Ai Nói Ta Rất Yêu Sư Tôn? - Tiểu Ngũ Ca Ca - Chương 56: Sư tổ ác ma đã trở lại
Trong số đó, Phù Uyên nhận ra tam trưởng lão và chấp pháp trưởng lão dẫn đầu.
“Sở Tranh, ngươi ra tay hạ sát tông chủ, phải chịu tội.”
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lẽo hung ác bỗng vang lên: “Ngươi nói ai phải chịu tội?”
“Ô! Sư… sư tổ?”
“Tiên tôn?”
“Sư tôn?”
Là Tư Vu!
Sở Tranh là người phản ứng nhanh nhất, tiến lên mấy bước liền quỳ trước Tư Vu: “Sư tôn.”
Cả tông môn đều chấn động, vốn dĩ có rất nhiều người kể cả các trưởng lão đều rất sợ vị sư tổ mỹ lệ vô song nhưng tính tình kém này, ai nấy đều không dám tới gần y, cũng không dám nhìn thẳng.
Mà Phù Uyên chú ý lại không phải là Tư Vu mà chính là nam tử hắc y bên cạnh Tư Vu. Người nọ diện mạo cao quý thanh lãnh, trên trán có ấn kí mặt trăng và màu tóc bạc. Đây là lần đầu tiên Phù Uyên gặp được “đồng tộc” ngoài Huyền Vũ, y âm thầm quan sát người nọ. Bỗng nhiên đối phương cũng đưa mắt qua, hai ánh mắt chạm nhau, Phù Uyên cảm thấy ngực hơi chấn động. Cảm giác này… giống như lần y lần đầu gặp cầm sư bí ẩn Phù Tự, thực sự áp bách không thoải mái.
Sứ giả tộc kia nhìn Phù Uyên bằng ánh mắt bất thiện, nhân lúc Tư Vu cùng Sở Tranh đang nói chuyện liền đi tới trước mắt Phù Uyên. Hắn cao hơn Phù Uyên một chút, nhưng hai người đối diện nhau lại không hề thua kém về khí chất.
Bách Lí Vãn Giang mở lời trước: “Phù Uyên, ta thay mặt Tư Vu xin lỗi ngươi.”
Phù Uyên không ngờ tới đối phương sẽ nói như vậy, trong phút chốc không biết nên nói gì cho phải. Y còn tưởng với ánh mắt bất thiện kia thì vị sứ giả này sẽ đi giết người chứ!
Nhất thời, câu hỏi tại sao phải xin lỗi lại được Phù Uyên đổi thành: “Ngươi là ai?”
Bách Lí Vãn Giang: “Một bằng hữu của phụ thân ngươi. Bách Lí Vãn Giang.”
Phù Uyên có chút hoài nghi. Vì sao hết một người lại một người, từ Tư Vu, Phù Tự lại đến sứ giả này đều nói biết phụ thân của mình? Mình còn không biết mà họ lại biết ư? Y nghĩ, có vẻ như cha ruột của mình là một người rất nổi tiếng…
“Đừng nghĩ nữa, phụ mẫu ngươi đều chết lâu rồi.” Bách Lí Vãn Giang thản nhiên nói. “Hiện tại, ngươi chỉ còn một người thúc là người thân.”
Phù Uyên dửng dưng đáp: “Liên quan gì đến ta?”
“Rất liên quan đấy.” Bách Lí Vãn Giang sâu xa đáp rồi quay lưng đi đến bên Tư Vu.
Sở Tranh lúc này cũng đi tới bên Phù Uyên. Phù Uyên để ý thấy gốc mắt hắn hơi đỏ, bèn động viên một câu: “Sư tổ vẫn bình an vô sự là tốt rồi.”
Sở Tranh gật đầu, chủ động kéo Phù Uyên ôm vào lòng.
…
Sau khi Tư Vu quay trở lại, không khí Vô Cực tiên tông trong mấy ngày trở nên căng thẳng, phần đa là vì rất nhiều người sợ y.
Tư Vu bắt đầu thanh lọc toàn bộ tông môn, điển hình nhất có chấp pháp trưởng lão và một vài tu sĩ bị trục xuất. Thêm nữa, Vô Cực tiên tông tiếp tục mở một cuộc khảo nghiệm đệ tử, sau đó sẽ bắt đầu cuộc tuyển chọn đệ tử lớn nhất từ xưa đến nay.
Phù Uyên vừa nghe thấy khảo nghiệm đệ tử đã cảm thấy không khỏe. Phải biết rằng lần khảo nghiệm năm trước cũng chẳng có gì tốt lành, y và Tư Vu đều lưỡng bại câu thương. Chỉ là Phù Uyên còn chưa nghĩ nhiều đã có người bên Tư Vu thông báo cho Phù Uyên rằng y không cần tham gia, hơn nữa từ nay y cũng không cần phụ thuộc tông môn, vị trí tương tự như Bách Lí Vãn Giang làm khách mà vẫn có đặc quyền.
Mặc dù không chắc chắn lắm, nhưng Phù Uyên vẫn nhận ra Tư Vu đã thay đổi rồi, không còn âm dương quái khí như trước nữa. Phù Uyên cảm thấy Tư Vu như vậy rất có thể vì toàn bộ số ác linh do hắn luyện hóa được đã bị Vô Thần khống chế, không còn quỷ hồn bên cạnh khiến tính tình hòa hoãn hơn. Thêm nữa, rất có thể sự xuất hiện của Bách Lí Vãn Giang bên cạnh Tư Vu là mấu chốt khiến y thay đổi. Trước hết như vậy cũng tốt, nếu Tư Vu không làm chuyện xấu Phù Uyên cũng không phải đề phòng quá nhiều.
Vô Thần dường như biến mất tăm, nhưng Phù Uyên biết gã vẫn đang ở trong tối chờ đợi.
Lần này khảo nghiệm tông môn diễn ra trong hai ngày, cực kì gay gắt. Đến ngày thứ hai kết thúc, Phù Uyên phát hiện một nửa số đệ tử trong tông đã bị trục xuất, Vô Cực tiên tông trở nên hiu quạnh hơn rất nhiều.
Phù Uyên vẫn luôn rảnh rỗi, tu vi theo cấp bậc phàm nhân vẫn là Trúc cơ, y là thần tộc cũng không dùng đến. Nhưng người ta không biết lại tưởng y là phế vật nhờ vào quan hệ tốt với sư tôn nên không bị khảo nghiệm, bằng không với tu vi thấp kém như vậy đã sớm bị trục xuất, nên có khá nhiều người gai mắt y.
Còn cách một ngày nữa là tới cuộc tuyển chọn đệ tử mới, Sở Tranh mới có thời gian trở về Minh Ưu trúc cung với Phù Uyên. Bởi khi Tư Vu trở lại, Sở Tranh vẫn luôn bận rộn phụ giúp sư tôn của mình.
Trời mới đang chập tối, Phù Uyên vận y phục đen, ngồi trên nóc nhà, nom yên tĩnh đến lạ. Sở Tranh vừa vào cổng đã thấy y, vui vẻ phi thân lên ngồi kế bên.
“Ngươi hết bận rồi?” Phù Uyên hỏi.
“Ừ.”
Sở Tranh đáp rồi nghiêng đầu qua hôn Phù Uyên, một tay còn giữ gáy y lại. Mãi cho tới khi Phù Uyên không thở nổi hắn mới buông y ra, khóe mắt đậm ý cười bảo: “Uyên nhi, hôn cũng phải hít thở.”
Phù Uyên: “…”
Y lườm Sở Tranh một cái, sau đó nhảy xuống dưới. Sở Tranh đuổi theo.
“Đi đâu vậy?”
“Đi xem Thanh Vân các nghe Mộc Liên kể chuyện. Nàng ấy kể chuyện rất…”
Chưa nói hết, Phù Uyên đã bị ép dựa lên một thân cây. Y hoảng sợ nhìn Sở Tranh đang đưa mặt lại gần, hỏi: “Sư tôn ngươi làm gì vậy?”
Giọng Sở Tranh chua lòm, hắn nói: “Ngươi đi xem mỹ nữ kể chuyện, ta thực sự rất không vui.”
“Mỹ nữ?” Phù Uyên hỏi ngược.
Sở Tranh: “…”
Khoan đã, sao tình huống lại đảo ngược như vậy?
Phù Uyên hậm hực nói: “Phải rồi, nam nhân ai mà chẳng thích mỹ nhân. Ngoài kia người đẹp vô số, ta chỉ là một nam nhân bình thường sao sánh được. Dù sao từ lần đó ngươi cũng chưa hề chạm vào ta thêm…”
Nghe vậy, Sở Tranh bất đắc dĩ nâng cằm Phù Uyên lên, hỏi: “Nam nhân bình thường?”
Nam nhân bình thường Phù Uyên nghiêng đầu tính bỏ đi, song lại bị giữ chặt lại. Sở Tranh hôn một cái nhẹ nhàng lên môi y, chôn mặt vào hõm cổ y hít hà lấy mùi hương độc nhất vòng chỉ thuộc về mình, cười khẽ nói: “Uyên nhi, ngươi biết không, hồi trước khi ta vừa mới nhận ngươi về làm đệ tử, cái lần thấy diện mạo trưởng thành trong thức hải kia của ngươi, ta đã bắt đầu có ý nghĩ mơ hồ với ngươi rồi. Mặc dù nhìn mặt mà bắt hình dong thì không hay lắm, nhưng trước kia ta cho rằng ngươi đẹp như vậy thì nhất định là người tốt. Ngươi biết không, ta nhìn ngươi lớn lên, có những thời điểm ta phải cực lực khống chế bản thân lắm mới không đem ngươi ra ăn sạch…”
“…”
“Uyên nhi, ta thực sự rất yêu ngươi. Đời này, mặt dày bám theo ngươi đòi nhận làm sư tôn có lẽ là quyết định mà ta không bao giờ phải hối hận. Được ngươi chấp thuận ở bên ta là điều khiến ta hạnh phúc nhất, mãi mãi cũng không muốn buông tay.”
Gương mặt mỹ lệ của Phù Uyên đỏ lên, y hắng giọng nói: “Sư tôn ngươi bôi mật lên miệng hay sao mà ngon ngọt quá, có phải đang khoác lác không?”
“Nếm thử xem?” Sở Tranh nói rồi hôn y.
“Ưm… Đồ vô sỉ! A! Cái tay… sư tôn muốn làm gì vậy?”
“Làm ngươi! Không phải Uyên nhi nói ta vẫn luôn chưa chạm vào ngươi thêm lần nào ư? Vừa hay ngày mai ta rất rảnh rỗi, ngươi cũng không cần phải xuống giường đâu.”
“A!” Phù Uyên khiếp sợ muốn bỏ chạy, nhưng đã không còn kịp nữa rồi.