Ai Nói Ta Rất Yêu Sư Tôn? - Tiểu Ngũ Ca Ca - Chương 52: Biệt ly (1)
Một tia sét rạch ngang trời, ánh chớp lóe lên làm cả một vùng trời sáng lên trong nháy mắt.
Cổng thành chính Bắc Minh nửa đêm mở toang, bất kể là người bên trong hay bên ngoài thành đều thấy được một bóng hình máu me treo trên cổng. Giữa đêm là khi người ta nghỉ ngơi, người tụ lại xem thi thể cũng chỉ có lác đác. Không biết thế lực nào gây cản trở mà chẳng một ai có thể đưa thi thể kia xuống.
Mưa trút xuống thành Bắc Minh như thác đổ, cùng lúc những thế lực hắc ám sống dậy, nhân lúc mọi người ngủ say tấn công.
Thời điểm người của Vô Cực tiên tông thấy thảm trạng của Thượng Quan Ngọc, phẫn nộ muốn truy ra hung thủ, nhưng đến cả thi thể họ còn chẳng lấy xuống được thì lấy đâu ra manh mối?
Bất chợt, một bóng dáng bạch y trong đêm xuất hiện, dầm mưa ướt sũng, thất tha thất thiểu đi đến dưới cổng thành rồi quỳ xuống trước thi thể bị treo cao. Hắn khóc nức nở, tiếng khóc và nước mắt bị nước mưa lấn át toàn bộ.
Phù Uyên chưa bao giờ thấy Sở Tranh khóc như vậy, có chút không nỡ nhìn, chỉ âm thầm phá giải cấm chế để đưa Thượng Quan Ngọc xuống. Không ngờ thế lực kia rất mạnh, y lấy thần lực phá cấm chế mà còn suýt nữa không đủ lực.
Sở Tranh ôm thi thể sư huynh trong mưa, cảnh tượng khiến lòng người tan nát.
Nhưng trong thành đột nhiên có tiếng kêu cứu, ban đầu chỉ là một vài tiếng bị tiếng mưa gió lấn át, sau dần trở nên ồn ào khủng khiếp. Những người khác biến sắc mặt, vội chạy vào thành xem tình hình, nháy mắt đã không còn ai ngoài Phù Uyên, Sở Tranh và thi thể Thượng Quan Ngọc.
Sở Tranh ngơ ngác nhìn Phù Uyên, hai mắt đỏ hoe: “Uyên nhi, ta phải làm sao bây giờ?”
Phù Uyên thấy vậy thì cẩn thận hỏi hắn: “Sư tôn, nơi này không ở lâu được, hay là ngươi đưa nhị sư bá về Vô Cực tiên tông trước được không?”
“Ta muốn đưa sư huynh về nhà…” Sở Tranh nghẹn ngào nói. “Mấy chục năm qua huynh ấy vẫn nhắc về cố hương, nhưng hình như huynh ấy không thể về được.”
Trên mặt Phù Uyên là vẻ mờ mịt không biết phải làm sao cả. Sở Tranh từng nói với y rằng ngay cả Thượng Quan Ngọc không nhớ đường về nhà, vậy thì làm sao Sở Tranh đưa người về được?
“A Ngọc!!!”
Một người mang dáng dấp thiếu niên đơn bạc chạy như điên tới đẩy Sở Tranh ra, ôm khư khư lấy thi thể Thượng Quan Ngọc khóc rống. Hắn chính là Mục Hạc.
Phù Uyên không thể ngờ rằng Mục Hạc trúng mê chú của mình mà có thể tỉnh lại nhanh như vậy, còn biết tin tức chính xác chạy tới nơi này, nhất thời không biết phải làm thế nào. Y vhỉ đành đi tới đỡ Sở Tranh đứng lên.
Sở Tranh bỗng dưng gạt phắt tay y ra rồi phi thân lên tường thành đuổi theo một hắc y nhân che mặt, nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
Phù Uyên dù muốn đuổi theo Sở Tranh nhưng vì Mục Hạc và Thượng Quan Ngọc vẫn còn ở đây, đành đi tới khuyên nhủ: “Mục Hạc, ngươi nên đưa y tránh đi, có thể hung thủ vẫn đang nhìn chằm chằm nơi này.”
Mục Hạc ngẩng đầu nhìn y, hai mắt chảy ra huyết lệ hòa với nước mưa: “Ngươi cút đi!!! Đừng có hòng cướp A Ngọc của ta… Cút đi!!! A Ngọc, ngươi nói chuyện đi, ngươi cũng đuổi hắn đi đi. A Ngọc, sao ngươi không chịu nói chuyện với ta? Ngươi vẫn còn giận ta ư? Ta… Aaa, Thượng Quan Ngọc, ngươi có giỏi thì lên tiếng đi chứ!!! Hay ngươi đang hối hận?”
Mục Hạc điên rồi, điên thật rồi.
“Hahaha! Mục Hạc, ngươi hài lòng với món quà của ta chứ? Hahaha!”
Mưa bắt đầu ngớt dần nên tiếng cười hả hê của kẻ nọ cũng cực kì vang dội. Phù Uyên nhận ra kẻ nọ là hắc y nhân che mặt bị Sở Tranh đuổi theo vừa nãy, trong lòng dâng lên dự cảm xấu.
“Sư tôn ta đâu?”
Vô Thần vẫn còn chìm đắm trong vui vẻ khi thấy hai người gã ghét thảm hại, nghe thấy Phù Uyên nói mới dùng ánh mắt oán độc nhìn y, cười nói:
“Đằng nào các ngươi cũng chết hết cả, lúc đoàn tụ hãy nói chuyện với nhau.”
Gã nói xong thì bị một tia sét đánh trúng, Phù Uyên như một sát thần bay lơ lửng trên không nhìn gã, không nói thêm lời nào triệu hồi sét đánh xuống.Vô Thần ăn mấy đạo lôi mà vẫn không hề hấn gì, gã giận điên lên, gào thét gọi vô số quỷ hồn gã khống chế hướng về phía Phù Uyên hòng cắn xé y.
Phù Uyên không ngờ Vô Thần nắm giữ nhiều ác quỷ như vậy, sắc mặt lập tức sa sầm lại. Y bị hàng trăm ác quỷ vây quanh điên cuồng lao tới muốn cắn xé. Nhưng chúng vẫn không thể chạm đến dù một sợi tóc của y, giận dữ gào thét điên cuồng khiến cả một vùng trời rung chuyển.
“CHẾT ĐI!!!”
Phù Uyên thấy Mục Hạc rút kiếm lao về phía Vô Thần, vội vàng hô: “Mục Hạc, không thể!”
Cùng lúc đó một luồng thần lực bạo phát, những ác quỷ vây quanh Phù Uyên biến thành tro bụi ngay tức khắc. Y muốn lao tới giữ Mục Hạc lại nhưng đã muộn.
Vô Thần thấy Phù Uyên định lao đến ngăn cản Mục Hạc thì gọi thêm một bầy ác quỷ còn đông gấp đôi lúc đầu vây y lại. Chỉ trong nháy mắt bị cản trở mà Phù Uyên đã thấy thanh kiếm trong tay Mục Hạc gãy đôi, còn Mục Hạc không còn sức mạnh thiên đạo nên quá yếu đã bị Vô Thần hất văng ra. Sau đó gã như một bóng ma xuất hiện bên cạnh Mục Hạc, đưa bàn tay trắng nhợt như người chết ra siết cổ hắn rất tàn nhẫn.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, tới khi đám ác quỷ bị Phù Uyên giết sạch đã thấy Mục Hạc bị siết chết trong tay Vô Thần. Gã không hề nương tay dù chỉ là một chút, như sợ có ai cướp người từ tay gã nên khi thấy Mục Hạc tím tái tắt thở còn ném hắn xuống đất, triệu hồi một đoản đao rồi đâm rất nhiều nhát xuống cơ thể hắn.
Phù Uyên nhìn thảm trạng thi thể của Mục Hạc thì trong ngực như không thở nổi, cảm giác tự trách khiến y lâm vào khủng hoảng gào lên: “TẠI SAO? HAI NGƯỜI HỌ CÓ TỘI TÌNH GÌ!!!”
“Hahahaha… Chết đáng lắm! Giờ tới lượt ngươi, Sở Tranh, Tư Vu…” Vô Thần cười to ném thanh đoản đao đã đâm Mục Hạc đi, rồi như một bóng ma xuất hiện trước mắt Phù Uyên: “Ngươi biết không, cái tên tình nhân luôn ra vẻ đạo mạo kia của ngươi…”
Vô Thần chưa nói xong thì bỗng chốc đã không nói được gì, bởi một thanh kiếm nhuốm màu đen u ám đã đâm vào xuyên ngực gã từ phía sau. Gã không cam lòng ngã xuống, cùng lúc người phía sau gã rút kiếm hướng xuống đất, để lại một vệt máu chảy dọc thân kiếm.
Sở Tranh mình đầy ngoại thương, lẳng lặng nhìn Phù Uyên. “A Uyên, ngươi không sao chứ?”
Phù Uyên lắc đầu đáp: “Ta không sao.” Y lại nhìn về phía thi thể Mục Hạc, không nói nổi nữa.
Sở Tranh đã bình tĩnh hơn nhiều, nhưng khi nhìn lại thi thể Mục Hạc vẫn không chịu nổi mà xoay người không dám nhìn. Thuộc hạ của hắn đúng lúc từ trong thành ra, đem thi thể của Thượng Quan Ngọc và Mục Hạc đi.
Một giọt nước mắt bất chợt rơi xuống gò má.
Sau đó Sở Tranh cầm thanh kiếm đi tới thi thể Vô Thần gạt phăng khăn đen che mặt gã ra… Khi thấy khuôn mặt quen thuộc của Giang Tư Dư, hắn hoảng sợ lui lại một bước.
Hắn hoảng hốt nói: “Vô Thần đoạt xác Tư Dư!”
Sở Tranh nhìn vị bằng hữu đã không còn thân thiết kể từ lúc đối phương đứng lên vị trí tông chủ Vô Cực tiên tông, cảm giác thanh kiếm trong tay như nặng ngàn cân.
“Sở Tranh! Ngươi… Ngươi giết Giang tông chủ rồi?”
Đúng lúc này, mấy vị trưởng lão Vô Cực tiên tông cố ý tới muộn, thấy thi thể Giang Tư Dư thì ai nấy đều hướng ánh mắt sắc bén về Sở Tranh và Phù Uyên.
…
*Tiểu Ngũ: Liên quan đến chi tiết giọt nước mắt đột ngột của Sở Tranh khi nhìn lại thi thể Mục Hạc, có liên quan đến một bí mật mà Sở Tranh mãi mãi không thể biết được. Đó là khi còn nhỏ hắn bị phụ thân lừa vứt bỏ ở thành Quy Nam, trúng mưa ốm xỉu suýt chết trong đêm nhưng được người bí ẩn đút đan dược cứu mạng mới tiếp tục tìm đường quay lại nhà*, người bí ẩn kia chính là Mục Hạc, khi ấy Mục Hạc vẫn là một người bình thường không dính líu thiên đạo. Chính Mục Hạc cũng không còn nhớ mình đã cứu một đứa trẻ*.
(*xem lại chương 34)