Ác Thê Của Quốc Sư - Phong Vô Ảnh (full) - Chương 52: Cẩm nang
Tuy nhiên, điều khiến cho Bắc Đường Du cao hứng nhất chính là Sài Thất mách lẻo rằng người phu quân “mười ngón tay không dính dương xuân thủy” của hắn đang hì hục trong bếp nấu ăn vì hắn. Nghe xong, Bắc Đường Du liền nhanh chân chạy đi xem thử.
Hôm nay, Phong Chi Danh không xõa tóc như mọi ngày mà búi cao và dùng trâm bạc cố định lại, đuôi tóc dài để rũ ở vai phải trông khác lạ vô cùng. Bắc Đường Du rón rén đi tới sau lưng ôm chầm y gọi trìu mến: “Phu quân à! Ngươi đang làm gì vậy?”
Phong Chi Danh giật mình nhìn cái đống bầy nhầy đen thui ở trong chảo, thật chẳng muốn để cho Bắc Đường Du thấy chút nào nhưng bị bắt quả tang rồi thì phải làm sao?
“Ta…nấu ăn.” Phong Chi Danh hơi ngượng nói.
Bắc Đường Du nghiêng đầu ra, nhìn xong cười đến nội thương: “Sao trông nó không giống thức ăn chút nào vậy?”
Phong Chi Danh đậy nhanh nắp lại che giấu tàn tích: “Cái này đúng là không thể ăn được.”
“Thì ra cũng có thứ mà phu quân nhà ta không giỏi cơ đấy, nhưng không sao đâu, chỉ cần là phu quân nấu thì ta sẽ ăn hết.”
Phong Chi Danh xoay người qua ngắt mũi hắn một cái: “Không được miễn cưỡng. Ăn rồi bị bệnh người chữa không phải vẫn là ta sao? Thôi bỏ đi. Ta thấy phu thê trong những gia đình bình dân một người nấu một người ăn mới vui vẻ làm sao, tuy là bữa cơm đạm bạc cũng rất ấm áp. Ta còn định sẽ nấu cho ngươi một bữa thịnh soạn, nghĩ bụng chắc cũng không khó lắm, ai ngờ rất khó, còn khó hơn bảo ta hồi sinh cho người chết nữa.”
Bắc Đường Du cười toe toét: “Phu quân có lòng đã là đáng quý nhất rồi. Về phần nấu ăn cũng cần thời gian trau dồi, không thể gấp gáp một sớm một chiều được. Hay là để ta nấu cho ngươi ăn?”
“Ngươi biết?”
Bắc Đường Du gật đầu: “Chỉ vài món đơn giản thì không làm khó được ta, cao lương mỹ vị e rằng ta chưa đủ tài. Phu quân đi dạo đi, ta dọn dẹp phòng bếp một lát rồi nấu.”
Bắc Đường Du nhanh nhảu đẩy Phong Chi Danh ra ngoài rồi khép cửa phòng bếp lại. Phong Chi Danh nhìn lên trời mỉm cười, mong ước được thê tử nuôi của y xem như thành thật rồi. Y an nhiên đến chỗ Bát Thập luyện tập xem Sài Thất có lười biếng hay không.
Sài Thất lúc này đang nằm gác chân trên ghế dài ở hậu hoa viên ngủ, bỏ mặc Bát Thập muốn đấm đá thế nào thì tùy. Phong Chi Danh nhẹ nhàng đi đến, xem qua Bát Thập linh hoạt hơn trước thì khá hài lòng, nói: “Dừng được rồi.”
Bát Thập ngoan ngoãn nghe lời, theo ánh mắt ra hiệu của Phong Chi Danh mà tự đi về phòng cương thi không khác gì một người sống lành lặn bình thường. Phong Chi Danh nắm lỗ tai Sài Thất kéo lên. Sài Thất vì đau mà la oai oái tỉnh dậy, vừa trông thấy y liền im bặt xấu hổ.
“Ta bảo ngươi trông hắn luyện quyền, ngươi lại ngủ ngon nhỉ?”
Sài Thất lật đật đứng dậy, vừa cố gỡ tay của Phong Chi Danh vừa làm ra bộ dạng tội nghiệp: “Quốc sư thông cảm cho ta đi. Ngày nào cũng làm đi làm lại mấy việc này ta không chết vì mệt mà chết vì chán đấy.”
Phong Chi Danh buông tay, cười nham hiểm: “Thôi được, để ta kiếm chuyện mới cho ngươi làm. Đi tìm thêm vài cái thi thể khác về đây. Nhớ kỹ, phải là thứ tốt tốt một chút. Thứ không tốt ta lấy thi thể ngươi bù vào.”
“Quốc sư!” Sài Thất gào lên đau đớn. “Ngài đùa ta hả? Ta khó khăn lắm mới kiếm được Bát Thập về, lấy đâu ra thêm vài con như thế nữa? Trên đời cũng không nhiều người chết có thần lực bẩm sinh như vậy.”
“Nha môn không có thì vào nghĩa trang mà đào.”
“Nhưng quốc sư từng nói như vậy tổn hại âm đức lắm mà?”
“Dù có tổn cũng là tổn của kẻ phá rối thi thể như ta, ngươi đào thôi thì không hề gì đâu. Dẫn theo mấy người trong phủ, tìm nhanh về nhanh, đừng để bị quan phủ bắt là được. Trận pháp cương thi ta bảo ngươi luyện, luyện thế nào rồi?”
“Cực kỳ lợi hại. Bọn chúng tuy không được linh hoạt và nghe hiểu tiếng người như Bát Thập nhưng đã khá hơn trước nhiều lắm, động tác tay chân dứt khoát lanh lẹ, nếu không nhìn mặt cũng không biết là cương thi đâu. Có điều, quốc sư chuẩn bị kỹ càng như thế để làm gì?”
“Sắp tới sẽ có kẻ địch tới viếng phủ. Ta chỉ phòng hờ trường hợp xấu nhất nếu là Mao Toại Tử đích thân xuất hiện, nếu không phải thì càng tốt, xem như ta lo xa vậy thôi. Tuy nhiên, dù kẻ địch có là ai, ngươi cũng phải bảo vệ tốt cho phu nhân, bảo vệ tốt cho bản thân mình nữa.”
Sài Thất thấy lạ chớp mắt hỏi: “Vậy còn quốc sư ở đâu?”
“Mấy lời này đương nhiên là phòng hờ khi ta không còn ở đây. Nếu ta còn thì sẽ để cho bất cứ ai tổn hại nổi các ngươi hay sao? Kỳ thật ngươi cũng không tệ. Ta nghĩ ngươi sẽ tự ứng phó rất tốt. Ngươi theo ta từ nhỏ tới giờ, bản lĩnh ta có bao nhiêu đều đem dạy hết cho ngươi rồi. Nếu ngươi chịu bớt chút thời gian ham ăn ham chơi đó đã thành tài từ lâu. Cơ mà, nói đi cũng phải nói lại. Trẻ con đúng là nên ăn nhiều chơi nhiều, đừng cứ vô vị như ta từ nhỏ tới lớn chỉ biết dán mặt vào mấy thứ quái gở.”
Phong Chi Danh vươn tay định sờ vào đầu Sài Thất nhưng bị Sài Thất hiểu lầm là nhéo tai, liền né ra một đoạn xa. Phong Chi Danh sượng mặt nhìn Sài Thất hừ lạnh: “Ngươi giỏi!”
“Quốc sư chắc là bị đoạt xá rồi.” Sài Thất vô tư cười hì hì nhanh chân chạy đi, vừa nhảy chân sáo vừa hát líu lo, tâm trạng vô cùng cao hứng vì được Phong Chi Danh khen.
Tầm trưa, sau khi dùng bữa xong, Bắc Đường Du vào phòng tắm ngâm mình, mới ngâm được một lúc thì Phong Chi Danh cũng đi vào. Bắc Đường Du nhớ đến một chi tiết trong thoại bản từng đề cập. Hai nhân vật chính cùng ngâm mình sau đó thì ê ê a a kịch liệt giữa hồ tắm. Hắn tưởng Phong Chi Danh cũng muốn như thế nhưng thì ra y chỉ muốn kiểm tra vết sẹo trên lưng hắn thế nào rồi.
Phong Chi Danh chậm rãi dùng khăn mềm lau sơ qua lưng của Bắc Đường Du nói: “Bây giờ không còn trông thấy gì nữa, ngoại trừ một vết sẹo duy nhất do quá sâu, chạm đến tận xương nên vĩnh viễn không xóa được mà chỉ mờ đi.”
Bắc Đường Du khổ tâm vô cùng, trong lòng cực kỳ trông chờ một chuyện khác. Hắn quay sang cầm lấy tay Phong Chi Danh, hơi ưỡn người tới trước: “Đều nhờ ơn phu quân cả. Ta dùng thân đền đáp nha?”
Phong Chi Danh hiểu ý nhưng lại lảng tránh nói: “Ta phải bế quan vài ngày.”
“Lại bế quan?” Bắc Đường Du bất mãn hỏi.
“Ta phải làm chuyện chính sự, đừng giận dỗi như trẻ con được không? Bù lại, cả ngày hôm nay chỉ ở cạnh ngươi.” Phong Chi Danh hôn lên tóc trán còn ướt đẫm của hắn rồi giúp hắn lau sạch người mặc lại y phục.
Không gian thanh tĩnh. Ở trên giường, Bắc Đường Du nằm gối đầu trên đùi Phong Chi Danh đọc thoại bản, còn y thì đọc sách trận pháp, thi thoảng sẽ xoa trên tóc hắn mấy cái âu yếm.
Gần tối, Phong Chi Danh mới ưu tư gấp sách bỏ xuống giường nói: “Du nhi, ta nhớ trước kia có nghe một câu chuyện thế này. Một nam nhân dẫn theo thê tử đi tế mộ của bằng hữu ông ta. Thê tử người bằng hữu này không chịu nổi cô đơn, mộ chưa xanh cỏ đã tái giá rồi. Thê tử của nam nhân chế giễu bà ta. Nam nhân không nói gì mà chỉ im lặng. Một thời gian sau, nam nhân chết, quan tài còn chưa hạ táng thì thê tử ông ta đã ngoại tình rồi.”
Bắc Đường Du gấp thoại bản lại, ngước mắt vươn tay chạm vào má Phong Chi Danh nói: “Ta cũng từng nghe. Phu quân đang nghĩ gì vậy? Ngươi là sợ sau khi ngươi đi ta sẽ ngoại tình hay sợ ta sẽ không ngoại tình?”
“Ta không phải có ý đó. Lần này là thật, không thăm dò ngươi, cũng lười khuyên nhủ ngươi rồi. Ta chỉ cảm thấy tình cảm trên thế gian rất lạnh nhạt, muốn đổi liền đổi. Ngươi từng nói vì ơn cứu mạng của ta mà yêu ta. Lúc đó nói thật ta không tin ngươi, nhưng giờ lại cảm thấy may mắn vô cùng. Trong cuộc đời ta ngoại trừ xuất thân hơn người mà phụ mẫu ban cho, nghĩ kỹ thì không còn gì khác. Không ai biết được rằng xuất thân đó đã mang tới cho ta bất hạnh cùng đau đớn thế nào. Nhưng ngươi…chỉ riêng ngươi…là sự tồn tại thuộc về ta chứ không phải xuất thân của ta. Du nhi à, ngươi hứa với ta không được chết. Nếu ngươi chết rồi, sự tồn tại duy nhất thuộc về ta sẽ mất đi.”
“Nhưng phu quân…”
“Nghe ta nói hết đã.” Phong Chi Danh dùng ngón tay chặn ngang môi hắn và rút một cẩm nang từ ngực áo ra luồn vào tay hắn: “Giữ thật kỹ vật này, tuyệt đối không được làm mất, cũng không được mở ra. Đợi đến khi…đến khi ta không còn trên đời nữa thì mới được mở. Đừng nói gì, cũng đừng hỏi tại sao, ngươi chỉ cần biết vậy thôi. Làm được không? Nếu ngươi làm được, ta dù có đi xa cách mấy cũng có ngày trở về bên cạnh ngươi. Tin tưởng ta.”
Bắc Đường Du siết chặt cẩm nang gật đầu.
Phong Chi Danh cúi xuống hôn hắn, nụ hôn sâu sắc nồng nàn quyện chặt hai đầu lưỡi vào nhau, nhưng mà cuối cùng vẫn chẳng làm gì khác hơn. Sau hôm đó, Phong Chi Danh bế quan, lần này y không hề nói trước bao lâu sẽ xuất quan, cứ vậy mà bảy ngày đã trôi qua.
Một buổi sáng nọ, đột nhiên có tin truyền tới phủ Tây Định Hầu. Trương Hưng vừa nghe xong liền hớt hơ hớt hải chạy đi bẩm báo với ông: “Bắc Đường Phi chết rồi.”
Tây Định Hầu đang luyện thư pháp. Hoài Cẩn ở bên cạnh nhìn lên sửng sốt: “Vì tội dâm loạn với cung nữ chúng ta cài vào sao?”
Trương Hưng lắc đầu, cực kỳ kích động nói: “Không phải, à mà phải, à mà cũng không phải.”
Trương Hưng nói năng lộn xộn khiến cả Tây Định Hầu và Hoài Cẩn đều ngơ ngác. Tây Định Hầu dừng bút ổn trọng nói: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Ngươi bình tĩnh, từ từ kể lại.”
Trương Hưng thở hổn hển nói: “Đúng là hắn bị hoàng thượng cho loạn côn đánh chết ngay tại đại điện vì tội dâm loạn nhưng không phải với cung nữ của chúng ta.”
Hoài Cẩn xen vào: “Quả nhiên. Thuộc hạ vẫn luôn nghi ngờ chuyện này. Lúc phu nhân bảo thuộc hạ tìm người không hề nói nữ tử này sẽ phải chết. Nếu bị gán tội dâm loạn, nào chỉ có Bắc Đường Phi mà mạng nữ tử này cũng xong rồi.”
Tây Định Hầu hỏi: “Đối tượng là ai mà khiến ngươi kinh hãi đến vậy?”
“Ngạc quý phi Bắc Đường Dung. Nàng ta đã chọn uống thuốc độc giữ lại toàn thây.”
Tây Định Hầu nhíu mày chật vật: “Chuyện này…sao có thể?” Không chỉ riêng ông, Hoài Cẩn cũng mém kinh ngạc đến rớt cả cằm.
Vào lúc này đây, Tây Định Hầu hốt nhiên nhớ tới một câu nói rất lâu trước kia của Bắc Đường Du: “Hơn bất kỳ ai khác, ta càng hiểu rõ nội bộ Bắc Đường gia.”
Tây Định Hầu từ kinh ngạc chuyển sang cười lớn một tràng. Khi Trương Hưng và Hoài Cẩn đang nghĩ ông hóa rồ thì ông mới dừng lại nói: “Ta hiểu rồi. Dưới mí mắt trái của Ngạc quý phi đúng là có một nốt ruồi lệ. Trước đây cũng vì nghĩ nốt ruồi đó mang tới điềm xấu cho nên hoàng thượng rất lạnh nhạt với nàng ta. Câu chuyện của Bắc Đường Du kể chỉ có một phần là sự thật. Người nữ nhân Bắc Đường Phi yêu vậy mà lại là cô cô của hắn, chẳng trách…chẳng trách thái độ của Bắc Đường Lẫm gay gắt đến thế.”
Trương Hưng và Hoài Cẩn nghe xong mới hiểu ra, lại nghe Tây Định Hầu nói tiếp với giọng điệu không tức giận chút nào mà ngược lại rất ưng ý: “Chuẩn bị tiệc rượu đi, Bắc Đường Du sẽ đến thăm ta nhanh thôi. Người con dâu này không uổng công ta thu nhận từ dưới bùn lầy lên, ngay cả ta cũng bị y gạt một phen rồi.”