quan tâm, con không quan tâm! Mẹ phải mua váy mới cho con! Mẹ không mua con sẽ không cởi ra!”
Hứa Tuệ Linh bị cô bé quậy cho toàn thân ướt đẫm, không vui nói: “Cái váy này mới mua được mấy ngày? Con biết nó đắt như thế nào không? Ngày mai mẹ giặt sạch sẽ cho con..”
“Bạn của con nói Hermès không thể giặt bằng nước được! Các bạn trong lớp con mỗi ngày đi học đều mặc một cái váy khác nhau, toàn là Hermès, Chanel còn có GUCCI, còn con chỉ có một cái.”
“Được rồi, được rồi đều nghe bảo bảo của bà” Tiền Thúy Anh đau lòng mà dỗ dành cô bé.
Hứa Tuệ Linh cực kỳ tức giận: “Mẹ!”
Đỗ Mộng Đình nhân cơ hội này làm nũng với bà: “Bà nội, con muốn mua váy mới..”
Ba!
Một cái tát rơi trên làn da trắng nõn, theo sau đó là tiếng khóc thét chói tai của cô bé.
Tiền Thúy Anh hoảng hốt: “Sao con lại đánh con bé!”
“Mẹ, mẹ đừng quản..”
Hứa Nại Nại lặng lẽ ôm balo rồi thay giày, khi nãy ở trong thang máy cô đã khéo léo lấy balo che đi áo khoác của nam sinh.
Trong lòng cực kì hỗn loạn, cô không muốn ai biết chuyện vừa xảy ra vừa nãy, coi như đây là chuyện bí mật giữa hai người bọn họ trong đêm mưa tối nay.
Cũng may trong nhà đang loạn, không ai để ý đến việc giờ này cô mới về.
Toàn bộ sách trong balo đã bị ướt hết, Hứa Nại Nại quay về phòng cẩn thận lấy từng cuốn sách ra trải lên sàn, chỗ trống trong căn phòng nhỏ không còn nhiều, sau khi trải sách vở ra kín sàn cô chỉ có thể tiếp tục phơi ở trên giường.
Lúc chuẩn bị cởϊ áσ khoác của nam sinh đang mặc trên người ra, bỗng nhiên cô nhìn thấy cái gương nhỏ đang nằm trên bàn.
Trên người Hứa Nại Nại đang mặc đồng phục mùa hè do trường phát, tay áo ngắn được phối với màu xanh trắng, còn phần thân là màu trắng, sau khi dính nước mưa đã sớm trở nên trong suốt, có thể thấy rõ hình dáng của chiếc nội y rẻ tiền bên trong.
Tiếng sấm bên ngoài như oanh tạc lỗ tai cô, đầu óc Hứa Nại Nại nhất thời trống rỗng, bộ quần áo ướt sũng dán sát vào da thịt thoáng chốc trở nên nóng bỏng, cô chìm trong sự xấu hổ.
Thế nên vừa rồi..
Cô bất tri bất giác đưa tay lên cởi đi chiếc áo đồng phục trên người.
Phanh!
Cửa phòng bất ngờ bị một lực mạnh mở ra.
Hứa Nại Nại sợ đến mức run lên, vội vàng đem quần áo ướt trên người kéo xuống.
“Tôi sống đến chừng này tuổi rồi cũng chưa gặp qua người mẹ nào như vậy!” Tiền Thúy Anh vừa chửi rủa vừa xông vào phòng: “Tôi không nuôi con giống như cô hay sao? Còn phải để cô dạy tôi cách nuôi, ngày nào cũng không đi làm chỉ ở nhà chờ con trai tôi đi làm về nuôi cô..”
“.. bà Đỗ” Hứa Nại Nại cứng đờ người kéo vạt áo mình.
Tiền Thúy Anh coi như không nhìn thấy sự hiện diện của cô ở trong phòng, trực tiếp bước qua đống sách mà cô đang phơi trên sàn nhà, sau đó tiện tay lật tung những quyển sách khác mà cô đang phơi trên giường, lục thùng giấy trong phòng lấy ra vài quả trứng gà, nghi ngờ đếm lại số lượng, cuối cùng liếc nhìn cô vài cái.
Những trang giấy mỏng manh do bị thấm đẫm nước mưa không chịu nổi lực liền rách tơi tả dính hết lên sàn nhà, phía trên đều là dấu chân.
Ba một tiếng, cánh cửa bị đóng sầm lại.
Trong nháy mắt toàn thân Hứa Nại Nại như mất hết sức lực, dựa vào tường.
* * *
Tiếng cãi vã bên ngoài kéo dài đến tận nửa đêm, Đỗ Mộng Đình uống rượu gạo gừng đỏ và ăn lòng đỏ trứng do Tiền Thúy Anh nấu sau đó được bà dỗ đi ngủ.
Còn Hứa Tuệ Linh thì vô cùng khó chịu nhưng cũng chỉ có thể bị Đỗ Hưng Hoành miễn cưỡng đẩy vào trong phòng ngủ, mấy phòng đóng cửa, đèn phòng khách cũng tắt.
Lúc này, cửa phòng nhẹ nhàng mở ra một khe hở nhỏ, ánh sáng cũng theo đó mà lọt ra ngoài, phòng ngủ chính bên kia vẫn còn truyền đến tiếng tranh cãi nhỏ của đôi vợ chồng trung niên.
Hứa Nại Nại ôm quần áo sạch nhẹ chân nhẹ tay đi đến phòng tắm, trải qua mấy tiếng đồng hồ, mái tóc vốn ướt đẫm của cô cũng bị hong khô thành từng sợi bết dính rồi.
Mấy ngày hôm nay, Hứa Nại Nại đã cố ý quan sát lúc Hứa Tuệ Linh điều chỉnh nước nóng cho Đỗ Mộng Đình trước khi tắm, đại khái cũng đã nắm được cách điều chỉnh máy nước nóng.
Không may gần đây thời tiết mưa liên tục, máy nước nóng năng lượng mặt trời không đủ nước nóng, vừa rồi Đỗ Mộng Đình lại còn ầm ĩ một phen như kia nên đã tiêu hao không ít nước nóng, Từ Nại Nại chỉ có thể cắn răng chịu lạnh mà tắm qua loa.
Giỏ đựng quần áo bẩn trong phòng tắm đã chất đầy quần áo bẩn của cả nhà đang chờ ngày mai Từ Huệ Linh giặt, ở trên cùng là chiếc váy màu hồng mà vừa rồi Đỗ Mộng Đình khóc nháo không chịu thay ra.
Hứa Nại Nại dùng tay giặt sạch sẽ chiếc áo khoác rồi phơi ở ban công, còn nội y thì treo bên cửa sổ của phòng mình.
Cơn mưa to cũng đang tạnh dần, nước trên mái hiên tụ lại thành từng giọt rồi nhỏ xuống ô cửa sổ, trên bàn học đang chất đầy những bài kiểm tra và sách vở vừa mới bị đạp bẩn, những trang bìa bị rách đã được trải phẳng ra một cách cẩn thận.
Hứa Nại Nại mặc kệ mái tóc dài đang ướt, ánh sáng từ chiếc đèn bàn cũ kỹ màu vàng in bóng hình mờ ảo của cô lên cửa sổ.
Lúc sau, cô mới rũ mắt xuống đem chiếc áo khoác của nam sinh mở ra, để lộ nhãn hiệu bên trong cổ áo giống hệt như chiếc váy của Đỗ Mộng Đình – là Hermès.
* * *
*
Nhiều lần sau khi tan học buổi tối, Từ Nại Nại vô tình hay cố ý chần chừ nán lại trước cổng Viên khu, nhưng chưa lần nào cô gặp lại nam sinh áo trắng đêm đó.
Lần gặp gỡ trong đêm mưa ấy như một giấc mộng vậy, nếu như không có chiếc áo khoác đắt tiền vẫn còn ở trên tay, thì có lẽ Hứa Nại Nại sẽ nghĩ rằng mình vừa trải qua một giấc mơ hư ảo.
Rốt cuộc cậu ấy là ai mà có thể ra vào Viên khu một cách dễ dàng, lại còn được bảo vệ tôn trọng như vậy? Phải được sinh ra trong gia đình giàu có như nào mới có thể tùy tiện vứt bỏ một chiếc áo hàng hiệu như này chứ? Có lẽ nào cậu ấy cũng sống ở đây? Nhưng tại sao cô vẫn không gặp lại chiếc Hongqi giản dị mà sang trọng ấy?
Không ai trả lời những câu hỏi này của cô cả.
* * *
Những cơn mưa cuối hè đến nhanh rồi đi cũng nhanh, hôm sau tạnh mưa thì mây đen cũng đã biến mất, đến mãi hôm nay, Hoài Nghi u ám hơn nửa tháng trời cuối cùng cũng được đón ánh nắng mặt trời.
Sau khi thi xong, giáo viên mỗi môn lần lượt giải đề thi, mặc dù ngoài miệng thì nói thi xong rồi cho dù kết quả như nào cũng không quan trọng nữa, thế nhưng bầu không khí ở trường Trung học số 1 thì học sinh còn lo lắng hơn cả giáo viên.
Tiết học thứ 4 kết thúc vào sáng Chủ nhật, các học sinh cùng nhau đi ăn cơm nhưng trên đường đi vẫn không quên thảo luận về những câu hỏi mà giáo viên vừa giảng trên lớp.
“Tôi xong đời rồi, lần này mà không vào được top 100, mẹ đánh tôi chết mất!”
“Học bá, cậu đừng nói nữa, cậu nhìn tôi đi lần này chọn sai một đống câu, còn không vào nổi top 300 nữa, ngay cả bảng vàng vinh danh còn không được lên.”
“Các cậu nói đủ chưa? Đợi đến khi có kết quả nếu như các cậu đều có tên trên bảng vàng vinh danh thì các cậu ăn phân cho tôi.”
* * *
Hứa Nại Nại lặng lẽ cất bài kiểm tra với hơn một nửa bài đã chọn sai đáp án vào balo rồi rời khỏi lớp.
Ngày Chủ nhật các quầy hàng xung quanh trường học vô cùng đông đúc, vẫn như mọi khi, Hứa Nại Nại chìm sâu vào trong dòng người mà không chút quan tâm để ý đến.
Nhà họ Đỗ mặc dù có thể sống ở Số 1 Quân Di – nơi mà mỗi tấc đất đều rất đắt đỏ, nhưng trên thực tế cũng chỉ có thể được coi là tầng lớp trung lưu, muốn mua quần áo trẻ em với giá mấy chục nghìn như vậy cũng không phải dễ dàng gì, nói mua liền mua được, hơn nữa cảm xúc của con nít đến nhanh đi cũng nhanh, sau vài ngày ầm ĩ, Hứa Tuệ Linh đã mang chiếc váy Hermès bị bẩn ra tiệm giặt quần áo.
Một hôm trước khi đi học, Hứa Nại Nại ở huyền quan nhìn thấy hóa đơn của tiệm giặt quần áo đã nhanh chóng ghi nhớ địa chỉ của tiệm giặt đó.
Trường Trung học số 1 Hoài Nghi có lịch học và nghỉ tương đối chặt, học sinh lớp 10 và lớp 11 mỗi tuần chỉ được nghỉ nửa ngày buổi chiều Chủ nhật, còn học sinh lớp 12 chỉ được nghỉ hai tiếng chiều Chủ nhật.
Chủ nhật tuần trước Hứa Nại Nại đã gửi áo khoác đến tiệm giặt, chờ một tuần, đến bây giờ cô mới có thời gian đến lấy.
Chi phí giặt đồ hàng hiệu cao hơn nhiều so với quần áo bình thường, một nửa số tiền sinh hoạt phí mà bà nội Hứa cho cô trước khi đến Hoài Nghi đã tiêu vào số tiền giặt này rồi.
Chủ tiệm giặt khô chu đáo đóng gói chiếc áo của cô vào một chiếc thùng carton nhỏ tinh xảo, nội tâm của Hứa Nại Nại cũng được an ủi một chút.
Cuối cùng cũng xuất hiện một thông tin giúp cô buông bỏ được nỗi bất an bấy lâu nay trong lòng rồi.
17h chiều Chủ nhật, nửa ngày nghỉ ngắn ngủi cũng kết thúc, cổng trường chật kín người mặc đồng phục học sinh.
Trên tay Từ Nại Nại đang xách thùng carton từ tiệm giặt ủi ra, vừa bước vào cổng trường cô đã nhìn thấy một đám đông đang vây quanh bảng vàng vinh danh ở dưới tòa nhà dạy học.
Ảnh của 10 học sinh đứng đầu trong danh sách vinh danh được dán lên trên cùng, ở phía dưới là tên của 300 học sinh đứng đầu khối được sắp xếp theo từng lớp, đây cũng là bảng vàng danh dự được đa số học sinh của trường Trung học số 1 coi trọng.
“Bảng vàng vinh danh xuất hiện rồi!”
“Lần này nhanh quá!”
“Xong đời rồi, hình như không có tên của tôi..”
* * *
Trường Trung học số 1 tiến bộ rất nhanh, chất lượng học sinh cao hơn rất nhiều so với trong huyện, Hứa Nại Nại nhận thức rõ ràng mặc dù trước đây điểm số của cô ở trong trường huyện thuộc loại cao nhất, nhưng ở đây cô cũng chỉ có thể miễn cưỡng đứng ở giữa.
Cô cũng không có hứng thú với bảng xếp hạng thành tích lắm, đang định đi đường vòng về lớp, nhưng không hiểu sao cô lại vô tri vô giác mà đi xuyên qua đám người, nhìn thấy một khuôn mặt vô cùng quen thuộc.
“Không còn nghi ngờ gì nữa chứ? Nam thần của tớ đứng nhất lớp đó!”
“Trời ạ, làm thế nào mà thi được tận 735 điểm lận?”
“Cậu phải nên hỏi là có câu hỏi nào khiến cho học thần mất điểm vậy!”
* * *
Trong khoảnh khắc, không khí xung quanh đột ngột tăng lên, cuộc thảo luận ồn ào cũng đột ngột im lặng.
Từ Nại Nại cảm thấy chân mình mềm nhũn đi, bên tai vang lên một hồi ong ong.
Đứng đầu bảng vàng vinh danh là hình ảnh của một chàng trai khôi ngô, lạnh lùng trên vành tai còn có một nốt ruồi nhỏ màu đen mờ.
Cậu vẫn vô cảm như đêm hôm đó, giống như đứa con của trời được mọi người ưu ái vây quanh muốn với cũng không với đến được.
Ngay bên dưới bức ảnh là phông chữ Microsoft Yahei được in từ máy tính ra – Lâm Đinh Vân – Lớp 11-1.