Ai Nói Ta Rất Yêu Sư Tôn? - Tiểu Ngũ Ca Ca - Chương 51: Kẻ điên giết người
Bỗng dưng có tiếng bước chân tới gần, một bàn tay lạnh lẽo nâng mặt y lên. Đối phương dường như quan sát dung mạo y rất tỉ mỉ, còn cầm lấy lọn tóc xanh của y mà đùa nghịch trong tay.
“Chậc chậc… Chẳng trách Giang Tư Dư vẫn luôn thầm thích ngươi.”
Thượng Quan Ngọc chỉ vờ hôn mê, những lời nói đó khiến y hoài nghi. Nếu y không nghe nhầm, giọng nói này… chính là giọng của Giang Tư Dư! Rồi y bỗng nhớ ra, hình như Giang Tư Dư tới chỗ của y nói chuyện, sau đó…
Sao có thể chứ?!! Năng lực Giang Tư Dư kém xa y, dù hắn có dùng thủ đoạn cũng không thể nào…
Người nọ lại tiếp tục nói: “Ngươi nói xem, nếu như ta khuấy đục vũng nước thành Bắc Minh lên, sau đó treo ngươi ở cổng thành… thì Thiên đạo có ra mặt cứu ngươi không?”
Thượng Quan Ngọc tức khắc mở mắt ra, nhìn kẻ nọ bằng ánh mắt đằng đằng sát khí: “Ngươi dám?”
“Sao ta lại không dám?” Kẻ nọ mang gương mặt và thân xác của Giang Tư Dư cười to. “Trên đời này, chưa từng có gì mà Vô Thần ta không dám làm!”
Thượng Quan Ngọc phẫn nộ nhìn Vô Thần. Kẻ nọ là tên khốn kiếp đeo bám Hạc nhi của y suốt bao nhiêu năm trói buộc thiên đạo!
Vút!
Một tiếng roi xé gió, mang theo tà khí quất cho da thịt Thượng Quan Ngọc rách nát. Vô Thần thấy máu, cười như điên, vung sợi roi dài nhiễm khí đen quất liên tục vào tù nhân đang bị treo trên xích. “Hahaha, nếu không phải ta đột nhiên đoạt xá được tên ngu xuẩn kia, thì muốn tóm được ngươi cũng không dễ lắm đâu… Ta chướng mắt hai người các ngươi lâu lắm rồi… Nếu không phải ngươi đưa hắn thành linh hồn trói buộc thiên đạo thì ta đã thanh toán thiên đạo trở thành bá chủ thần giới!”
Hai mắt Thượng Quan Ngọc đỏ ngầu, dẫu cho bị đòn roi tra tấn đau đớn bao nhiêu hắn cũng không kêu, chỉ cười ha ha rồi gằn giọng nói với Vô Thần: “Ngươi nằm mơ! Thiên đạo dù có sụp đổ thì ngươi cũng không bao giờ đạt được mục đích đâu!”
Vô Thần giận điên lên, đánh càng hung hãn, mỗi một đòn roi đều truyền vào không biết bao nhiêu tà khí. Nhìn người bị gã tra tấn không bao lâu sau đã gục xuống, máu thịt nhầy nhụa thê thảm, hơi thở yếu ớt, gã mới nở nụ cười độc địa dùng chiếc roi nhuốm máu siết cổ Thượng Quan Ngọc, sắc mặt ngày một vặn vẹo.
“Chết đi! Ngươi chết, thiên đạo sẽ đau lòng lắm đấy chứ?” Gã nở nụ cười biến thái: “Yên tâm, ta sẽ giúp ngươi gửi tặng thiên đạo một món quà… Hahaha, chết đi!!!”
…
Thần đế can thiệp, Mục Hạc không còn phụ thuộc thiên đạo nữa, trở thành quỷ lưu lạc gần thành Bắc Minh. Hắn và Thượng Quan Ngọc cãi nhau, sau đó hắn chủ động né tránh đối phương.
Mục Hạc hai ngày nay bị bức cho điên rồi! Vô Thần biết rõ từng vị trí của hắn tựa biến thái cuồng theo dõi, mỗi ngày sẽ sai một con quỷ đem một cái khăn tay nhuốm máu, bên trong gói một ngón tay cho hắn. Chẳng bao lâu hắn đã nhận được mười ngón tay tất thảy.
Thượng Quan Ngọc cũng giống hắn, ở bất cứ nơi nào cũng đơn phương độc mã, y không có lấy một đệ tử, thuộc hạ cũng không… Nay y xảy ra chuyện, Mục Hạc cuống cuồng lên rồi đi tìm cứu viện.
Sở Tranh vừa mới bất tỉnh không lâu, đã có một đệ tử giữa đêm dẫn theo Mục Hạc lên núi Minh Ưu tìm Phù Uyên. Mục Hạc hiện tại chỉ là một quỷ hồn bình thường, không còn năng lực mạnh mẽ như lúc bị trói buộc thiên đạo, ngay cả việc tìm đến Vô Cực tiên tông cũng rất khó khăn. Gương mặt vốn thanh tú nay trở nên xanh xao tái nhợt, vẻ mặt lanh lợi khi xưa đã trở nên u uất tối tăm.
Phù Uyên không ngờ tới mới chỉ một thời gian thôi mà Mục Hạc đã trở nên như vậy, có chút không đành lòng: “Ngươi vì thiên đạo mà hi sinh quá nhiều…”
Mục Hạc không còn tâm trí quan tâm bản thân mình, quỳ xuống trước mắt Phù Uyên, khổ sở cầu xin: “Cầu xin ngươi… A Uyên, ngươi và Sở chân cứu Thượng Quan Ngọc giúp ta với… Cứu y…”
Phù Uyên hoảng sợ đỡ Mục Hạc đứng lên: “Thượng Quan Ngọc gặp nguy hiểm sao?”
Mục Hạc khóc nức nở lấy ra một cái hộp càn khôn, hắn muốn mở hộp nhưng tay run không mở nổi. Phù Uyên thấy thế liền thuận thế cầm cái hộp mở ra, khi thấy những ngón tay dính đầy máu bên trong thì hai chân nhũn ra, suýt chút nữa là đứng không vững.
“Chuyện này…” Phù Uyên chịu đả kích nhất thời không nói được gì, còn chưa kịp nghĩ nhiều hơn đã thấy một thuộc hạ của Sở Tranh hớt hải đi vào như muốn báo tin gấp. Khi thấy Mục Hạc đứng đây, thuộc hạ kia lại do dự rồi đi tới bên cạnh Phù Uyên, thấp giọng nói rất nhỏ bên tai y: “Tiểu chủ nhân, người của ta trong thành Bắc Minh báo tin Thượng Quan chân nhân đã… đã chết.”
Phù Uyên kinh sợ hô lên: “Ngươi nói cái gì?”
Thuộc hạ đổ mồ hôi lạnh, tiếp tục nói: “Thi thể Thượng Quan chân nhân bị treo trên cổng thành, từ lúc phát hiện vẫn không có ai tới gần được.”
Lượng thông tin này quá chấn động khiến Phù Uyên mất bình tĩnh hồi lâu, sau đó y lại thấy ánh mắt ngờ nghệch của Mục Hạc cách đó không xa đang nhìn mình.
Mục Hạc chưa hay chuyện gì, nhưng hắn và Thượng Quan Ngọc chưa có khế ước đạo lữ nên không cảm nhận được sao?
Phù Uyên không dám nghĩ nữa, bình tĩnh đi tới trước mắt Mục Hạc, chưa đợi Mục Hạc lên tiếng đã vung tay niệm thần chú. Chỉ trong nháy mắt Mục Hạc đã bất tỉnh gục xuống bả vai Phù Uyên.
“Xin lỗi, nhưng ta biết ngươi sẽ không chịu nổi đả kích này.” Phù Uyên thở dài nhìn sang thuộc hạ vẫn đứng như một khúc gỗ: “Ngươi sắp xếp cho Mục Hạc ở lại Minh Ưu trúc cung, mấy ngày nữa hắn tỉnh ta sẽ nói sự thật cho hắn biết.”
Chờ khi thuộc hạ đưa Mục Hạc đi rồi, Phù Uyên mới hoàn hồn lại, xoay người thì thấy Sở Tranh đã đứng ở cuối hành lang gần đó tự lúc nào, vẻ mặt thẫn thờ nhìn y. Trong lòng y không khỏi lo lắng cho đối phương. Không giống với Mục Hạc, tu vi của Sở Tranh không thấp, chỉ sợ hắn đã nghe được lời của thuộc hạ nói cho y ban nãy.