Âm Phong Hải Truy Nhân - Phong Hi - Chương 1-1: Mô Tả
Sóng vẫn hoà ca với gió, thổi hương mặn của biển cả về nơi ấy mà ngóng trông nhưng giờ đây người đã nơi đâu… Ngày ấy, chỉ đơn giản là một hành động, là một ánh mắt, là một nụ cười non trẻ nhưng đã đủ làm lay động một trái tim đã khô cằn trong tuyệt vọng tự khi nào, mà giờ lại đi ôm ấp hy vọng về sự sống của một tương lai mù mịt không còn đường lui.
Đầu những năm “Pháp thuộc”, họ gặp nhau khi “Phong Hi” vừa tròn 11 tuổi, một cô gái có mái tóc ngang vai, hoe vàng như màu hạt dẻ, má tròn xoe trông rất đáng yêu nhưng trong ánh mắt lại chất chứa đầy nỗi tâm sự. Vào ngày ấy cô bé đó như đã tìm thấy một “tia hy vọng lẽ loi” hay chỉ là một “cái cớ” để tiếp tục bước tiếp. Còn cô chị nhỏ là “Ánh Nguyệt” lại chấp nhận “cái cớ” của người mà ôm ấp, xoa dịu. Như cây “hoa hồng dại” ngày ấy mặc cho số phận mà vẫn nở rộ từ đóa nhỏ tựa như thứ tình cảm ngày ngày nảy nở trong hai người trẻ trông bé nhỏ nhưng lại mãnh liệt lạ thường.
Vì sao thuyền kia đã vào bờ mà lại chọn rời đi để lại bao vấn vương, đến cuối cùng phải biết tìm người nơi đâu. Giặc Pháp hung ác, xác chất thành đống, máu còn chưa khô, đào đâu ra mồ, ra mã xác thịt chỉ có thể phơi nắng, phơi sương.
Từ bé Hi Hi đã lớn lên trong sự thiếu thốn, một “gia đình không trọn vẹn”. Tâm hồn non trẻ cứ thế dần dần bị “bóp méo” theo thời gian. Nhưng từ sâu thẳm trong trái tim con bé vẫn luôn khao khát, mà mong muốn mình được “sống”, và “sống” theo định nghĩa của chính nó chứ chẳng phải một khái niệm chung nào cả.
Nguyệt là con của một quan nhỏ trong làng. Là một người cứ thích lẻo đẽo theo sau, có thể nói là “dai như đỉa”. Nhưng lại có một trái tim nóng, sưởi ấm người khác, đôi khi lại rất biết lợi dụng thời cơ mà đạt được mục đích ngây dại.
Tình cờ xuất hiện trong cuộc đời của nhau, rồi lại cùng nhau viết tiếp cuộc hành trình gian nan.
Mong rằng có duyên đời sau
“tương phùng, tương ngộ”.