Ai Nói Ta Rất Yêu Sư Tôn? - Tiểu Ngũ Ca Ca - Chương 46: Chính miệng ngươi thừa nhận đó là ta
- Trang Chủ
- Ai Nói Ta Rất Yêu Sư Tôn? - Tiểu Ngũ Ca Ca
- Chương 46: Chính miệng ngươi thừa nhận đó là ta
Thi thể Miên Tích không biết đã biến mất tựa lúc nào, Tư Vu cùng kẻ nọ cũng không hề có một dấu vết. Phải mất mấy ngày Phù Uyên mới thôi không nghĩ tới sự việc hôm đó, thế nhưng y vẫn cứ có cảm giác bất an vô cùng.
Khế ước sư đồ chưa đứt, Sở Tranh tuy lo nhưng biết được Tư Vu không nguy hiểm tính mạng nên sau mấy ngày hắn đã thôi không nghĩ đến nữa.
Phù Uyên ban ngày không có việc gì, nhưng đêm đến y mơ một giấc mơ, lặp đi lặp lại. Thế nên có một đêm, khi hai người ngồi trong sân ngắm trăng thì y than thở với sư tôn, hắn bèn hỏi y mơ thấy ai.
“Ta không biết nữa… Ta không nhìn rõ mặt người đó. Kẻ nọ cứ đòi dẫn ta đi, nhưng ta không chịu, thế là gã biến mất.”
Sở Tranh nghe vậy thì sợ hết hồn, bảo: “Ngươi đừng có đi theo gã ta, nói không chừng gã muốn dẫn hồn ngươi đi!”
Phù Uyên: “Ừm.”
Sở Tranh hừ lạnh nói tiếp: “Ừm? Ta còn tưởng ngươi mơ thấy ta chứ, vì sao mơ đến một gã xa lạ?”
Nhận thấy trong lời nói có mùi ghen tuông, Phù Uyên hơi bất đắc dĩ nói: “Ta không mơ thấy sư tôn là chuyện bình thường mà. Chẳng lẽ đêm nào sư tôn cũng mơ thấy ta?”
Y nói xong thì có hơi hối hận vì lỡ lời. Quả nhiên Sở Tranh nghe vậy thì mỉm cười đáp: “Đúng vậy.”
Vành tai Phù Uyên dần đỏ lên. Y không có ngốc, Sở Tranh thích y, ai mà hắn làm gì y trong mơ chứ…
Sở Tranh quả thực hay mộng thấy Phù Uyên, lại còn là mộng xuân. Hắn bị dày vò nhiều rồi, người luôn trước mắt lại không có được. Nay Phù Uyên tự nhiên nhắc đến, hắn nhịn được trêu chọc đối phương một chút: “Uyên nhi muốn biết ta mơ thấy gì không?”
Phù Uyên lắc đầu.
“Là như vậy.” Sở Tranh nhướn người lại, khẽ hôn Phù Uyên một cái như chuồn chuồn lướt nước khiến y không kịp phản ứng lại.
Chỉ một nụ hôn phớt thôi mà hai má Phù Uyên đã nóng bừng như muốn nổ tung. Trái tim y đập thình thịch, sợ Sở Tranh sẽ làm ra hành động kì quái khác bèn nhấc chân lên bỏ chạy về phòng.
Mới vừa chìm vào giấc ngủ, y lại mơ thấy giấc mơ kì lạ lặp đi lặp lại đó.
Y thấy mình đứng ở một hoang mạc rộng lớn, trăng treo đỉnh đầu tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt. Kẻ nọ khoác áo choàng đen mũ trùm kín, giọng hơi the thé, vẫn như cũ dụ dỗ y đi theo gã. Gã đưa một tay ra, giọng điệu rất chân thành:
“Phù Uyên… Mau đi với ta.”
Phù Uyên đứng im không nhúc nhích, cũng không đáp lại. Y biết kẻ nọ sau ba lần gọi sẽ tự bỏ đi.
Nhưng điều Phù Uyên không ngờ tới lại là gã áo choàng đen lại nói một câu khác với mọi khi: “Người ngươi yêu, đã đi với ta rồi. Ngươi không đi chung với hắn ư.”
Trong lòng Phù Uyên có chút dậy sóng, nhưng ngoài mặt không để lộ ra chút sơ hở nào cho gã ta thấy. Y vẫn im lặng, song bỗng dưng nghĩ đến Sở Tranh.
“Hắn rất muốn ngươi đi cùng đó.” Áo choàng đen cười hì hì. “Ngươi không muốn sao?”
Phù Uyên bực bội đáp: “Nói hươu nói vượn, sư tôn sẽ không bao giờ để ta đi theo ngươi!”
Y mới vừa dứt lời, bỗng dưng có một bóng kiếm lao từ phía sau đâm thẳng vào lồng ngực gã áo choàng đen. Sở Tranh không biết đã tới đây tự lúc nào.
Gã áo đen bị đâm một kiếm, không cam lòng biến mất.
Phù Uyên ngây ngẩn nhìn Sở Tranh nay đã bước tới đối diện mình, mãi mới hỏi được một câu: “Tại sao… Sư tôn vào được trong mộng của ta?”
Sở Tranh dịu dàng đáp: “Biết có kẻ xấu muốn bắt tiểu tổ tông, ta yên lòng được sao?”
Phù Uyên thấy hắn ngày càng tiến lại gần, hơi mất tự nhiên nói: “Ta… Ta không có chuyện gì. Ta không đi theo gã đâu.”
Sở Tranh chợt kéo y ôm vào lòng, ghé sát tai y. Hơi thở nóng rực của hắn quẩn quanh bên tai, giọng cũng khàn khàn. “Uyên nhi… Vừa nãy gã ta nói người ngươi yêu cũng đi theo gã.”
Trái tim Phù Uyên bỗng chốc loạn nhịp, y cảm thấy mình đã không còn đường nào vãn hồi nữa.
Quả nhiên, Sở Tranh khẽ cười nói: “Ngươi liền đáp rằng sư tôn sẽ không bao giờ đi theo gã.”
“Ta…”
“Uyên nhi, gã chưa từng nói người ngươi yêu là ai. Chính miệng ngươi thừa nhận đó là ta.”