Ác Thê Của Quốc Sư - Phong Vô Ảnh (full) - Chương 51: Tiễn mẹ chồng
Bắc Đường Du thắc mắc: “Là vị Linh nhi nào vậy?”
Sài Thất ở bên cạnh hắn xen vào nhắc nhở: “Là tiểu công tử mà ta từng nhắc với người.”
Bắc Đường Du cười gượng tiễn trưởng công chúa đi xa. Bà gọi ân cần như thế, suýt chút nữa là hắn lầm tưởng tên của nữ nhân nào.
Cỗ xe ngựa của trưởng công chúa đi ngang một quán trọ thì dừng lại, Tử Lưu Linh đổi một khuôn mặt mới trong bộ dạng nam nhân lười nhác bước ra và leo lên. Khi cỗ xe ngựa di chuyển tiếp về hướng cổng thành, Tử Lưu Linh ngồi gác chân lên đùi, tay chống ra sau ghế nhìn Thường thị kín kẽ im lặng rồi nhìn đến trưởng công chúa, sau đó đảo mắt một vòng chán chường. Trưởng công chúa không thấy gì nhưng cũng thừa biết biểu cảm của Tử Lưu Linh sẽ thế nào.
“Con cũng biết ngoan ngoãn đợi ta, không trốn nhỉ?”
Tử Lưu Linh thú thật: “Con không dám. Nhưng mà sư mẫu, con mới về kinh thành chưa được bao lâu, còn chưa kịp ăn chơi gì luôn, sao người lại kéo theo con đến Đại Phạn Tự làm gì? Người nhìn xem con từ trên xuống dưới có năng khiếu tu hành gì không?”
“Con đến làm bạn với bà lão như ta không được sao?” Trưởng công chúa hỏi.
“Thế thì người bảo sư huynh kìa.”
“Danh nhi vẫn thường xuyên đến thăm hỏi ta, chỉ có con nhiều năm rồi không thấy mặt mũi đâu. Sao nào? Ở với một bà lão như ta chán vậy sao? Hay là để con ra ngoài bán cổ hại người mới thấy vui? Ta nói với con bao nhiêu lần rồi, không được tạo sát nghiệp. Người không phải do chính tay con cầm dao giết nhưng làm vậy cũng là gián tiếp giết rồi. Nghiệt này sẽ tính cả lên người con đấy. Con nên theo ta ăn chay niệm phật một thời gian đi.”
Tử Lưu Linh không đáp mà cúi đầu ủy khuất.
Trưởng công chúa mệt mỏi nói: “Một bà lão như ta còn sống được bao lâu chứ? Sẽ làm phiền con được bao lâu chứ? Con ngoan ngoãn đi, đừng khiến ta phải lo lắng nữa.”
Tử Lưu Linh ngẩng lên không đồng tình: “Người đừng nói bản thân như vậy, con chẳng phải đang đi cùng người rồi sao? Người sẽ được đa phúc đa thọ mà.”
Thường thị cười nói vào: “Ở gần Đại Phạn Tự có rất nhiều cảnh đẹp và những cánh đồng nuôi trồng thảo dược sau hậu sơn, tiểu công tử đừng sợ buồn.”
Tử Lưu Linh nghĩ thầm dính dáng tới Phong Chi Danh thì chẳng bao giờ có thứ gì tốt đẹp cả. Nếu không phải vì đi tìm người cho Phong Chi Danh sẽ không bị trưởng công chúa bắt được, mà không bị bắt thì bây giờ hẳn là còn yên ổn vừa bán cổ vừa kiếm tiền vui chơi ở kỹ viện rồi. Một ngôi chùa thì tốt được đến mức nào? Không phải cũng là ngày ngày ăn chay, đêm đêm gõ mõ tụng kinh hay sao? Ngày tháng sắp tới không biết phải sống bằng cách nào nữa? Nỗi khổ này kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không hay.
Phủ Tây Định Hầu, hai ngày sau.
Tây Định Hầu vừa từ hoàng cung về sắc mặt đã không được tốt. Trương Hưng giúp ông đẩy xe lăn hướng về phía phòng riêng và hỏi: “Hầu gia, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Tây Định Hầu cau có nói: “Hoàng thượng phế thái tử rồi, bất quá chuyện đó không quan trọng. Chuyện càng quan trọng hơn là ông ta muốn ban hôn cho Giản Mặc và Danh nhi. Ngày thường những cơ mật đại sự đều không hỏi ý ta, nay lại gọi ta vào cung bàn bạc, chẳng khác nào đem vũng nước đục này đổ lên người ta. Danh nhi luôn tin tưởng ta nên không sợ, nhưng ngươi cũng thấy thái độ của trưởng công chúa hạch tội ta thế nào rồi đó. Tuy rằng bà ta không dùng dao kiếm lấy mạng nhưng chẳng dễ chịu gì đâu. Giải quyết không khéo sẽ khiến ta bị mang tiếng oan.”
Trương Hưng ngây ngốc khó tin: “Quốc sư đã có phu nhân rồi mà? Hiền vương thân phận cao quý, không thể nào gả vào theo nghi lễ thứ thiếp được.”
Tây Định Hầu bức bối: “Hoàng thượng nói hay lắm. Ông ta bảo không phân thứ hạng. Nếu luận tình cảm thân sơ giữa Danh nhi và Giản Mặc thì không khéo Bắc Đường Du còn là kẻ đến sau. Người không có chủ kiến mà nghe ông ta nói một hồi lại nghĩ ông ta thật sự muốn gán ghép uyên ương. Ý đồ thật sự sớm đã bị ta nhìn ra từ đầu. Một khi Giản Mặc gả vào phủ quốc sư, đời này vô duyên với ngôi báu hoàng gia rồi. Kế này thật hay. Nhìn bề ngoài là đặc ân, thực chất là gông xiềng.”
“Hiền vương sẽ không đồng ý đâu.”
Tây Định Hầu nhấn mạnh: “Danh nhi sẽ càng không đồng ý. Ông ta cố tình tìm ta chẳng phải muốn ta đi làm thuyết khách sao?”
“Hầu gia, lão nô nghĩ vẫn nên nói chuyện này sớm với quốc sư để ngài ấy nghĩ cách đề phòng. Hoàng thượng dù sao cũng là quân chủ một nước. Lỡ như hoàng thượng cưỡng từ đoạt lý nhất quyết vì bảo vệ ngôi báu cho các con trai của mình mà ban hôn, Hiền vương và quốc sư đều không thể kháng chỉ.”
“Thế thì sẽ có chuyện càng khiến ta quan tâm hơn. Làm đến mức này thì ngôi báu đó ắt hẳn phải có người thích hợp trong lòng ông ta rồi. Mẫn Ngôn yếu ớt sớm đã bị loại, Dự An không có tiền đồ, vậy cuối cùng sẽ là ai trong số Cảnh Thái, Nhan Dĩnh, và Trường Lân đây? Luận về yêu thương, ông ta thương Trường Lân nhất vì tính tình của nó ngông cuồng phóng khoáng y hệt ông ta lúc trẻ. Tuy nhiên ông ta cũng phật ý nhiều chuyện về Trường Lân nhất, điển hình như việc nó và Cố Thẩm Đề dây dưa không dứt dù năm ấy ông ta sớm sắp đặt cho nó một mối hôn sự hoàn hảo rồi. Giờ ông ta để cho Cố Thẩm Đề giữ chức thống lĩnh tuần phòng doanh vậy khả năng Trường Lân lên ngôi sẽ không cao. Cảnh Thái nói khách sáo là trung dung ôn hòa, được lòng mọi người nhưng nói thẳng là nhu nhược sợ vợ, không dám đắc tội một ai mới đúng, thậm chí còn chẳng có tâm tư tranh giành ngôi báu. Nhan Dĩnh bình ổn chín chắn, vây cánh trong triều rất rộng, nhìn sao cũng là người kiệt xuất nhất. Tuy nhiên, cái chết năm xưa của Cận Dung lại là điểm chí mạng của Nhan Dĩnh. Hoàng thượng muốn để cho chuyện này yên ngủ vĩnh viễn dưới lòng đất, còn Nhan Dĩnh cứ nhất định phải vạch trần ra ánh sáng. Nếu truyền ngôi cho Nhan Dĩnh chẳng khác nào ông ta tự lấy đá đập vào chân.”
Nghe Tây Định Hầu nói một hồi, Trương Hưng rối rắm cả đầu: “Nếu để lão nô chọn, Dung vương là tốt nhất. Dung vương không tài giỏi, không có gì nổi bật nhưng được cái biết nghe lời hoàng thượng. Hoàng thượng nói một thì ngài ấy không dám nói hai. Cái mà hoàng thượng muốn chôn giấu, ngài ấy sẽ càng vì hoàng thượng chôn giấu.”
Tây Định Hầu đắn đo: “Lời này cũng không sai, bất quá vẫn phải chờ xem tình hình có biến chuyển gì không. Ngươi đi báo với Danh nhi đi nhưng đừng để cho Bắc Đường Du biết.”
“Lão nô cảm thấy phu nhân là người biết chừng mực.”
“Chuyện khác thì còn chừng mực được. Đứa trẻ đó chiếm hữu Danh nhi như vậy, nếu biết phải chia sẻ Danh nhi với một người khác, không nổi điên thì thật không phải y rồi. Trước tình cảm làm gì tồn tại cái gọi là chừng mực?”
Trương Hưng gật đầu, sực nhớ một chuyện nên báo lại: “Sẵn nhắc tới phu nhân, lão nô vừa nhận được tin bên phía Bắc Đường gia vừa chết hai người. Hẳn là chuyện tốt do phu nhân làm ra.”
“Ai vậy?”
“Tam nương của Bắc Đường Ngạo và con trai bà ta Bắc Đường Lĩnh, ngũ ca của phu nhân. Sau khi tam nương sảy mất cái thai song sinh, Bắc Đường Ngạo thường ra bên ngoài ăn chơi. Tam nương gian díu với quản gia trong nhà sinh ra Bắc Đường Lĩnh. Gần đây Bắc Đường Ngạo biết chuyện, đánh chết cả hai mẫu tử. Lúc này trong bụng tam nương còn đang mang thai, cũng chẳng biết là con của ai.”
Đến phòng rồi, tâm trạng Tây Định Hầu hơi dịu lại một chút nói: “Mặc dù chỉ là hai nhân vật nhỏ bé không đáng kể nhưng điều đó cho thấy Bắc Đường Du bắt đầu muốn mạng của gia tộc đó rồi. Ta vẫn biết đứa trẻ này không tầm thường, chỉ không nghĩ y lại tàn nhẫn đến vậy. Bên phía Bắc Đường Phi vẫn chưa có động tĩnh sao?”
“Phu nhân vẫn thường đến Ô Linh biệt viện gặp Quế công công, mỗi lần đều trao đổi không lâu. Bắc Đường Phi đã cãi nhau một trận lớn với Bắc Đường Lẫm, gần như bây giờ phụ tử không muốn nhìn mặt lẫn nhau. Phu nhân của Bắc Đường Lẫm ngày nào cũng khóc cạn nước mắt. Thái độ của Bắc Đường Phi đối với cung nữ được cài vào tuy không có tiến triển gì nhưng cũng không bài xích.”
Tây Định Hầu nhận định: “Sẽ không vô duyên vô cớ mà Bắc Đường Du lại gặp Quế công công thường như vậy, chắc hẳn còn có điều mà chúng ta chưa biết.”
“Phu nhân nói muốn gán tội dâm loạn cho Bắc Đường Phi nhưng dường như không chỉ đơn giản vậy. Lão nô đã căn dặn Hoài Cẩn lưu tâm hơn rồi.”
Tây Định Hầu phủi tay: “Không cần. Cho dù Bắc Đường Du có làm gì cũng đều là điều có lợi cho chúng ta, bởi vì y đứng cùng phía với Danh nhi thì tuyệt đối sẽ không phản bội chúng ta. Ngươi bảo Hoài Cẩn chuyên tâm luyện binh đi, tránh cho Bắc Đường Du nghĩ ta lại có lòng riêng nghi kỵ y.”
“Lão nô đã hiểu.”