Ác Thê Của Quốc Sư - Phong Vô Ảnh (full) - Chương 53: Chấm dứt giao dịch
Bắc Đường Du cầm ly rượu kính Tây Định Hầu trước rồi mới ung dung uống cạn. Hắn đặt ly xuống bàn tiệc đầy thức ăn, không định gắp miếng nào mà nói: “Lần đầu mới được uống rượu cùng hầu gia, phát hiện ra vị rượu thơm mùi hoa đào, hẳn là hoa đào hái trong phủ ủ mà nên.”
Tây Định Hầu gật đầu: “Trương lão thích ủ rượu, ngày thường rảnh rỗi vẫn thường hái hoa để ủ. Ta uống quen loại rượu này rồi cũng chẳng muốn đổi thứ khác. Thường nói nhi nữ tình trường nhưng riêng ta cảm thấy khẩu vị của nam nhân đôi khi còn cố chấp hơn.”
Bắc Đường Du đồng tình, hiểu ra ý tứ ẩn sâu trong câu nói này của Tây Định Hầu. Không cần ông phải lên tiếng hỏi, bản thân hắn tự giác nói ra: “Giống như việc đường ca của ta thích nốt ruồi lệ vậy. Câu chuyện trước đây ta kể không phải là giả, chỉ là chưa kể hết mà thôi. Bắc Đường Phi không phải con trai ruột của Bắc Đường Lẫm. Bắc Đường Lẫm có bệnh, định trước một đời vô duyên với đường con cái. Thê tử ông ấy bế về đứa con của muội muội ngay khi còn bọc trong tã nói dối là con do hai bọn họ sinh ra. Trong Bắc Đường gia chính là như thế. Kể cả khi Bắc Đường Lẫm có địa vị quan trọng, nếu không có con cái kế tự, ông ta sẽ bị phụ thân ta đạp xuống. Ban đầu ta cũng tưởng Bắc Đường Phi rất yêu Miên Miên. Sau khi Miên Miên chết, gia đình nàng ta đến Bắc Đường gia làm ầm lên muốn vòi vĩnh chút tiền, khiến cho Bắc Đường Lẫm và Bắc Đường Phi tranh cãi. Ta cố tình nghe lén bọn họ mới phát hiện ra sự thật động trời rằng Miên Miên không phải bệnh chết mà bị Bắc Đường Dung hành hạ đến chết vì ghen tuông. Trong mối tình lén lút này, Bắc Đường Dung luôn là người đòi hỏi rất cao. Dù là trước khi vào cung hay sau khi vào cung đều muốn Bắc Đường Phi ở bên cạnh mình, cho nên không từ thủ đoạn nâng đỡ Bắc Đường Phi trở thành thống lĩnh cấm vệ quân. Bắc Đường Phi rõ ràng có si mê Bắc Đường Dung nhưng hẳn là không muốn tiếp tục nữa, bèn dùng Miên Miên như một lá chắn cho tình cảm của mình, còn thật sự nghĩ muốn cưới Miên Miên về phủ. Bắc Đường Lẫm hiển nhiên cũng không muốn mạo hiểm nhưng lại không dám khiến Bắc Đường Dung phật lòng, chỉ đành đóng vai người xấu chia uyên rẻ thúy. Tâm tư của cả ba người này đều mâu thuẫn kỳ lạ. Một vết nứt nhỏ cứ thế mà lan rộng dần trên bức tường tình cảm và lợi ích của bọn họ, bức tường đã lung lay theo năm tháng rồi, chỉ cần dùng một ngón tay khều vào cũng đủ để nó phải đổ ngã.”
“Vậy thì cung nữ bù nhìn kia chỉ dùng như một mồi nhử cơn ghen của Bắc Đường Dung, khiến cho Bắc Đường Phi nhớ lại cái chết của Miên Miên. Vì để không bị trói buộc vào tình cảm bất phân luân lý này, cũng không muốn tiếp tục làm con rối trong tay Bắc Đường Lẫm, có thể Bắc Đường Phi đã chủ động cắt đứt với Bắc Đường Dung?”
“Hầu gia đoán không sai. Ta nhờ Quế công công sắp xếp tai mắt cẩn thận, khi Bắc Đường Phi và Bắc Đường Dung hẹn gặp riêng liền có tin truyền tới tai hoàng thượng. Thật ra nhiều năm như vậy rồi, cũng không phải giữa bọn họ chưa từng gặp riêng lần nào, chỉ là lần này xui xẻo một chút vì thời cơ này ta đã chờ đợi rất lâu rồi. Hoàng thượng đại nộ, Bắc Đường gia vĩnh viễn không còn cơ hội trở mình được nữa. Hào quang của Bắc Đường gia không cần ai dập cũng tự tắt.”
Tây Định Hầu tặc lưỡi: “Vậy mà lại mất cùng lúc hai người quan trọng như thế. Không ở trong Bắc Đường gia, làm sao hiểu được sâu mọt gặm nhấm hư hại đến mức nào? Quả nhiên người ngoài như ta khá là vô tri. Một gia tộc lạnh lùng tàn nhẫn, khó trách phụ thân ngươi lại là kẻ như thế.”
Bắc Đường Du không hài lòng cười nhếch môi: “Hầu gia nhầm rồi. Phụ thân ta cũng đã bị loại khỏi bàn cờ. Thói đời rất phũ phàng. Lúc hào quang Bắc Đường gia còn tồn tại, tội lỗi giết người cướp của dâm loạn lớn đến chừng nào thì cũng không ai dám xét xử người của gia tộc này, chỉ có thể đồng lõa hoặc ếm nhẹm. Giờ đây, hào quang lụn bại, việc phụ thân giết chết tam nương và ngũ ca bị đồn đại khắp đầu đường cuối ngõ. Dương tri phủ nếu không hỏi đến thì phải ăn nói sao với bề trên, ăn nói sao với hoàng thượng đây? Chắc là bây giờ phụ thân đang ở trong ngục chờ đợi bản án của chính mình. Cây đổ thì toàn bộ khỉ trên đó cũng vong mạng thôi.”
Tây Định Hầu nhìn Bắc Đường Du cười lạnh lẽo tận xương cốt mà có chút rùng mình. Hắn nói về cái chết của kẻ sinh thành ra mình giống như cái chết của một ai đó chẳng hề liên quan. Có lẽ trong ánh mắt của Tây Định Hầu chính là như vậy, nhưng với Bắc Đường Du, hắn đã đánh mất cảm giác thân tình từ lâu. Nên nói là hiện tại hắn đối với cái chết của mỗi một người trong gia tộc đó rất cao hứng. Không đay nghiến, không thù hận, không chỉ trích, chỉ có duy nhất cao hứng mà thôi.
Tây Định Hầu cụp mắt thở dài: “Dừng ở đây được rồi. Kẻ thù của ta chỉ có phụ thân ngươi, không phải là toàn bộ Bắc Đường gia. Đừng ép chó đến bước đường cùng, khi nó cắn trả lại ngươi sẽ mất mạng.”
“Ta từng hứa với hầu gia sẽ khiến cho Bắc Đường gia sụp đổ hoàn toàn trong một năm. Nay thời hạn còn chưa đến, chỉ cần Bắc Đường gia còn sót lại trụ cột nào thì ta còn tiếp tục. Ta đã quen chơi đùa với đám chó dữ rồi, lúc trước bị cắn cũng không ít, giờ càng phải đem những vết cắn đó hoàn trả gấp bội. Huống hồ, kẻ thù của hầu gia đã diệt nhưng kẻ thù của ta vẫn còn sống rất tốt. Hầu gia muốn chấm dứt giao dịch tại đây cũng được, ta không phản đối, người chỉ cần đứng bên ngoài nhìn là đủ. Hôm nay ta đến còn muốn đa tạ hầu gia khi xưa đã tin tưởng và cho ta cơ hội.” Bắc Đường Du tự rót rượu ra ly, nâng lên kính Tây Định Hầu rồi uống cạn đặt lại bàn và hành lễ rời khỏi. Hắn muốn Tây Định Hầu biết cho dù hiện tại hắn có thể tự lực không cần đến ông nữa, nhưng ân nghĩa tác hôn cho hắn và Phong Chi Danh vẫn còn đó. Một đời này hắn không dám quên.
Trương Hưng mím môi, muốn hỏi lại thôi. Dáng vẻ đắn đo của ông khiến Tây Định Hầu nhìn không thuận mắt bật cười: “Đừng lo lắng. Bất kể ta có dẫn sói vào nhà của Danh nhi thì cũng là một con sói trung thành mà nhỉ? “
Rời khỏi hầu phủ rồi, Bắc Đường Du và Sài Thất đi tản bộ giữa phố xá đông đúc. Sài Thất tranh thủ mua rất nhiều quà bánh cầm đầy ắp cả hai tay, ăn mãi mới vơi được một nửa, còn Bắc Đường Du lại chỉ cầm xâu kẹo hồ lô nhìn mải mê. Sài Thất vừa ăn vừa hỏi hắn: “Phu nhân có phải bị nghiện thói xấu của quốc sư rồi không?”
“Ta nhớ phu quân lắm, rõ ràng là ở chung phủ mà cứ như ta ở có một mình. Nếu bị thất sủng tống vào lãnh cung thì không nói, đằng này còn chẳng có lãnh cung mà lại thành phế phi.”
Sài Thất ăn xong cười nhe cả hàm răng, lật đật phủi mấy vụn bánh dính trên miệng nói: “Phu nhân đúng là văn nhân, ăn nói cao siêu quá trời, ta nghe mà chẳng hiểu gì hết ngoài câu đầu tiên. Phu nhân yên tâm đi. Quốc sư chắc sắp xuất quan rồi.”
Bắc Đường Du định lên tiếng, chợt nghe có sạp bói gần đó hô toáng lên nhất vận nhì mệnh gì đó. Hắn hiếu kỳ kéo Sài Thất đi xem thử. Sài Thất chẳng thể hiểu nổi nói: “Người muốn xem thì bảo quốc sư xem cho. Quốc sư còn giỏi gấp mấy ngàn lần đám thuật sĩ giang hồ này mà, chỉ là ngài ấy không thích đoán trước vận mệnh thôi.”
“Đã không thích thì ngươi nghĩ phu quân có chịu xem cho ta hay không? Đương nhiên là không rồi.”
Bắc Đường Du đi đến gần quầy ngồi xuống. Lão thầy bói cầm mai rùa lên ra vẻ rất thành thạo hỏi: “Công tử muốn xem gì?”
Bắc Đường Du ra hiệu cho Sài Thất trả vài đồng tiền rồi nói: “Tình duyên đi. Ta phải lòng một người, muốn biết có thể thành đôi với người ấy không?”
Sài Thất đứng bên cạnh che miệng cười tủm tỉm.
Lão thầy bói bốc quẻ xong bèn bàn: “Cơ hội rất cao, vận đào hoa phong phú, ắt là muốn gì được nấy. Có điều…không biết là công tử phải lòng mấy người? Trong mệnh của công tử định sẵn sẽ có tới hai thê tử.”
Sài Thất hết nhịn nổi ôm bụng cười nắc nẻ. Bắc Đường Du chống tay tư lự: “Thế thì chết thật rồi. Ta không phải muốn lấy, mà là muốn gả.”
Lão thầy bói đổ mồi hôi hột biện minh: “Vậy chắc là sẽ có hai phu quân.”
“Người phu quân đầu tiên trông thế nào?”
Lão thầy bói miễn cưỡng: “Cũng không tệ.”
“Vậy còn người thứ hai? Có tốt hơn người đầu tiên không?”
“Công tử, người rốt cuộc đến bói hay đến phá sạp của lão vậy?” Lão thầy bói nhìn thái độ không nghiêm túc của Bắc Đường Du, còn cả tên hạ nhân bên cạnh cứ cười không dứt, tâm tình hơi bực bội hỏi.
Bắc Đường Du kính lão đắc thọ, không làm khó nhau nữa, đứng lên cùng Sài Thất đi sang chỗ khác. Sài Thất lèm bèm: “Đúng là đồ thuật sĩ dỏm. Cái gì mà hai phu quân? Quốc sư đã là tốt nhất trên đời rồi.”
Bắc Đường Du có cùng tâm đắc với Sài Thất, cắn một viên kẹo hồ lô rồi nói: “Cũng là ngọt nhất trên đời. Nhớ phu quân thật đấy! Ta có nên đốt bỏ cái luyện dược đường kia đi không ta? Để phu quân về sau không bao giờ bế quan được nữa.”
“Phu nhân mà làm vậy là quốc sư nổi giận sống chết với người đó.”
“Thật sao?” Bắc Đường Du làm ra vẻ khó tin hỏi.
“Thật mà.”
“Ta lại rất muốn biết bộ dạng khi phu quân nổi giận là thế nào? Đúng là nên đốt bỏ.”
“!!!”