Âm Phong Hải Truy Nhân - Phong Hi - Chương 3: Cảm Ơn
“Đợi cô một lát nhá!” Bà Nhã tiến đến sát dách tường ngó nghiêng xem chồng bà đã vào nhà hay chưa. Còn tôi ngồi xuống đợi thì chị kia từ lúc buông tay má ra cứ nhìn chằm chằm vào tôi lộ vẻ lúng túng rồi bất chợt thì thầm nhỏ đủ để tôi nghe:
– “Em có đau lắm không…”
Hử? đỏ mặt à, tôi đã làm gì đâu, có quen biết à mà nói chuyện như đúng rồi thế. Phải trả lời sao đây? Không…? Người ta đã ra tay chắn giúp mình mà nhưng cũng có chắn được cái nào đâu. Không quen biết, không quen biết! Lơ đi vậy. Thế là tôi giãn cơ mặt đứng dậy và đi tới chỗ má, né luôn chị ta. Sợ thiệt chứ người ta không thích mà cứ nói nói.
– “Con vào nhà đi! Kẻo thầy bu trông.”- Bà thở dài nói.
– “Dạ, con cảm ơn ạ!”
– “Phải là cô cảm ơn con chứ con đã giúp cô còn gì. Hi à! cảm ơn chị đi con!.”
Tôi như bị ép trả lời nhưng đành vậy má kêu mà:
– “Cảm ơn ạ.”
– “Vậy con vào nhà ạ! Cảm ơn cô với em rất nhiều ạ!” Cô ta cười khì khì vui vẻ vào nhà như vừa đạt được mục đích vậy.
Theo sau là những âm thanh đoàn tụ hạnh phúc của gia đình ấy. Lạ thật tôi cứ nhìn mãi vào cái dách tường rong rêu lạnh lẽo xem một bầu không gian xinh đẹp, ấm áp đó như xa vợi chẳng chạm tới. Nghe âm thanh khóc nức vàng vọng
– “Con đi đâu thế! Chúng không cho bu đi tìm!”
– “Thầy xin mãi cũng không được!”
– “Con có mệnh hệ gì thì thầy với bu phải sống sao đây hả!”
– “Nguyệt ơi là Nguyệt! Làm thầy lo chết đi được. Về tới nhà là tốt rồi! Tốt rồi!”- giọng một người đàn ông cất lên.
Họ gọi cô ta “Nguyệt” sao, có lẽ đó là tên chị đó, nghĩa là mặt trăng à, ngước mặt nhìn lên cái trăng khuyết trên đỉnh đầu trông sáng thật đó nhưng chỉ thể ngắm mà chẳng chạm vào được như xa như vợi…
– “Đi thôi!” Lại thở dài má cứ thế mãi như một thói quen.
Đi trên con đường làng vắng tanh chỉ còn vài gian nhà sáng, bước đến ngôi nhà cuối làng của một bà lão đơn độc má con tôi mới dám xin vào dừng chân chờ đến giữa đêm để về nhà tiếp tục tồn tại trong vòng lặp vì chỉ nơi đây mới chịu chứa chấp chúng tôi. Đứng trước gian nhà lão đã bước từ từ ra, cất giọng ồ ồ kêu: “Vào đi!”. Đây là lần thứ mấy rồi nhỉ? Lão vẫn tốt như thế.
– “cháu cảm ơn ạ” má con tôi cùng nói rồi dìu dắt nhau bước vào.
Nơi đây ấm thật! Lão cù lưng nhấc lấy cái bình đang sôi đổ ra ba chén nước nóng bảo:
– “Trời lạnh uống cho ấm bụng.” Thì má tôi ngay sau đó đã bật khóc thành tiếng không nói, không rằng. Lão cũng thở dài mà lặng lẽ sót thương, còn tôi tay cầm chắc chén nước trên tay cũng im phăng phắc như đã chấp nhận từ lâu. Một lát thì lão đúng dậy cầm đến vài quả trái cây vàng ươm.
– “Quả trứng gà đấy hai má con ăn gì chưa? cầm lấy mà ăn.”
Bà Nhã đưa tay ra nhận lấy 1 quả rồi bẻ đôi rồi thì thầm:
– “Bà tốt thật đấy, con phải làm gì để báo đáp đây?”
– “Không cần gì đâu chỉ cần khi có có gì ăn được thì cho lão một ít chứ già rồi còn sức đâu mà bắt tôm, bắt tép như ngày trước nữa, một trận gió thôi cũng sợ không qua khỏi. Già rồi cũng như chiếc lá khô ngoài cành rồi cũng bay theo chiều gió.”
Bà lúng túng đáp:
– “Không bà còn rất khỏe mà, tâm khỏe thì người cũng sẽ khỏe mà thôi.”
– “Mong là vậy!”
– “Vâng ạ.”
Tôi nhận lấy nữa quả má đưa rồi “cảm ơn lão”. Mùi hương thơm ngát lan tỏa ra cả gian nhà đơn sơ. Cắn từng miếng nhỏ để cố lấp đầy cái bụng đang rồ lên. Lão và má đã ngồi tâm sự còn tôi cứ mãi thả hồn về nơi đâu.
Trong trầm mặc thì những câu hỏi trong đầu tôi lại trội dậy như suy tư lại những gì đã qua. Về con người xa lạ mới gặp lại dễ dàng làm thân vơi hàng tá câu hỏi. Tại sao chị ta lại giúp mình nhỉ? Chị ta là ai? Vì sao lại có một gia đình ấm áp đến vậy? Cô ta rất không sợ “bá” mình sao? Tại sao lại giúp tôi? Là thật hay là giả vậy? Gia đình đó thật hạnh phúc có phải sự kiên cường, tự tin ấy xuất phát từ một gia đình tràn đầy sự yêu thương… làm sao tôi mà có được thứ đó chứ, cố cũng bằng không. Lại thêm chút tò mò về những thứ tốt đẹp của người khác.
Một lúc lâu sau cả làng cũng đi ngủ hết, thấy lão cũng lim dim chúng tôi cảm ơn và xin ra về. Lại bước trên con đường đấy không biết bao nhiêu lần rồi… về đến nhà thấy chén bát vỡ hết cả văng đi tứ tum, còn ông ta thì nằm trên cái giường tre Má con tôi đã phải lau dọn rồi bình thản đi ngủ với một gã tệ bạc như không có gì xảy ra vậy.
Nằm một góc mắt vẫn nhắm nhưng chẳng thể ngủ nổi trong tôi như chất chứ nỗi uất hờn, lại khó ngủ… bất lực với bản thân,sự mệt nhoài đang ăn mòi tim tôi, nó đang đau nhói từng cơn, đau đến không tả nổi.. bật khóc, nước mắt cứ rơi nhưng tuyệt nhiên một tiếng động cũng không có, thời gian đã toi luyện con người thành như thế này sao. Rơi mãi rơi mãi cho tới lúc thiếp đi như một thói quen.
Cô gái ấy vẫn như vậy nhỉ? Trông có vẻ rất sợ người lạ nhưng vẫn còn chút trẻ con tò mò về mọi thứ xung quanh… Thế giới quan của một người như thế liệu có thêm nhiều sắc màu? Mong rằng sẽ có một lời chúc phúc tốt đẹp đến em.