Alpha Hương Trà Xanh - Tác giả: Mạc Lí _ - Chương 16: Trái tim của Omega chính là viên kim cương dưới đáy biển...
- Trang Chủ
- Alpha Hương Trà Xanh - Tác giả: Mạc Lí _
- Chương 16: Trái tim của Omega chính là viên kim cương dưới đáy biển...
“Khoa Tài chính của chúng ta không có người này, cậu ấy ở khoa Thương mại quốc tế à?”
“Cậu không biết em ấy sao? Là Lục Yếm Thanh, sinh viên năm nhất khoa Nghệ thuật đó!”
“Gì, em ấy là sinh viên khoa Nghệ thuật thì sao lại đến khoa Tài chính của tụi mình…”
“Tôi thấy em ấy hình như có quen biết Dư Nguyệt. Họ có mối quan hệ gì nhỉ?”
Đúng vậy, Dư Nguyệt cũng rất muốn hỏi, quan hệ giữa anh và Lục Yếm Thanh là gì?”
Không phải thầy trò, không phải bạn bè, nếu nói là anh em thì lại không học cùng khoa… Lục Yếm Thanh gọi anh là ‘anh trai’, nhưng Lục Yếm Thanh không bao giờ biết, trong lòng Dư Nguyệt, hai người không phải là anh em.
Dư Nguyệt cảm thấy mình không phải là một người ‘anh trai’ thực thụ.
Dư Nguyệt ngẩng đầu nhìn thiếu niên trước mặt, anh mấp máy môi định nói đó thì cửa phòng học lại bị đẩy ra một lần nữa.
Lần này, người xuất hiện ở cửa là vị giáo sư già chính hiệu.
Ông cầm chiếc cốc giữ nhiệt trên tay, cúi đầu thổi một hơi, tròng kính nhanh chóng bị hơi nước làm mờ đi.
“Sắp vào tiết rồi, sao còn đứng nói chuyện?”
Giáo sư già chỉ đích danh: “Dư Nguyệt, cậu là lớp trưởng, sao không làm gương, bảo học sinh mới mau ngồi xuống?”
Dư Nguyệt: “…”
Lục – học sinh mới – Yếm Thanh, nhướng mày nhìn anh: “Lớp trưởng?”
Dư Nguyệt chỉ đành đứng dậy để cho Lục Yếm Thanh vào ngồi ghế bên trong.
Tiếng chuông vào lớp vang lên, giáo sư già mở tài liệu bắt đầu giảng, không hề lãng phí chút thời gian nào.
Khóa học này là khóa học nền tảng, dành cho nghiên cứu sinh của khoa Tài chính, độ khó khá cao nhưng hôm nay Dư Nguyệt không thể nào tập trung nghe giảng được, anh không thể không đưa mắt lén nhìn Lục Yếm Thanh đang ngồi bên cạnh.
Lục Yếm Thanh ngồi xuống, cậu từ trong ba lô lấy ra một cuốn sổ tay và một hộp đựng kính.
Dư Nguyệt ngạc nhiên: “Em bị cận à?”
“Bị cận một chút, số độ cũng không cao, chỉ cần đeo lúc nhìn bảng thôi.” Lục Yếm Thanh đáp.
Trên hộp kính được in logo của một thương hiệu xa xỉ khá nổi, gọng kính có hình dáng khá độc đáo, được làm từ các mảnh kim loại màu bạc, không biết phải nói thế nào nhưng trông vô cùng phù hợp với phong cách của Lục Yếm Thanh. Con ngươi màu nâu nhạt ẩn sau tròng kính là giảm đi khí chất lạnh lùng vốn có của cậu.
– —- Trên đời này có người xinh đẹp như vậy sao?
Dư Nguyệt không nhịn được lặng lẽ ôm ngực, là một Beta, anh thật sự không thể cưỡng lại được sức hấp dẫn từ Omega.
“Anh,”
Lục Yếm Thanh bỗng nhiên nói: “Cảm ơn anh.”
“Hả? Cảm ơn vì cái gì?”
“Anh nhặt được thẻ sinh viên của em, giúp em rất nhiều. Em tất nhiên phải cảm ơn anh.”
Dư Nguyệt phản ứng lại: “À… em nói thẻ sinh viên sao. Không sao, không có gì. Anh cũng không biết tại sao thẻ sinh viên của em lại ở chỗ anh.”
Lục Yếm Thanh nghiêng đầu, nhìn anh bằng đôi mắt xinh đẹp trong trẻo: “Nhưng em có chút buồn đó – anh ơi, sao anh lại nhờ người khác đưa cho em? Anh đang trốn tránh em à?”
“…”
Dư Nguyệt không có cách nào phản bác, cứng nhắc đưa tay ra, ấn cằm Lục Yếm Thanh để đầu cậu quay đi hướng khác: “Suy nghĩ vớ vẩn, sao anh phải trốn em? Nếu đã đến đây, thì tập trung nghe giảng đi, không hiểu gì thì cứ ngồi chơi điện thoại.”
Lục Yếm Thanh không hỏi thêm gì nữa.
Học buổi tối rất dễ buồn ngủ, mặc dù còn chưa tới giờ ngủ nhưng Dư Nguyệt nghe được một lúc cũng không nhịn được mà ngáp dài.
Anh lau đi mấy giọt nước mắt sinh lý ở khóe mắt, đột nhiên có một bàn tay khớp xương rõ ràng chìa ra từ bên cạnh, trong tay còn có một gói kẹo cao su vị trà xanh.
Lục Yếm Thanh ân cần nói: “Anh ơi, anh ăn kẹo cao su cho tỉnh táo đi.”
Dư Nguyệt không làm bộ ra vẻ, anh bây giờ rất cần được tỉnh táo: “Cảm ơn.”
Anh ném miếng kẹo cao su vào trong miệng, vị bạc hà sảng khoái hòa quyện với vị trà xanh nhẹ nhàng tràn ngập trong khoang miệng.
Nhưng mà nhai kẹo cao su quá nhiều sẽ bị khát nước nên Dư Nguyệt chỉ nhai một lúc rồi nhổ ra, khẽ ho vài tiếng.
Một chai nước nhanh chóng được đưa tới trước mặt anh.
Lục Yếm Thanh mỉm cười: “Anh ơi, anh uống nước đi.”
Dư Nguyệt: “… Cảm ơn.”
Beta cầm lấy chai nước, uống vài ngụm.
Kế tiếp, Lục Yếm Thanh giống như có phép thuật, cậu lấy khăn giấy từ trong ba lô của mình ra (vì Dư Nguyệt hắt hơi), lấy ra một cái đệm ngồi (để giảm đau mông vì phải ngồi ghế cứng trong thời gian dài) và lấy ra một chiếc máy mát xa cầm tay (phòng khi anh bị đau đốt sống cổ)…
Dù là do Dư Nguyệt đánh rơi bút, Lục Yếm Thanh cũng sẽ vội vành nhặt lên giúp anh!
Lúc đầu Dư Nguyệt sẽ cảm ơn nhưng càng về sau anh hoàn toàn chết lặng.
Anh thấp giọng cảnh cáo: “Em có thể ngưng chú ý anh được không? Nếu em còn tái phạm, anh sẽ ngồi chỗ khác.”
Lục Yếm Thanh chỉ có thể dừng lại, làm vẻ mặt đáng thương, trong lòng cảm thấy uất ức vì một lòng săn sóc của mình đều bị tan thành mây khói.
Dư Nguyệt ngăn cản bản thân không được an ủi cậu.
Khóa học này dày đặc kiến thức, lúc đầu Dư Nguyệt còn dư sức mà chú ý đến Lục Yếm Thanh bên cạnh nhưng chẳng mấy chốc anh đã dồn toàn bộ sức lực mà tập trung vào bài giảng, nếu không sẽ khó mà đuổi kịp nhịp độ của giáo viên.
Sinh viên tham sự đa số là nghiên cứu sinh của khoa Tài chính chuyển tiếp từ toán cao cấp, nội dung môn học liên quan rất nhiều đến mô hình toán học.
Dư Nguyệt phải học thật chăm chỉ nếu muốn đánh bại các sinh viên cùng khoa để giành được học bổng.
Sau khi tiết học kết thúc, Dư Nguyệt cảm thấy não của anh đã bị mấy mô hình phức tạp đó nướng cháy…
Giáo sư từng bước bước ra khỏi cửa, cả lớp lập tức trở nên ồn ào, ai ai cũng phàn nàn rằng tiết học hôm nay quá khó, nếu phân tâm một chút thôi sẽ bị mất gốc ngay.
Dư Nguyệt ngồi phịch xuống ghế, ngơ ngác nhìn mấy con số trong sổ tay, một lúc sau, anh chợt nhận ra – sinh viên chuyên ngành như anh còn thấy khó hiểu, Lục Yếm Thanh ngồi học chung với anh chắc chắn sẽ thấy nhàm chán vô cùng!
Dư Nguyệt nhanh chóng nhìn sang Lục Yếm Thanh bên cạnh: “Yếm Thanh, môn học này chán lắm đúng không?”
Anh còn chưa nói dứt lời đã phải dừng lại, bởi vì cuốn tập trước mặt Lục Yếm Thanh chi chít ghi chú, logic rõ ràng, cấu trúc hoàn chỉnh, thậm chí cậu còn ghi lại một số ví dụ mà giáo viên tình cờ nhắc đến.
Dư Nguyệt nhìn vào cuốn tập của cậu, phát hiện ra cậu không chỉ có nghe giảng mà cậu còn nghe hiểu!
Dư Nguyệt ngạc nhiên nói: “Đôi lúc ngay cả sinh viên chuyên ngành bên anh còn không hiểu được bài học của nghiên cứu sinh tụi anh. Anh không ngờ là em, sinh viên đến từ khoa khác mà lại nghe hiểu được chuỗi logic của giáo viên.”
Lục Yếm Thanh được anh khen, xấu hổ cười một tiếng: “Giáo viên nói đúng là có chút khó hiểu, nhưng em có học được một ít kiến thức cơ bản nên có thể hiểu được.”
Dư Nguyệt: “Em học kiến thức cơ bản ở đâu?”
Lục Yếm Thanh: “Mẹ em thuê gia sư cho em, dù sao nếu em không biết gì về lĩnh vực này, mẹ sẽ tin tưởng giao công ty cho em.”
Dư Nguyệt: “…”
Dư Nguyệt: “…”
Dư Nguyệt: “…”
Đúng rồi, sao anh lại quên được. Lục Yếm Thanh là con trai duy nhất của Lục Từ, lúc Lục Yếm Thanh mới mười lăm tuổi, Lục Từ đã lên kế hoạch chuyển nhượng cho cậu một số công ty có lời.
Dư Nguyệt: “Thật xin lỗi, cậu chủ, là do anh lo lắng thừa thãi.”
Một lần nữa, Dư Nguyệt nhận ra khoảng cách giữa anh và Lục Yếm Thanh xa đến mức nào.
Lúc lớp học cuối cùng của Thứ Sau kết thúc cũng đã chín giờ tối, mọi người không chờ được nữa, nhanh chóng thu dọn cặp sách chuẩn bị rời đi.
Ký túc xá của Lục Yếm Thanh không cùng hướng với Dư Nguyệt, Dư Nguyệt thầm băn khoăn: Mình có nên đưa Lục Yếm Thanh về ký túc xá không nhỉ?
Là một Beta, việc đưa một Omega nhỏ hơn mình về ký túc xá là ứng với phong thái của một quý ông thực thụ…
… Vấn đề là Lục Yếm Thanh không chỉ là một Omega, mà còn là một nam Omega, còn là một Omega cao hơn anh nửa cái đầu…
Lúc cả hai người đi cùng nhau, ai nhìn vào cũng sẽ không bao giờ nghĩ rằng Dư Nguyệt là người đưa cậu về ký túc xá mà là cậu đưa Dư Nguyệt về ký túc xá của mình.
Dư Nguyệt đang cúi đầu tập trung suy nghĩ, đột nhiên Lục Yếm Thanh, người đi trước mặt anh, dừng lại.
Dư Nguyệt không dừng lại kịp khiến anh đam vào lưng Lục Yếm Thanh.
Chết tiệt, đau quá! Sao lưng Lục Yếm Thanh lại cứng như vậy không phải Omega vừa thêm vừa mềm mới đúng sao?
Ở khoảng cách gần, hương thơm khoan khoái của trà xanh xông vào mũi Dư Nguyệt. Mặt Dư Nguyệt đỏ bừng, vội vàng lùi lại một bước, lui về phạm vi an toàn.
Dư Nguyệt đang định hỏi cậu tại sao lại đột ngột dừng lại thì nghe một giọng nói ngọt ngào từ phía trước tuyền đến anh.
“Cậu có phải Lục Yếm Thanh, sinh viên khoa Nghệ thuật không?”
Một gương mặt tươi cười đứng trước mặt họ. Một cô gái mảnh khảnh, xinh đẹp. Dư Nguyệt nhận ra cô. Cô học ở khoa Thương mại quốc tế bên cạnh. Nếu anh nhớ không lầm thì cô chính là một Beta.
Cô gái nói: “Cậu có chụp được mô hình mà giáo viên vẽ trên bảng vào cuối giờ không? Tớ ngồi xa quá nên không chụp được. Thêm Wechat nha, cậu gửi ảnh cho tớ được không?”
Lục Yếm Thanh: “…”
Dư Nguyệt: “…”
Động cơ vô cùng rõ ràng!
Lấy danh nghĩa là thảo luận bài học nhưng mục đích là muốn có tài khoản Wechat của Lục Yếm Thanh!
Cô gái dễ thương dũng cảm đưa mã QR trên điện thoại ra cho Lục Yếm Thanh, người ta thường nói không bao giờ được đánh người đang cười, Lục Yếm Thanh không thể làm như không thấy.
– —– kết quả chứng minh, đừng bao giờ xem nhẹ sự lạnh lùng của Lục Yếm Thanh đối với người khác.
Lục Yếm Thanh: “Xin lỗi, tôi không có chụp.”
“Hả? Nhưng tớ nhớ cậu có cầm điện thoại lên…”
Lục Yếm Thanh: “Tôi selfie.”
Dư Nguyệt: “…”
Cô gái Beta vẫn không chịu bỏ cuộc: “Vậy cậu có thể cho tớ mượn vở ghi chép của cậu được không? Tớ thấy cậu ghi chép rất đầy đủ.”
Lục Yếm Thanh: “Cậu xem nhầm rồi, tôi không ghi chép, tôi vẽ.”
Cô gái Beta: “…”
Lục Yếm Thanh nghiêm túc nói: “Tôi là sinh viên khoa Nghệ Thuật, mấy bài giảng của nghiên cứu sinh khoa Tài chính tôi nghe không hiểu, tại sao tôi phải viết?”
Dư Nguyệt: “…”
Dư Nguyệt quyết định gọi Lục Yếm Thanh là đệ nhất bốc phét không chớp mắt.
Nhưng người ta lớn lên xinh đẹp, cho dù nói dối cũng rất chân thành, khiến mọi người cảm thấy rất đáng tin.
Cô gái lấy hết dũng khí chủ động tấn công, nhưng không ngờ lại gặp phải Lục Yếm Thanh không thèm ăn mềm. Mặt cô trở nên đỏ bừng, không những không thể chui xuống đất mà cô còn muốn mình có thể biến mất khỏi thế giới ngay bây giờ.
Cuối cùng vẫn là Dư Nguyệt mềm lòng, không chịu đựng được nữa nên chủ động bước ra từ phía sau Lục Yếm Thanh để xoa dịu bầu không khí: “Bạn học, nếu em không ngại nét chữ của anh quá xấu thì thêm Wechat của anh nhé, anh sẽ gửi em ghi chú và ảnh chụp bài học hôm nay.”
Lục Yếm Thanh: “…”
…
Cô gái Beta thêm Wechat Dư Nguyệt, không nói gì nữa, mang theo tâm trạng chán nản lập tức rời đi.
Bởi vì bị tình huống kia làm chậm bước, lúc Lục Yếm Thanh và Dư Nguyệt ra khỏi tòa nhà dạy học, trên đường đã không còn ai nữa.
Không biết vì sao, vẻ mặt Lục Yếm Thanh vô cùng nghiêm túc, suốt chặng đường không nói một câu nào, bầu không khí xung quanh trở nên thật nặng nề.
Dư Nguyệt nhớ lại chuyện vừa xảy ra, thật sự không hiểu tại sao Lục Yếm Thanh lại không vui. Cô gái muốn thêm Wechat Lục Yếm Thanh nhưng Lục Yếm Thanh không cho, nên Dư Nguyệt thêm Wechat cô để tạo đường lui cho cô ấy…
Cách nào cũng đúng!
– —– Quả nhiên, trái tim Omega chính là viên kim cương dưới đáy biển, ngay cả một thiếu niên Omega cao lớn như Lục Yếm Thanh cũng sẽ có lúc vô cớ giận dỗi.
Đêm nay không trăng, có thể nhìn thấy rõ các ngôi sao trên trời, có khi còn sáng hơn cả đèn đường.
Bóng của hai người kéo rất dài, Dư Nguyệt tự nhiên cảm thấy khó chịu, duỗi chân giẫm lên bóng của Lục Yếm Thanh nhưng Lục Yếm Thanh vẫn đứng im, để mặc anh giẫm lên.
Dư Nguyệt nói: “Lúc nhỏ em chưa bao giờ chơi trò giẫm bóng sao? Không được đứng im, phải tìm cách chạy trốn.”
Lục Yếm Thanh lắc đầu: “Anh muốn giẫm thì cứ giẫm, em sẽ không trốn.”
Dư Nguyệt hiểu lầm ý cậu: “Sao lại không trốn? Anh thấy lúc nãy em trốn rất giỏi… Có người muốn thêm Wechat của em, em nói dối người ta rất giỏi.”
“Em đến học, không phải đến để kết bạn.”
“Anh biết, em đến đây là muốn học thêm, để có thể kế thừa gia tài do Lục phu nhân để lại.” Dư Nguyệt nhanh chóng trả lời.
KHÔNG.
Lục Yếm Thanh nhìn Dư Nguyệt đang tung tăng dưới ánh sao, đối với cậu, đống gia tài đó không quan trọng bằng anh.
Lục Yếm Thanh hỏi ngược lại: “Anh nghĩ em nên thêm bạn với cô ấy à? Cho dù ý định thật sự của cô ấy là muốn tiếp cận em.”
“…”
Dư Nguyệt mất bình tĩnh.
Anh nhận ra, lúc anh tưởng tượng hình ảnh hai người thêm bạn với nhau và sau đó là diễn biến chuyện tình của họ, một cảm giác chua chát khó tả chợt dâng lên trong lòng anh.
Một cô gái hoạt bát đáng yêu sẽ nói chào buổi sáng vào chúc ngủ ngon mỗi này với Lục Yếm Thanh, trò chuyện với cậu mỗi ngày, cùng nhau đi học, cùng nhau đi mua sắm…
Chỉ cần nghĩ tới, Dư Nguyệt cảm thấy trái tim anh như bị một tảng đá lớn đè xuống, vật nhỏ trong lòng không thể hát được nữa.
Cảm giác này thật kì lạ.
… Hình như nó được gọi là ghen?
Dư Nguyệt bối rối nghĩ —-
– —- Là một Cổ Vương nổi tiếng trong trường, lần đầu tiên có một cô gái không hỏi Wechat của anh mà hỏi Wechat của Lục Yếm Thanh bên cạnh. Không lẽ chỉ vì chuyện này mà anh ghen tỵ với sự nổi tiếng của Lục Yếm Thanh sao?
Là anh trai mà sao nhỏ mọn vậy!