Ai Mới Là Kẻ Thảo Mai - Hoa Diệu - Chương 5
Vẫn còn khá sớm nên xung quanh chỉ toàn nhân viên đoàn phim và vài diễn viên quần chúng. Đạo diễn Lý thấy tôi và Dịch Sinh liền niềm nở chào hỏi
“Cô Hoa, hợp tác vui vẻ.”
“Tôi cũng vậy. Mong đạo diễn chỉ bảo nhiều hơn.” Tôi nở nụ cười công nghiệp, bắt tay bà ấy.
Đạo diễn Lý là một người phụ nữ trung niên dễ mến, trước đây tôi đã nói chuyện với bà ấy vài lần, cũng gọi là có quan hệ tốt.
Bà gật đầu với tôi, ra hiệu bảo tôi vào phòng hóa trang.
Bởi vì tính chất của vai diễn, người trang điểm đã “biến” tôi thành dáng vẻ của một người phụ nữ lạnh lùng, thông minh nhưng u buồn.
Đôi mắt thâm trầm, thiếu sức sống; mái tóc ngắn lượn sóng cùng chiếc áo măng tô màu vàng nâu tẻ nhạt, rất ra dáng một người trưởng thành.
“Chị Hoa, chị thật đẹp.” Cô bé trang điểm mỉm cười nhìn tôi, hai má trắng trẻo phiếm hồng.
“Cảm ơn em.” Tôi cười đáp lại.
“Ừm… không biết những lời này có thể an ủi chị không nhưng mà…” Cô bé gãi đầu, bối rối nói “Gia đình em rất thích những bộ phim chị đóng, mẹ em nói chỉ cần có chị thì phim nào mẹ cũng xem. Cho… cho nên là chị đừng quan tâm những bình luận ác ý trên mạng nhé, vẫn có rất nhiều người ủng hộ chị, gia đình em cũng vậy. Chị cố lên nhé.”
Tôi ngạc nhiên nhìn em ấy, lòng bất giác thấy ấm áp. Tôi gật đầu, cảm động cười với em “Ừm, chị chắc chắn sẽ không để fans thất vọng! Cảm ơn gia đình em vì đã ủng hộ chị nhé!”
Cô bé mỉm cười hạnh phúc, cúi đầu chào tôi rồi đi ra ngoài.
Aiya, cảm động quá đi mất, tinh thần làm việc của tôi nổi lên bừng bừng rồi đây này.
Vẫn còn nhiều thời gian trước khi bắt đầu quay, tôi ngồi xuống xem lại kịch bản.
Bộ phim《Từ bỏ》xoay quanh nữ chính Thời Vy, một vũ công trẻ có năng lực xuất chúng. Tuy nhiên, khi bước sang tuổi 28, Thời Vy đã không còn là “thiên nga” trong mắt mọi người nữa. Đàn em xinh đẹp tài năng hơn, có mối quan hệ rộng hơn; bạn trai nhiều năm đã sớm chán nản với mối tình tẻ nhạt, bỏ rơi cô để đến với một cô gái trẻ trung năng động; sự nghiệp bắt đầu tuột dốc, cộng với tâm trạng tiêu cực khi liên tục gặp chuyện xui xẻo đã khiến cô dần mất đi mục tiêu của đời mình, để rồi một ngày, khi đang thẫn thờ băng qua đường, cô gặp tai nạn giao thông.
Dù rất may mắn khi vẫn còn sống nhưng chân trái bị nghiền nát khiến cô bắt buộc phải cắt bỏ, trở thành người tàn tật. Đối với một vũ công thì đôi chân là một phần không thể thiếu để thực hiện thành công một điệu nhảy, nhưng giờ đây, Thời Vy đã đánh mất cả sự nghiệp cũng như một bên chân của mình.
Cô đau khổ, tuyệt vọng, mỗi khi nghĩ đến những chuyện không may gần đây đều khiến cô càng trở nên tiêu cực. Thời Vy không chấp nhận hiện thực khốc liệt ấy, cô bắt đầu vùng vẫy, cố thoát ra khỏi vận mệnh nghiệt ngã. Cô liều mạng tập luyện với đôi chân không còn nguyên vẹn, cãi nhau với đồng nghiệp, rời khỏi gia đình, v.v.. Cuối cùng, cho đến khi gặp lại bạn trai cũ đang vui vẻ ăn tối cùng một cô gái khác, Thời Vy chợt nghĩ:
Cô liều mạng như thế, thực chất là vì điều gì?
Mẹ của Thời Vy không đành lòng nhìn con gái đau khổ như vậy, quyết tâm đưa cô đi khám và chữa trị. Thời Vy bị trầm cảm nặng, cần phải nghỉ ngơi một thời gian dài. Đang cố gắng nhiều đến thế, đột nhiên bị buộc phải nghỉ ngơi, tất nhiên cô sẽ rất khó chịu. Cô tuyệt vọng nhìn bác sĩ, hỏi anh vì sao mọi chuyện lại trở nên như vậy. Cô không thể bỏ đam mê khiêu vũ của mình, cũng không cho phép mình thua kém những người đã từng đùa cợt, chê bai cô.
Bác sĩ Doãn Thư Dư – nhân vật thúc đẩy sự phát triển của nữ chính, cũng có thể gọi là nam chính – đã theo dõi tình trạng của Thời Vy trong nhiều ngày, anh cảm thấy mình hiểu được tình trạng lúc này của cô nên đã quyết định giúp đỡ cô bằng mọi cách.
Nhờ lời động viên của Doãn Thư Dư và mẹ, Thời Vy dần thoát khỏi bóng ma tâm lý từ thuở bé, vươn lên từ những khó khăn trong cuộc sống, từ bỏ những điều mà cô không thể và chấp nhận bản thân mình, cuối cùng trở thành một giáo viên khiêu vũ tài năng, được nhiều người yêu mến.
“Nếu bạn không thể làm gì để thay đổi hiện thực, hãy buông tay. Đừng trở thành tù nhân cho những gì mình không thể thay đổi. (Tony Gaskins*)”
* (1984) Diễn giả và tác giả người Mỹ, được xếp vào 50 người Under30Ceo đánh giá là truyền động lực nhất trên mạng Internet.
Đó là lời kết của bộ phim.
Quả nhiên, không phải chỉ kiên trì là được. Có những thứ chúng ta sẽ không bao giờ có được, vì vậy nên phải biết cách từ bỏ.
Nhưng còn tùy vào hoàn cảnh. Chúng ta cần cố gắng vì mục tiêu của mình khi còn có thể, chứ không thể nản chí mà bỏ cuộc, càng không thể lấy lí do ước mơ quá xa vời làm cái cớ để chúng ta lười biếng.
Khi còn đang suy nghĩ lơ mơ thì Dịch Sinh gõ cửa phòng gọi tôi
“Hoa Diệu, sắp đến giờ rồi.”
“Tôi ra ngay.”
Tôi nhìn lại mình trong gương, sửa sang lại biểu cảm rồi bước ra. Dịch Sinh chăm chú nhìn tôi một lúc rồi giơ ngón tay cái
“Khá đấy, trông già hơn hẳn.”
“Vâng vâng.”
Chúng tôi cùng đi tới chỗ đạo diễn, Dịch Sinh thì cứ không ngừng lải nhải bảo tôi phải cẩn trọng vì danh tiếng đang tuột dốc, đây chính là cơ hội để tôi chuyển mình.
Tôi chán nản thở dài một hơi, đột nhiên đụng phải người khác.
Ừm, ngực quá săn chắc rồi, mũi tôi kêu gào đầy đau đớn. Tôi ủy khuất xoa xoa mũi, ngẩng lên nhìn xem là ai.
Chu Diên, đối thủ ngang tài ngang sức của Giang Trục Lưu, người thủ vai nam chính Doãn Thư Dư.
Chu Diên trông có vẻ lo lắng khi thấy mũi tôi đỏ ửng lên, hai tay anh huơ huơ giữa không trung, giọng hốt hoảng
“Di… Hoa Diệu, em không sao chứ? Xin lỗi nhé, tôi không chú ý đến em…”
Dịch Sinh cũng sốt sắng hỏi han tôi. Tôi đẩy anh ta ra, nói rằng mình không sao. Tôi nhìn Chu Diên trong bộ blouse trắng đang bối rối, gượng cười với anh
“Em ổn ạ, không sao đâu. Lần đầu hợp tác vui vẻ nhé, tiền bối Chu.”
Anh lúng túng nhìn bàn tay tôi đang đưa ra, rụt rè nắm lấy và hơi nhếch môi
“Hợp tác vui vẻ, Hoa Diệu.”
Chúng tôi gật đầu chào rồi bước qua nhau, tôi kéo Dịch Sinh đến chỗ ngồi gần đây. Mọi người đang vô cùng bận rộn để chuẩn bị cho cảnh quay đầu tiên, chúng tôi đành ngồi ở xa xa để không làm vướng chân mọi người.
Dịch Sinh ở bên cạnh nhìn theo bóng lưng của Chu Diên, tò mò hỏi
“Quan hệ của cô với Chu Diên không được tốt à?”
Không hổ là quản lý ác ma Dịch Sinh, chỉ nhìn chúng tôi chào hỏi thôi mà đã thấy bầu không khí kì lạ giữa chúng tôi rồi.
Tôi đặt cằm lên tay, giọng không lớn không nhỏ nói với anh ta
“Ừm, trong gia đình thì mối quan hệ của chúng tôi khá tệ.”
Giữa chúng tôi luôn có một cái gì đó rất gượng gạo, nhưng không ai dám phá bỏ bức tường xa cách ấy.
Dịch Sinh há hốc mồm đầy ngạc nhiên
“Gia… gia đình? Ý cô là anh ta…”
“Anh ấy là anh họ tôi, chúng tôi có chung một ông nội.”
Phải, mẹ của anh ấy là em gái cùng cha khác mẹ của cha tôi.
Như tôi đã nói từ trước, ông nội tôi ngoại tình với bạn thân của bà nội, họ có với nhau một cô con gái, và cô ấy chính là mẹ của Chu Diên.
Thực ra trước đây chúng tôi rất thân thiết, nhưng chẳng hiểu sao từ khi Chu Diên đi du học, chúng tôi chẳng khác gì khách trong nhà của nhau.
Tôi thờ ơ nhìn mọi người chạy qua chạy lại như đàn kiến, Dịch Sinh thấy tôi như vậy cũng biết ý không hỏi gì thêm.
Đang cố gắng giữ cho tâm trạng ổn định thì bỗng dưng cặp đôi chim cút Giang Trục Lưu với Triệu Hâm Đình xuất hiện bóng lộn như dát bạc lên người. Tôi đảo mắt một vòng tròn, thơ thẩn nhìn vào không khí. Mọi người ở phim trường thì ồn ào bàn tán, có người thì đến chào hỏi, có người thì nhanh tay chụp ảnh, ào ào như ong vỡ tổ.
“Khoa trương.” Dịch Sinh tặc lưỡi khinh bỉ.
“Quan tâm làm gì cho mất mặt.” Tôi mỉm cười trào phúng.
Ai ngờ bọn họ mặt dày bước đến chỗ chúng tôi làm loạn, tôi thầm hỏi thăm 18 đời nhà đôi chim cút kia trong lòng, mặt không cảm xúc, lạnh nhạt gật đầu
“Anh Giang, hợp tác vui vẻ.”
“Cô Hoa cũng vậy.” Giang Trục Lưu nhàn nhạt nói, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại.
“Chị Diệu Diệu, lâu rồi không gặp!” Triệu Hâm Đình nâng cao giọng, nghe muốn nổi da gà.
Tôi cười nhạt “Cũng mới có một tháng thôi.”
Khóe miệng cười ngọt ngào của cô ta cứng lại, chắc muốn ch.ửi tôi lắm đây mà. Hờ, diễn trò hay như vậy, sao cô không đi làm diễn viên hài đi, xứng đáng nhận giải chúa hề toàn cầu lắm đấy.
Dịch Sinh là một quản lý tài ba hiếm có, không đời nào anh ta sẽ để nghệ sĩ của mình chịu thiệt. Anh ta liếc con mắt cú vọ của mình, nhìn thẳng vào đôi chim cút rồi lạnh lùng nói
“Ảnh đế Giang và cô Triệu đây sao còn không nhanh đi trang điểm đi? Hai người chậm trễ như vậy sẽ ảnh hưởng đến đoàn phim lắm đấy, chúng tôi không quan trọng chào hỏi đâu, hai người đừng lo.”
Hê hê, thì ra mỏ anh hỗn cũng có tác dụng phết đấy quản lý Dịch.
Giang Trục Lưu mím chặt đôi môi mỏng của mình đầy giận dữ, đang định phản bác gì đó thì Triệu Hâm Đình đã chen lên nói trước
“Không… không phải bọn em cố ý đến muộn đâu ạ, tại tối hôm qua bọn em bàn bạc về vai diễn lâu quá nên thành ra ngủ muộn… Chị Diệu Diệu đừng để ý nhé.”
Đôi mắt tròn trĩnh của cô ta đột nhiên ướt sững nước, cứ như bị bọn tôi bắt ép vắt ra nước vậy. Ôi thôi thôi con xin mẹ đấy, con phục mẹ rồi, mẹ khoe mẹ làm tiểu tam thì cũng thôi đi, mẹ còn ra vẻ bị bắt nạt là sao?? Mẹ thảo mai nó cũng vừa vừa thôi chứ, à nhầm, trình độ của mẹ người ta gọi là trà xanh trà thái chứ thảo thảo cái quỷ gì nữa!
Tôi và Dịch Sinh muốn phớt lờ cô ta nhưng một giọng nói trầm thấp vang lên
“Nếu hai người chăm chỉ như vậy thì còn không mau đi đi, đứng đây mãi định kéo lùi thời gian quay phim à?”
Chu Diên đẩy cặp kính gọng đen trên mũi, hai tay khoanh lại hững hờ, anh bước đến cùng quản lý của mình đứng bên cạnh tôi.
“Lịch trình của chúng tôi đều kín hết, chúng tôi không có nhiều thời gian để chơi đùa như anh Giang và cô Triệu đâu, hi vọng hai người có thể thông cảm với chúng tôi.”
Ê hê hê hê, đúng là anh trai của em, lập luận dẫn chứng vẫn đầy đủ và sắc bén.
Tôi nhếch miệng cười đầy khiêu khích
“Hai người thông cảm nhé, chúng tôi bận lắm ~”
Giang Trục Lưu và Triệu Hâm Đình á khẩu, cuối cùng bọn họ hung hăng lườm chúng tôi rồi đi mất. Tôi hả hê cười trong lòng, nhưng rồi nhận ra Chu Diên đang liếc nhìn tôi chằm chằm, tôi đành ho khan hai tiếng rồi nhìn lại anh
“Anh Chu, trên mặt em viết chữ gì sao?”
Chu Diên nghe vậy vội nhắm mắt lại, quay mặt đi
“Chữ “Dzừa lắm”.”
“Phì!”
Quản lý Phó không nín được cười, vội ngồi thụp xuống đất, ôm bụng ha hả.
Dịch Sinh nhìn anh ấy đầy thương hại, nhưng vì anh ta vừa mới biết quan hệ giữa chúng tôi nên khó hòa nhập được cũng phải.
“Tra nam tiện nữ xứng đôi.”
Chu Diên không đùa nữa, nhàn nhạt cất giọng. Tôi nhếch miệng cười lạnh
“Kệ đi, “Nhất dạ phu thê bách dạ ân/Nhất nhật phu thê bách nhật ân”*, nói mồm là giả nhưng thâm tâm là thật, nên chúc phúc.”
* Hiểu đơn giản là một đêm là vợ chồng thì trăm ngày sau vẫn còn tình nghĩa.
“Anh không muốn phí lời.”
“Được rồi mà.” Tôi phì cười.
Đạo diễn Lý vẫy tay, tôi vội đưa quyển kịch bản cho Dịch Sinh rồi chạy đi.
“Em đi đây, chúc may mắn.”
“Chúc may mắn.” Chu Diên gật đầu cười.
“Cố lên.”
“OK!!!” Tôi giơ tay chữ V, trong tim tràn ngập ấm áp.
– —–
“Nhờ cậu chiếu cố con bé nhé.”
Chu Diên nhìn Dịch Sinh bằng đôi mắt màu nâu sẫm đầy ý vị, gương mặt cực kì nghiêm túc, hẳn là anh biết Dịch Sinh hiểu được quan hệ giữa anh và Hoa Diệu rồi.
Dịch Sinh chớp mắt, hàng mi rủ xuống nhưng ánh mắt kiên định
“Đương nhiên, cô ấy là diễn viên duy nhất mà tôi quản lý, chắc chắn là phải quan tâm rồi.”
Chu Diên gật đầu đồng ý, lại tiếp tục theo dõi Hoa Diệu đang bận rộn. Một lúc lâu sau đó, anh mới nói nhỏ vừa đủ để Dịch Sinh nghe được
“Diệu Diệu là một đứa trẻ ngoan, tôi thực sự không nỡ để con bé phải chịu ủy khuất, đặc biệt là trong cái ngành tràn ngập nguy hiểm như giải trí…”
Dịch Sinh nghe xong bỗng nhớ lại, khi scandal giữa Hoa Diệu với bộ tam ngôn lù kia đang nổi sóng thì Chu Diên có đăng một bài viết:
[Chúng ta có thể hiểu lầm một người vô tội nếu chỉ nghe từ một phía, tôi tin rằng mọi người là người có lý trí, đừng nên vì một vài bài viết bôi nhọ mà hủy hoại cuộc sống của người vô tội.]
Nhờ bài đăng đó của anh ấy mà Hoa Diệu không còn bị công kích gay gắt nữa, mọi người cũng thay đổi cái nhìn về cô và bộ tam kia, tuy không thể ngăn cản một vài phần tử cố ý bôi nhọ nhưng cũng đủ để cư dân mạng nhìn Hoa Diệu một cách tích cực hơn. Giờ nghĩ lại, Chu Diên và Hoa Diệu là họ hàng, anh ấy bảo vệ em gái mình như vậy đúng thật là rất hợp lý. Ban đầu anh còn tưởng anh ta và Hoa Diệu có mối quan hệ bí ẩn, thì ra…
À mà sếp của Dịch Sinh cũng đã giải quyết đám fans não tàn và thủy quân của bộ tam ngôn lù rồi, bài đăng của Chu Diên cũng chỉ là một cơn sóng nhỏ trong đợt càn quét đám xấu xa dám động đến Hoa Diệu của sếp thôi.
“Đúng vậy, cô ấy rất tốt.” Dịch Sinh không dám nói quá nhiều, chỉ đủ để Chu Diên hiểu rằng công ty rất coi trọng Hoa Diệu.
“Nhưng cô ấy không còn là một đứa trẻ, cô ấy là một người trưởng thành và rất có trách nhiệm.”
Hiếm khi Dịch Sinh mỉm cười chân thành như vậy, đôi mắt anh hướng thẳng đến Hoa Diệu
“Cô ấy là một diễn viên tài năng, và tôi nhất định sẽ biến cô ấy thành nữ diễn viên nổi tiếng nhất giới giải trí.”
Chu Diên ngạc nhiên quan sát anh. Với sự quyết tâm ấy, Dịch Sinh đã thành công chiếm được niềm tin của anh.
Anh cười nhẹ, gật đầu
“Nhờ các cậu nhé.”
“Ừm.”