Ai Nói Enigma Và Omega Không Thể Bên Nhau - Thập Tam Thái Thái - Chương 6: Một người rồi lại một người
- Trang Chủ
- Ai Nói Enigma Và Omega Không Thể Bên Nhau - Thập Tam Thái Thái
- Chương 6: Một người rồi lại một người
Những người có mặt đã sống ở Nam Thành ít nhất 10 năm, bọn họ đều biết rất rõ từ đường Bình Hoa đến ngã tư gần nhất cách bao xa, ước chừng khoảng 800 mét.
Nhìn lại con phố, mặc dù buổi sáng công nhân vệ sinh đã quét dọn sạch sẽ nhưng lá cây bạch quả cuối tháng 8 vẫn không ngừng rơi rụng. Cứ mỗi khi gió thổi, lác đác từng chiếc lá hình quạt cứ thế tung bay rồi nhẹ nhàng tiếp đất, rất nhanh cả một không gian hai bên trái phải đều được bao trùm bởi lá cây.
Mọi người đều đau khổ không nói nên lời, trên mặt lộ rõ vẻ chán nản. Nhưng nghĩ tới việc phải lên hình, tất cả đều thu lại biểu tình khó coi, tỏ ra thật tự nhiên.
Phó Sâm hiểu rằng số phận quét đường này là khó tránh khỏi, nên khi những người khác còn đang loay hoay, hắn đã cầm chổi lên bắt đầu hành động.
Quét được một lúc, biết không thể trốn được, mọi người đành hò nhau gắng sức thu dọn lá rụng.
Trường Nhất Trung và Nhị Trung mỗi học kỳ đều ra quân dọn dẹp đường phố, nhưng chủ yếu là dành cho học sinh năm 1, trong khi bọn họ đa số đều là học sinh năm 2, năm 3, chẳng thể ngờ lại phải trải qua công việc này một lần nữa.
Một vài người đi đường ngừng chân xem bọn họ, có người còn dùng điện thoại di động chụp ảnh. Chắc họ cho rằng cảnh một nhóm học sinh giá trị nhan sắc cao đang dọn dẹp lá rụng có chút cảnh đẹp ý vui.
Thường Ý xúc một đống lá rụng rồi đổ vào chiếc túi ni-lông lớn màu đen do nam Alpha bên cạnh cầm. Nhân lúc máy quay không hướng về phía họ, cậu ta đặt xẻng xuống, đấm đấm eo, “Lớn lên đẹp quá cũng là cái tội nha. Tôn Hoài Văn, cậu nói xem có phải hay không?”
Tôn Hoài Văn dùng hai tay xách chiếc túi ni-lông lên, những chiếc lá rụng rất nhanh chìm xuống đáy. Liếc nhìn vào thấy đã gần đầy, cậu ta buồn bã nói: “Tôi chưa từng nghĩ tới, được ba mẹ ban cho nhan sắc bảnh bao hóa ra là để trưng diện quét đường”.
Thường Ý cười ha ha mấy tiếng. Thấy Nguyễn Khả San đang buông kẹp xuống và thay bằng một chiếc túi ni-lông lớn màu đen thì chỉ vào Tôn Hoài Văn rồi nói: “Giới thiệu một chút, giáo thảo số 1 của trường Nhị Trung chúng tôi, Tôn Hoài Văn”.
Tôn Hoài Văn bất đắc dĩ đáp lời: “Cậu có thể ngừng dán nhãn cho người khác một cách bừa bãi được không?”
Thường Ý vui vẻ, cười đến ngửa tới ngửa lui: “Ai bảo cậu suốt ngày tự luyến, mở miệng ra là phát ngôn như trúa hề”.
Nguyễn Khả San biểu tình u oán, thở dài nói: “Hâm mộ ghê, giáo thảo trường các cậu dễ gần như vậy”.
Tôn Hoài Văn có vẻ ngoài đẹp trai tỏa nắng, thoạt nhìn rất hòa đồng, hoàn toàn là mẫu người đối lập với Phó Sâm.
Tôn Hoài Văn sửng sốt, sau đó cười nói: “Tôi đâu có giống. Cậu nhìn xem, tuy rằng tán gẫu với nhau nhưng các cậu hoàn toàn không có tâm tư gì khác với tôi. Còn giáo thảo trường các cậu, rõ ràng chính là kiểu tinh hoa hội tụ, tiểu Omega rất yêu. Người đâu vừa cao lớn phong độ, vừa tuấn tú bất phàm, ai nhìn mà không mê chứ. Coi kìa, không phải có Omega đang vây quanh cậu ấy sao”.
Nguyễn Khả San lập tức tìm kiếm bóng dáng Phó Sâm. Quả thực lúc này, một thân ảnh đang lon ton đi theo hắn – Omega dáng người nhỏ xinh, khuôn mặt thanh thuần.
Đó là Lê Thư.
Không nghĩ tới, bị cự tuyệt như vậy nhưng Lê Thư vẫn không bỏ cuộc.
Omega gắt gao bám sát lấy Phó Sâm, quét tới đâu thì đối phương sẽ đi tới đó. Hắn vẫn chưa quên việc hai ngày trước vừa từ chối đối phương, thế mà lúc này, người ta lại đang cầm chổi đi qua đi lại trước mặt mình.
Mắt thấy đối phương đang đi đến gần…
Lại tới nữa, thiệt tình.
Phó Sâm trầm mặt, “Rốt cuộc cậu muốn cái gì?”
Lê Thư nhìn thấy Phó Sâm sắc mặt không tốt, cũng biết là đắc tội hắn nên không dám làm càn, “Phó Sâm, cậu thử hẹn hò với tôi đi, tôi lớn lên cũng đâu có xấu xí gì”.
Đúng vậy, Lê Thư đứng trước Phó Sâm chỉ có thể nói mình không xấu.
Phó Sâm ánh mắt lãnh đạm, ngữ khí khinh thường: “Cậu lấy đâu ra tự tin như thế? Cậu dựa vào cái gì mà cảm thấy tôi với cậu nên thử xem?”
Lê Thư trong nháy mắt rơi xuống vực sâu. Lời nói của hắn vốn đã khó nghe, so với câu “Cậu nói xong chưa, xong rồi thì đừng chắn đường tôi” bữa trước, thì lại càng giống như một trận gió lạnh thấu xương khiến toàn thân cô đông cứng, chẳng thể động đậy.
Phó Sâm mắt không thấy tâm không phiền đi qua chỗ khác.
Nguyễn Khả San thấy Lê Thư đứng yên tại chỗ, bộ dạng muốn khóc mà như không. Trùng hợp là bọn họ đứng cách đó rất gần, thanh âm không lớn không nhỏ, toàn bộ cuộc đối thoại đều nghe rất rõ ràng. Thường Ý và Tôn Hoài Văn chứng kiến một cảnh này đều không khỏi sửng sốt.
Một lúc lâu sau, Thường Ý nói: “Như vậy cũng quá vô tình đi, sẽ có ngày cậu ta biết yêu là gì sao?”
Nguyễn Khả San nhìn về phía Tôn Hoài Văn, “Đúng như cậu nói, tiểu Omega yêu thích nhất là kiểu tuấn tú lạnh lùng, bất cận nhân tình(*) như vậy”.
(*) “Bất cận nhân tình”: không hợp với đạo làm người, không hợp tình người, không hợp tình hợp lý
Ngược lại, Tôn Hoài Văn nuốt nước miếng, “Tôi cảm thấy cái số mình chắc thoát khỏi kiếp độc thân cũng dễ dàng thôi ha”.
Thường Ý không khỏi thán phục, lắc lắc đầu: “Tôi vốn tưởng Lâm Tẫn là cao thủ cự tuyệt rồi, không ngờ có người còn dữ dội hơn. Đúng là không có ai hoàn hảo cả, núi cao còn có núi cao hơn”.
Nghe vậy, Thường Ý liền phản ứng và hỏi: “Nhắc tới Lâm Tẫn, cậu ấy đâu rồi nhỉ?”
Tôn Hoài Văn chỉ tay về phía đầu đường, “Ở bên kia, lúc nãy thay chổi xong thì cậu ấy đi quét lá. Xem máy quay kìa, đúng là chỉ hận không thể dán chặt lên mặt cậu ấy, chăm chăm quay một người thôi à”.
Lâm Tẫn cẩn thận dọn dẹp lá rụng mà không nói một lời. Từ 10 phút trước, máy quay đã chỉ chọn cậu mà ghi hình. Sau khi bị Phó Sâm nói phũ, cậu không dám đi tìm xúi quẩy nữa.
Kỳ thực, Phó Sâm chỉ là giúp cậu mà thôi, hoàn toàn không có ý gì, cớ sao cậu lại cố chấp như vậy.
Cơn cảm nắng khiến kỳ phát tình đến sớm hơn. Trước mắt Lâm Tẫn khi đó tràn ngập khuôn mặt của đối phương, mỗi thời mỗi khắc đều hiện lên thật rõ ràng, vĩnh viễn không thể nào quên được, như in sâu trong tâm trí cậu. Cậu vốn nghĩ rằng đây là di chứng của kỳ phát tình, nhưng sau khi trôi qua, những cảm xúc ấy vẫn vẹn nguyên.
Cậu không thể nói chính xác mình có tình cảm gì với Phó Sâm, chỉ là muốn được gần gũi với hắn. Cậu luôn cho rằng người giúp đỡ mình là một Alpha cao lãnh, nhưng thật chẳng ngờ hắn lại là một Enigma lạnh lùng, không thấu nhân tình thế thái như vậy.
Trước khi học kỳ mới bắt đầu, cậu có nghe các học sinh xung quanh bàn tán về việc giáo thảo trường Nhất Trung lại một lần nữa phân hóa thành Enigma, tình huống hiếm thấy trăm năm có một. Cả nhóm người than thở số phận sao thật bất công, đã đẹp trai lại còn là Enigma thì ai mà sống nổi.
Enigma cao hơn Alpha, vượt trội cả về thể chất lẫn trí tuệ, địa vị trong xã hội nói chung đều đứng đầu, sánh ngang với những người thành đạt trong tầng lớp thượng lưu. Bản thân sự tồn tại của họ cũng đã đủ hoàn hảo, cuộc sống như dệt hoa trên gấm.
Khoảng 2 phút sau, máy quay rốt cuộc cùng cũng rời đi và chuyển sang người tiếp theo. Lâm Tẫn đứng thẳng dậy, nếu người quay phim còn ở lại, phỏng chừng cậu sẽ bị gẫy tay mất.
Cây chổi tre vừa dài vừa nặng, dùng để quét lá bạch quả thực sự không thuận tiện, mất nhiều thời gian mà lại rất tốn sức.
Phó Sâm nhìn thấy mấy người quay phim đi qua đây bèn lập tức chuyển hướng, rời khỏi tầm ngắm của máy quay.
Không để ý tới bên cạnh nhiều thêm một người, Lâm Tẫn trong lúc lơ đãng đánh mắt nhìn sang, phát hiện đó là Phó Sâm thì rối rắm muốn chết, nửa muốn nửa không tránh xa một chút. Nhưng sau khi cẩn thận ngẫm nghĩ, cậu tự hỏi có phải kỹ năng nói chuyện của mình đã quá lỗi thời không? Nếu cậu không ngừng nỗ lực, vui vẻ hướng tới tương lai thì có lẽ sẽ cải thiện được ấn tượng xấu trong lòng Phó Sâm chăng.
Hai tay cậu nắm chặt cán chổi, quét tới quét lui không dám tới quá gần: “Phó Sâm, thực xin lỗi, lúc nãy tôi có hơi đường đột”.
Phó Sâm khẽ nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu.
Một người vừa rời đi thì một người khác lại tới.
Đối với người khác, hắn hiếm lạ lắm sao?
Thấy Phó Sâm hồi lâu không phản ứng lại, Lâm Tẫn cau mày im lặng. Trong lòng cậu càng thêm khẩn trương, theo bản năng gõ gõ ngón tay vào cán chổi.
“Cậu”. Vì cái gì mà cậu không chịu từ bỏ chứ?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Phó Sâm liền bật cười.
Không phải hắn tự luyến, từ trước đến nay Omega tìm đến hắn cũng chỉ vì một mục đích, đó là tỏ tình và muốn cùng hắn yêu đương.
Phó Sâm mím chặt môi mỏng, trong phút chốc có chút suy tư. Hắn vốn không cần để ý tới tâm tình của đối phương, nhưng lời hắn nói ra với cậu so với những người khác uyển chuyển hơn không ít.
“Nếu cậu thích tôi và muốn cùng tôi yêu đương thì mong cậu hãy tìm đối tượng khác đi”.
Sự việc lúc này hoàn toàn khác với dự kiến, người đối diện dường như có chút hoảng hốt, mở to đôi mắt.
Lâm Tẫn không thể không suy ngẫm.
Thích? Là thích sao?
Luôn nghĩ đến, luôn thầm nhớ, không quên được.
Giống như tìm được đáp án, hai mắt Lâm Tẫn sáng lên: “Đúng vậy, tôi thích cậu”.
Như thể đã tìm được bằng chứng thuyết phục, Lâm Tẫn lặp đi lặp lại điều đó trong lòng.
Mình thích Phó Sâm.
Lâm Tẫn nhìn thẳng vào Phó Sâm, đôi mắt trong veo tinh khôi của cậu như tỏa sáng lấp lánh, cậu nói một cách chắc chắn, “Phó Sâm, tôi thích cậu”.
Phó Sâm: “…” Nói thật, hắn đang trong trạng thái tê liệt, toàn thân chết lặng.
“Tôi không nghĩ tới chuyện yêu đương”. Phó Sâm nhìn thẳng vào mắt Lâm Tẫn, cực kỳ nghiêm túc trịnh trọng nói.
Lâm Tẫn gật gật đầu, khảng khái nói: “Tôi biết”.
Cậu biết mà còn… Phó Sâm mệt mỏi bất lực.
Phó Sâm hoàn toàn cạn lời, chỉ muốn mặc kệ sự đời. Hắn vẫn nên tập trung quét rác, không cần để tâm điều gì nữa.
Lâm Tẫn lùi lại vài bước, giữ khoảng cách tối ưu để không làm phiền Phó Sâm. Trong khi quét lá bạch quả, cậu thầm nghĩ thì ra đây chính là yêu thích.
Tháng 8 mùa thu vàng qua đi, tiếp nối là mùa thu tháng 9 với sắc màu cam nổi bật. Lúc này, lá bạch quả mới bắt đầu rụng xuống, rải rác từng chiếc trên mặt đất, không khoa trương như thời điểm lá vàng rơi tháng 10, nhưng cũng dần xếp đầy thành một tầng.
Mặt trời đang vươn mình, thời điểm đến ngã tư đường cũng đã hơn 11 giờ. Mọi người thở phào nhẹ nhõm, ai nấy đều nhức eo mỏi lưng, hiếm lắm mới có một hai người vẫn giữ được thể lực. Ngày thường họ có bao giờ phải lao động lâu như vậy, ngay cả thời gian tập thể dục cũng chỉ giới hạn trong vòng 40 phút của một tiết học.
Bàn giao xong dụng cụ vệ sinh cho nhân viên đi cùng, mọi người thầm mong chờ hiệu lệnh giải tán.
Lúc này, nữ Beta đứng lên làm tổng kết: “Rất cảm ơn các bạn đã phối hợp cùng chúng tôi trong buổi sáng nay, các bạn đã rất vất vả rồi. Bây giờ là giữa trưa, để khen thưởng cho các bạn học sinh, chúng tôi sẽ đứng ra phụ trách về bữa ăn. Địa điểm ăn trưa là tại nhà hàng ở ngã tư trước mặt”.
Phó Sâm hỏi: “Không đi có được không ạ?”
Nữ Beta cười thấu hiểu, ánh mắt nhìn về phía mọi người, “Được, những học sinh không muốn đi có thể về nhà trước”.
Vừa nghe được ra về, một vài người trong số họ đã chọn rời đi giống Phó Sâm. Lâm Tẫn thấy Phó Sâm đi rồi thì cũng không ở lại thêm nữa.
Còn lại hơn 20 người cùng đi tới nhà hàng, vất vả cả buổi sáng, dại gì mà không ăn miễn phí.
– —-
* Lời editor: Em Phó nhiều khi phát ngôn thiếu đấm ghê. Mỗi lúc như thế, tui lại đọc lại khúc nó cứu em Lâm cho đỡ quạu. Chỉ muốn nói là mi sớm sẽ bị conditinhyeu quật thôi, mạnh miệng làm gì, há há ?