AI SẼ KÉO EM RA KHỎI VŨNG BÙN - Nhất Vũ Thành Thu - Chương 4 - Khó Xử
“Ôi thôi, nên viết tiểu thuyết thôi”. Ngoài công việc bán hoa, An còn là một tiểu thuyết mạng khá có tiếng trên mạng.
Viết được một lúc thì bỗng thấy cửa nhà có người gọi ới vào: “An ơi, An ơi, cháu có trong đó không”
An tháo tai nghe, nhìn ra ngoài cửa sổ, thì ra là bà Lan, không biết tối rồi bà còn gọi gì mình nhỉ
An vội ra ngoài chào hỏi: “Bác Lan ạ, có việc gì không bác”
Lan vui vẻ nói: “An à, sang nhà bác ăn cơm nhé, trưa nay bác làm nhiều món ngon lắm, sang ăn với bác cho vui”
Cô nghĩ nghĩ: “Sang ăn với bác Lan cho vui, đằng trưa nay nếu không có bác Lan gọi, chắc cô cũng ăn mì gói mà thôi”
An vui vẻ đáp: “Vâng, bác về trước đi ạ, để chắc cất dọn chút đồ rồi sang ngay ạ”
“Um nhanh nhé, bác đợi”
An quay lại phòng, cô nhan chõng tắt máy, cho mèo lợn ăn rồi khoá cửa nhà rồi sang nhà ác Lan’
“Bác Lan ơi, cháu sang rồi này…” Lan vừa đi vào nhà vừa nói, bỗng thấy xuất hiện một gương mà cô không muốn gặp lại nhất, chính là ân nhân cứu mạng cô đây mà
“Ôi, đúng là định mệnh. Chắc ông trời muốn mình phải trả ơn hẳn hoi đây mà” An khóc ròng trong lòng.
“Ô”, Phòng ngạc nhiên nhìn tôi
“An à, vào đi cháu, xong hết rồi, vào ăn thôi”, Bác Lan vui vẻ chạy ra
“Dạ”, An ái ngại nhìn Phong, nếu bây giờ có cái lỗ để chui xuống thì cô sẽ chui xuống không ngần ngại. Bây giờ mà quay đầu bỏ chạy còn nhục mặt hơn. Thôi cứ qua bữa này là xong.
An lảng tránh ánh nhìn của Phong rồi đi vào bàn ăn. Phong cũng đi theo vào phòng bếp. Bà Lan vui vẻ ‘nào cùng ngồi vào bàn thôi nào’
An rụt rè ngồi vào bàn ăn, ăn xong bữa cơm mà cả tấm lưng cô ướt sũng.
Nhân lúc bà Lan đi ra ngoài nghe điện thoại, An dũng cảm mở lời, “Cái này, anh này, tôi rất cảm ơn anh đã giúp tôi hôm trước, tôi sợ quá…”
Phong chợt ngắt lời “Không có gì, việc tôi nên làm mà thôi, cũng nhờ cô chạy đi nhờ giúp đỡ không tôi cũng không còn sức mà đỡ mấy tên đó”.
An nghe xong cảm kích trong lòng, không ngờ anh ta lại ga lăng như vậy, không để tâm đến chuyện cô bỏ ân nhân chạy lấy người, càng nghĩ lại thấy áy náy.
“Tí nữa anh đợi tôi 1 lát né, nhà tôi ở ngay đối diện đây thôi”
Phong ngẩn người, nghĩ không biết cô lại muốn làm gì, nhưng người ta đã dũng cảm mở lời, phong cũng không từ chối, thêm bạn bớt thù là điều tốt. Anh trả lời “Được thôi”
Sau khi ăn xong, An nhanh chóng chạy về nhà, lấy giỏ hoa quả cùng một lãng hoa nhỏ trông rất đáng yêu, dù ít dù nhiều cô muốn cám ơn phong. Cô chạy ngay ra cổng, đưa bọc đò cho Phong
”Đây là tấm lòng của tôi, tôi thực sự muốn cảm ơn anh, anh đừng từ chối nhé”
Phong nghĩ không ngờ cô lại muốn đưa đồ này cho anh, “Điều nên làm thôi mà”, anh cũng định mang trả đồ nhưng nghĩ cô gái nhút nhát này muốn cảm ơn nên anh nhận. Chợt thời gian đã trễ, việc công ty cũng không thể chậm trễ, phòng chào tạm biệt cô rồi đi luôn.
An ngẩn người nhìn anh, thấy nhẹ lòng, vậy là mình cũng báo ân xong. Cô mỉm cuối quay vào nhà.
Phong vào chào bà Lan rời cũng đi luôn. Vừa lên xe, trợ lý Phó đã hỏi “Sếp, hôm này sếp tay xách nách mang vậy, đây là đồ bà Lan cho phải không’” Phong trả lời “không của người báo ân đấy”.
Chiếc xe hơi lặng lẽ rời đi trong đêm.