Âm Thanh Của Cô Ấy! - Tiểu Ngân Ngân - Chương 37: Tạ Thần hắn đang ở đâu?
Hai tháng sau đó hắn dẫn cô đi văn phòng công chứng, Hạ Mộc nhìn hắn không hiểu.
Tạ Thần mới cười xoa đầu cô, hắn nói:”Kỷ niệm hai năm em chịu khổ cùng anh.”
“Nói gì vậy?” Cô khóc rồi, khóc vì những điều đặc biệt mà hắn làm cho cô.
Vì sao Tạ Thần lại tốt đến như vậy chứ? Khiến cô muốn giấu hắn lại sở hữu một mình, cô tham lam quá, làm sao bây giờ?
“Ngốc, em ký tên đi. Xong anh đưa em đi ăn cơm.”
“Em…”
“Không cho từ chối, ông xã tặng em, em không thích?”
Hạ Mộc đỏ mặt ký tên, được rồi là ông xã tặng cho cô. Cô không thể nói không thích, cô rất thích.
*
Có một hôm Hạ Mộc nằm mơ, cô mơ thấy Tạ Thần nằm ở trên giường bệnh. Cơ thể hắn băng bó khắp nơi, hai mắt hắn nhắm nghiền xung quanh có rất nhiều thiết bị máy móc nối vào người.
Một người phụ nữ lạ mặt đi vào, cô ấy khá trẻ độ khoảng tầm hai mươi mấy tuổi. Ánh mắt cô ấy nhìn Tạ Thần hồi lâu, sau đó thở dài hỏi vị bác sĩ bên cạnh:”Anh ấy không có dấu hiệu tỉnh lại à bác sĩ?”
Cô ấy nói bằng giọng mũi, nghe qua có chút nghẹn ngào khó che giấu.
“Cậu ấy bị chấn thương não trầm trọng, bây giờ có thể duy trì sự sống là nhờ các cơ quan vẫn đang hoạt động thôi, chứ não bộ đã chết hoàn toàn rồi.”
Hạ Mộc cũng nghe bác sĩ nói, hốc mắt cô đỏ hoe. Cô chạy đến bên giường bệnh của Tạ Thần, muốn nắm tay hắn nhưng mà cô chỉ là một linh hồn thôi không có khả năng chạm được vào người hắn.
“Thần Thần anh tỉnh lại đi, đừng bỏ em, anh đừng bỏ em.” Hạ Mộc khóc lóc bên cạnh hắn, trái tim cô đau muốn ngừng thở.
Khung cảnh lại chuyển đổi, cô không nhìn thấy Tạ Thần nữa thay vào đó là trở về bia mộ của mình. Vẫn là người phụ nữ đó, cô ấy đứng trước mộ cô, thắp một nén nhang.
“Hạ tiểu thư nếu cô có linh thiêng xin hãy phù hộ của Tạ Thần tỉnh lại…”
Nói rồi cô ấy ngồi bên cạnh bia mộ của cô, nước mắt không tự chủ được mà lăn dài trên gò má. Cô ấy tâm sự:”Hạ tiểu thư à tôi cũng thương tiếc cho số phận của cô lắm. Cô còn trẻ, lại xinh đẹp như vậy… Nếu cô còn sống chắc Tạ Thần sẽ không như vậy, sẽ không trở nên lạnh nhạt vô tình, càng không cô đơn tịch mịch… Thế giới của anh ấy vốn đã tăm tối, mấy năm nay cô biết không trong lòng anh ấy vẫn luôn có cô. Trừ khi là đi công tác không ghé được, chứ khi nào rảnh rỗi anh ấy đều dành thời gian tới đây với cô. Hai năm rồi anh ấy không có đến, cô đừng có giận nha. Tại vì anh ấy hôn mê rồi, trên đường đến đây không may bị tai nạn xe nên đã hôn mê suốt hai năm…”
“Cô linh thiêng xin hãy giúp anh ấy vượt qua cơn đại nạn này với, Hạ tiểu thư.”
“Tạ Thần anh ấy đối với cô rất tốt, trả thù chồng cũ của cô thay cô rồi. Hiện tại anh ta ở tù, sống không bằng chết. Cô hài lòng không Hạ tiểu thư? Nếu hài lòng vậy cô cho anh ấy xin một chút ân huệ đi được không? Tôi vừa ở bệnh viện về, bác sĩ nói để giải thoát hay bỏ cuộc. Nhưng mà anh ấy không thể chết… Anh ấy vẫn chưa được hạnh phúc này nào mà. Sao Tạ Thần lại khổ như thế chứ?”
Người phụ nữ không nhịn được mà khóc, cô ấy ngồi kể lể với bia mộ lạnh ngắt của cô như vậy cũng đủ hiểu đang tuyệt vọng tới cỡ nào…
Rồi khung cảnh lại hỗn loạn, chuyển tới cảnh bên cạnh mộ cô lại có thêm một cái mộ mới được dựng lên. Bên trên ghi rất rõ tên tuổi của người mất.
Tạ Thần!
Hắn chết rồi, bia mộ của hắn được đặt sát bên cạnh cô. Hạ Mộc đời trước chưa từng nhìn thấy cảnh này, có lẽ trước khi hắn đến đây thì cô đã đi rồi…
Hạ Mộc tỉnh giấc, trên trán cô rịnh đầy mồ hôi. Vốn đi học về mệt nên cô ngủ trưa, ai ngờ lại nằm mơ một giấc mơ kinh khủng như vậy.
Tim cô nhói lên, đau quá!
Đột nhiên cô rất muốn gặp Tạ Thần vào lúc này, mở cửa phòng cô chạy vọt qua phòng hắn. Căn phòng ngủ trống rỗng không có người, nhìn đồng hồ đã điểm bốn giờ chiều. Hắn nói hôm nay có tiết ngoại khoá nên sẽ học thêm cả buổi chiều, giờ này chắc là hắn gần về rồi.
Hạ Mộc ngồi ở sofa bó gối, cô mở tivi lên xem bản tin. Tivi phát sóng tin tức của một vụ tai nạn giao thông vừa mới xảy ra mấy chục phút trước, trong lòng Hạ Mộc lại có dự cảm chẳng lành. Nghĩ tới cơn ác mộng vừa rồi, trái tim lại bất giác đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô chạy vào phòng thay quần áo sau đó xỏ dép ra ngoài, Hạ Mộc chạy về hướng trường đại học của Tạ Thần.
Giờ tan tầm nên xe cộ đông đúc, băng qua mấy ngã tư đông nghịt người. Ánh của Hạ Mộc đảo liên tục, cô muốn tìm một hình bóng quen thuộc.
Tạ Thần, hắn đang ở đâu?