Ái Thê Của Thiếu Soái - Dĩnh Hy Nguyệt Bảo - Chương 41
Đường Hi Thành ở bên cạnh chăm sóc cho Tô Mộc Hương, bỗng nhiên ngẩng đầu nói với em gái:
“Chân Chân, chị dâu em nói đứa trẻ này để em đặt tên. Em đặt cho đứa trẻ một cái tên đi.”
“Sao… sao mà được chứ? Tên của con cái không phải nên để cha mẹ đặt sao?”
“Ai đặt cũng vậy mà. Chữ “Chân” của em là do cha chồng em đặt đấy.”
Đường Ái Chân ngẩng đầu nhìn Trương Tư Nguyên. Lúc nhỏ cô nghĩ tên mình là do cha mẹ đặt, sau này lại nghi ngờ hắn “nhúng tay” vào, bây giờ cô mới biết, hoá ra tên cô là do Trương Chí Tường đặt. Vậy chắc chữ “Chân” của cô và chữ “Chân” trong tên tự của hắn có liên quan nhỉ? Để hôm nào hỏi hắn thử xem.
Đường Ái Chân nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng đã nghĩ ra một cái tên hay cho đứa trẻ:
“Hay là đặt tên là Khởi Dương đi. Khởi là khởi đầu, Dương là mặt trời. Đứa trẻ này ra đời đúng vào buổi sáng, còn là ngày đầu năm mới nữa, em nghĩ cái tên này sẽ thích hợp.”
“Cái tên này rất hay.” Tô Mộc Hương cũng đồng tình với cô, “Vậy thì đặt tên con là Khởi Dương đi.”
“Đường Khởi Dương, cái tên này hay đấy. Anh sẽ nói cho cha mẹ biết.”
Đường Hi Thành hí hửng chạy ra ngoài, để lại ba người cùng một đứa trẻ lại trong phòng. Đường Ái Chân thích thú nhìn đứa nhỏ đang ngủ, chỉ dám sờ nhẹ vào má bé rồi cười. Trương Tư Nguyên đứng ở bên cạnh nhìn cô nựng đứa trẻ mà mỉm cười. Sau này mà hai người có con, cô chắc chắn cũng sẽ dịu dàng như vậy nhỉ? Đường Ái Chân thích trẻ con như vậy, sau này nhất định sẽ là một người mẹ tốt. Còn hắn, sẽ học cách làm một người cha tốt.
Sau khi Tô Mộc Hương về nhà tĩnh dưỡng, vợ chồng hai người cũng phải về Trương gia. Lúc đi Đường Ái Chân không nỡ rời đứa cháu nhỏ. Mấy ngày ở cùng đứa bé, cô thật sự rất thích đứa trẻ này. Đường gia thấy vậy liền giục hai người cũng mau sinh một đứa đi. Trương Tư Nguyên nghe thấy liền đứng ra bênh vực cô, nói rằng hai người vẫn còn trẻ, không gấp.
Không chỉ ở Đường gia, sau khi hai người trở về Trương gia, đem chuyện tốt kể cho hai vị gia trưởng nghe, cũng bị giục sinh một đứa:
“Duệ Chân, con xem con đi, đã thành thân lâu vậy rồi mà không có chút động tĩnh nào. Nhà thông gia đã được bế cháu nội rồi, con định lúc nào thì mới cho cha mẹ bế cháu đây.” Tưởng Lệ Hoa vừa nói vừa cười, cố gắng thuyết phục hai người mau sinh con
“Mẹ, con vẫn còn trẻ mà, đợi thêm vài năm nữa, con cho mẹ bế cháu.”
“Còn trẻ cái gì nữa, con đã 28 tuổi rồi đấy. Cha con lúc bằng tuổi con bây giờ, con đã biết đi rồi.”
Trương Tư Nguyên còn định lên tiếng thì Đường Ái Chân ở bên cạnh đã cản lại. Cô không muốn hắn vì cô mà cãi lời cha mẹ, lỡ nói gì đó không đúng, lại khiến gia đình mất vui.
“Mẹ, là con tắc trách, sinh con nối dõi vốn là trách nhiệm của con, con lại để kéo dài đến bây giờ, đúng là không tốt. Mẹ yên tâm, tụi con nhất định sẽ sinh một đứa cháu trắng trẻo mập mạp.”
“Vậy mới phải chứ. Con xem mà học hỏi vợ con đi, đừng có suốt ngày cãi lời mẹ.”
“Được rồi, chuyện của tụi nhỏ, cứ để tụi nó quyết định đi.” Trương Chí Tường ngồi bên cạnh nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng. Ông trông có vẻ đang bênh vực hai người, thực chất chỉ đợi mỗi câu nói kia của cô
Trương Tư Nguyên đưa cô lên phòng nghỉ ngơi. Sau khi xếp đồ xong xuôi, hắn bảo mọi người ra ngoài, sau đó khoá chặt cửa phòng, còn đóng kín cửa sổ. Đường Ái Chân thấy lạ hỏi hắn muốn làm gì, hắn liền trả lời:
“Xin lỗi, anh lại gây áp lực cho em rồi.”
“Chuyện gì? Chuyện sinh con sao?”
“Ừ. Vốn dĩ đưa em về nhà mẹ để thư giãn, lại bị thúc giục chuyện sinh con, về đến nhà cũng bị giục, chắc em mệt mỏi lắm.”
“Không có, đây vốn là trách nhiệm của em mà. Có vợ chồng nào mà không có con đâu chứ, mẹ cũng là vì muốn tốt cho chúng ta thôi.”
Đường Ái Chân ôm lấy hắn, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi. Thật ra cô biết, hắn là người hy vọng có con hơn ai hết. Cùng người mình yêu sinh con là một chuyện rất hạnh phúc. Nhưng hắn lựa chọn tôn trọng cô, bảo vệ cô trước mọi người.
“Duệ Chân, hay là chúng ta cũng sinh một đứa đi, có được không?”
Nghe cô nói vậy, hắn vừa mừng vừa lo, không biết đây là điều cô thật sự muốn, hay là vì áp lực bên ngoài. Hắn nhẹ nhàng vuốt tóc cô, ánh mắt dịu dàng lại mang chút thương xót nhìn cô nói:
“Chỉ cần là điều em muốn, anh đều sẽ đồng ý. Nhưng tuyệt đối đừng vì lời nói của người khác mà ép bản thân mình. Có anh bảo vệ em, không sao cả.”
“Là em tự nguyện đó.”
“Được, vậy chúng ta sinh một đứa.”
“Nhưng mà…” Cô ôm lấy bụng, ngại ngùng nhìn hắn, “Hôm nay có lẽ không được rồi.”
Hắn nhìn hành động của cô liền hiểu ra. Hắn nhẹ nhàng hôn vào trán cô, sau đó nói:
“Không sao, chuyện này không gấp. Hôm nay em cứ nghỉ ngơi cho khoẻ đi.”
Hắn đỡ cô nằm xuống, sau đó cẩn thận đắp chăn cho cô rồi ngồi bên giường nhìn. Mấy ngày nay nhất định là rất mệt rồi, vì vậy hắn muốn cô nghỉ ngơi cho thật tốt, không cần phải nghĩ ngợi nhiều về chuyện khác. Có hắn bên cạnh, cô rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, tay vẫn nắm chặt tay hắn không rời.